- Là cần hộ vệ hay bảo tiêu? Hoặc các ngươi muốn gia nhập vào Vô Hạn Chiến Bảo chúng ta?
Chiến Sĩ già quen thuộc nêu mấy câu hỏi:
- Hay cần tìm hộ viện lâu dài? Vô Hạn Chiến Bảo chúng ta có lão Chiến Sĩ có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm...
Chiến Sĩ già nói đến đây thì ưỡn ngực. Càn Kình nuốt nước bọt khan, kinh nghiệm đúng là đủ phong phú nhưng tuổi tác... Có người định mở viện dưỡng lão sao?
- Thật ra...
Càn Kình móc lệnh bài thân phận chấp sự Hồng Lưu Chiến Bảo ra khỏi ngực:
- Lão nhân gia, ta đến từ Hồng Lưu Chiến Bảo muốn mượn một khối đất trống chỗ các ngươi.
Chiến Sĩ già nheo mắt thành khe hẹp, cẩn thận đánh giá lệnh bài thân phận trong tay, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng là lệnh bài thân phận thật sự. Thanh niên kia, Vô Hạn Chiến Bảo chúng ta rất bận rộn, có khá nhiều nhân viên, ngươi muốn tìm đất trống chỉ sợ...
Bộp!
Càn Kình vỗ một miếng kim tệ lên quầy, tiếng va chạm giòn vang văng vẳng trong đại sảnh trống trải như đang hỏi tiếng vọng lớn như vậy người nào bận rộn, ở đâu?
Lão nhân nhìn chằm chằm vào kim tệ, nhẹ gật đầu, nói:
- Ưm...
- Hình như... hình như ta nhớ là có một khối đất trống.
Càn Kình tò mò nhìn Chiến Sĩ già, lão nhân này thú vị thất, ít nhất có tài ở mặt kiếm tiền. Dưới khuôn mặt già nua che giấu tinh ranh nhìn thấu thế tục. Nếu đưa lão nhân này trợ giúp cho La Thanh Thanh thì nói k ochừng hữu dụng.
- Nhưng mà...
Lão nhân nhìn thẳng vào mắt Càn Kình:
- Chỗ này rất nhỏ, không chứa nhiều người được...
Bộp!
Lại một miếng kim tệ đặt trên quầy, một bên mặt già nua lão luyện giật giật, nhanh chóng chộp lấy kim tệ, nhẹ gật đầu, nói:
- Ta lại nghĩ ra rồi. Ài, người già đi, đầu óc vô dụng.
Càn Kình khâm phục da mặt dày của lão nhân, dộ dày này có thể so với La Lâm và Đoạn Phong Bất Nhị đứng cạnh hắn. Rõ ràng các gian phòng đều trống nhưng lão nhân cứ nói là đầy người, lão làm Chiến Sĩ quá uổng nhân tài.
- Lão nhân gia, người có hứng thú đổi nghề không?
Càn Kình nằm sấp trên quầy nhìn lão nhân:
- Ví dụ như gia nhập thương hội?
- Thương hội?
Lão nhân lộ biểu tình kiên quyết, lắc đầu, nói:
- Ta là Chiến Sĩ.
- Nếu làm tốt thì có thể kiếm được nhiều kim tệ.
- Ta- Là- Chiến Sĩ!
Chiến Sĩ... Càn Kình bĩu môi. Chiến Sĩ đúng là một đám thiếu não, mà Càn Kình cũng nằm trong số đó. Đã nhận định mục tiêu thì quyết làm cho được, dù biết rõ cơ hội nhỏ gần như không có vẫn cứng đầu làm.
Vinh quang, vinh quang của Chiến Sĩ không thể sờ cũng không thấy được rồi lại thật sự tồn tại trên mỗi Chiến Sĩ. Vinh diệu, tôn nghiêm của Chiến Sĩ, danh từ này tậm chí không viết trong 'quy tắc Chiến Sĩ'.
Không phải Chiến Sĩ không biết vinh diệu và tôn nghiêm mà là có viết nó vào cũng vô nghĩa. Chiến Sĩ thật sự là không cần quy tắc nhắc nhở sẽ tự động bảo vệ vinh diệu và tôn nghiêm của Chiến Sĩ.
Bộp!
Kim tệ thứ ba đặt trên bàn. Lão nhân không nhìn kim tệ này, đáy mắt lóe tia khinh thường nhìn Càn Kình.
Hai kim tệ có thể mượn đất, nhận được, còn miếng này? Dùng để mau người sao?
- Miếng kim tệ này là để hỏi thăm chút chuyện.
Ngón tay Càn Kình ấn kim tệ đẩy tới trước:
- Ta nhớ đôi khi Công Hội Chiến Sĩ sẽ giành mối làm ăn với Công Hội Mạo Hiểm Giả, bán chút tình báo đúng không?
Lão nhân vuốt mặt bàn, thần kỳ là kim tệ biến mất.
- Chiến Bảo của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu ngươi?
- Ba mươi ba.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn đại sảnh trống trải, trần nhà cao, liên tục tán thán, số người quá ít.
