Đấu Binh không hổ danh là Đấu Binh! Không chỉ có khả năng truyền đấu lực vượt qua xa so với vũ khí thông thường, mà độ cứng cũng vượt xa so với vũ khí thông thường. Sử dụng chiến đao đánh một đòn chém ngang qua có thể đơn giản lấy đấy người. Còn ở trước mặt Đấu Binh, nó lại mềm giống như đậu hũ.
Đi không được bao xa, lại có một nhóm đao thủ nghèo túng lao tới. Lần này trong số bọn họ còn lẫn vài con sói.
Càn Kình không để ý tới chuyện vì sao sói không công kích đám đao thủ kia. Hắn cầm đao Kế Đô phát động công kích xông về phía đối thủ trước.
Hắn giơ tay chém xuống, trong chiến đoàn hiện lên từng đao quang sáng lóa.
Một đao... Lại một đao... Một đao nữa...
Càn Kình cầm theo Trảm Mã Đao Kế Đô một đường chạy về dãy núi phía tây. Vong hồn dưới đao không ba trăm cũng phải tới hai trăm. Nếu như không phải thường ngày rèn sắt, luyện được thể lực và lực lượng, sợ rằng liên tục chiến đấu như vậy cũng sẽ cảm giác mệt mỏi.
Đi vào ngọn núi phía tây, toàn thân Càn Kình dính đầy máu đen. Trên đoạn đường này, hắn thực sự giết rất nhiều người. Trong thời gian ngắn ngủi khiến hắn từ một người lúc đầu không đành lòng hạ thủ, trở thành một kẻ nhìn thấy cái gì sống, mang tính công kích gì đó, lập tức hạ thủ không chút do dự.
Lại là một đao! Một con hổ vằn bị chém thành hai nửa. Càn Kình chợt nghe âm thanh của hệ thống tinh linh vang lên.
- Đấu lực của ngài tăng lên một cấp, đẳng cấp chiến sĩ là thất cấp...
Càn Kình dừng bước dựa vào thân cây, điều động đấu lực trong cơ thể dùng sức nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ:
- Không ngờ đã thật sự đột