Ba mươi ba người, đây là số lượng thành viên Công Hội Chiến Sĩ trong một tòa thành thị. Lực ảnh hưởng của Chiến Sĩ huyết mạch quá lớn trong thành thị đó, mọi người có chuyện gì đều đi nhờ Chiến Sĩ huyết mạch.
Tuy giá tiền đắt hơn nhiều nhưng thuê Chiến Sĩ huyết mạch hỗ trợ sẽ thấy an toàn hơn. Chiến Sĩ huyết mạch!
- Đừng thấy chúng ta ít người nhưng phối hợp rất hợp lý.
Chiến Sĩ già cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:
- Chẳng những có Chiến Sĩ kinh nghiệm tác chiến phong phú mà còn có Chiến Sĩ giàu tinh thần hăng hái.
- Người nói giàu tinh thần hăng hái...
Càn Kình bản năng hỏi:
- Chắc không phải là mới rời khỏi học viện Chiến Sĩ đi?
- Đúng vậy. Tuy chỉ tốt nghiệp sơ cấp học viện Chiến Sĩ, không tham gia cao cấp Chiến Tranh học viện nhưng...
Càn Kình thở dài, làm nửa ngày chỗ này trừ lão nhân mặc giáp còn khó khăn ra chỉ có một đám nhóc, thật là chiến bảo tốt kết hợp già trẻ.
Bàn Vân nghi hoặc nhìn Càn Kình đối thoại. Càn Kình đến nơi này làm gì? Chẳng phải nói khiến gã cược một phen sao? Cược như thế nào?
Càn Kình cảm giác Bàn Vân nghi hoặc, quay đầu lại cười nói:
- Ngươi chờ một lúc, ta gặp chuyện hơi bất ngờ.
- Lão nhân gia.
Càn Kình quay đầu nhìn lão nhân, hỏi:
- Nếu hoàng đế bệ hạ phát động chiến tranh tổng động viên thì phải chăng Vô Hạn Chiến Bảo cũng phái người đi?
- Tất nhiên.
- Chiến Sĩ có kinh nghiệm tác chiến phong phú như người hình như tuổi vượt qua tiêu chuẩn.
Ngón tay Càn Kình gõ mặt bàn sắp thành đồ cổ.
- E rằng quân đội sẽ không mời người làm tướng quân hay tham mưu hệ chỉ huy.
* * *
Càn Kình nhìn lão nhân im lặng, nói:
- Vậy là chỉ còn đám nhóc con đi? Bọn họ có giáp của mình sao?
- Quân đội sẽ cho.
- Người định để họ mặc trang bị trong quân đánh nhau với ma tộc hoặc Man tộc? Người nên biết năng lực công cụ phòng hộ trong quân đội, một đám Chiến Sĩ tốt nghiệp từ sơ cấp học viện Chiến Sĩ mặc giáp da quân đội lên chiến trường, đương nhiên có lẽ chỉ là mặc quân phục chứ không có cả giáp da...
- Người nói khả năng bọn họ sống sót có bao nhiêu phần trăm?
- Lão nhân gia, chắc người rất giỏi làm ăn?
Càn Kình quay đầu nhìn bốn phía Vô Hạn Chiến Bảo:
- Đất lớn như vậy mỗi năm phải nộp nhiều thuế vụ, có thể chống đỡ thật không dễ.
Lão nhân kinh ngạc nhìn Càn Kình. Đa số Chiến Sĩ không biết chiến bảo cũng phải giao thuế, chỉ cắm cổ tăng năng lực chiến đấu của mình cầu mong giết nhiều ma tộc trên chiến trường, chống đỡ mặt tiền lớn như vậy đúng là cực kỳ vất vả.
Nhưng nếu không có mặt tiền lớn thì càng thất bại trong mắt người khác, càng ít người đến nhờ công tác tuần hoàn ác tính đến cuối cùng là chiến bảo biến mất, không phải chưa từng có chuyện này.
Càn châu là nơi hoàn toàn không có chiến bảo, không phải trước giờ không có mà bị lực ảnh hưởng khổng lồ của Càn gia đè chết. Dù có tổng công đoàn Chiến Sĩ hỗ trợ vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị diệt.
Càn Kình nhìn lão nhân im lặng, khẽ thở dài, quả nhiên hắn không đoán sai. Chiến bảo này có thể chống đỡ đến hôm nay chủ yếu là năng lực kinh doanh của lão nhân này. Tuy không biết năng lực kinh doanh của lão nhân giỏi cỡ nào nhưng chắc không tệ.
Căn cơ La gia từng chút một vươn hướng Vĩnh Lưu thành, chỗ đó là trung tâm kinh tế Vĩnh Lưu hành tỉnh, nhiều cơ hội cũng có cạnh tranh lớn hơn. La Thanh Thanh có trực giác thương nghiệp nhạy bén nhưng khiến một thiếu nữ dốc sức làm?
Càn Kình sợ La Bàn Tử trong Tinh Thần trông thấy sẽ đến tìm hắn uống rượu trong mộng, nếu tìm được người giúp đỡ thì tốt hơn.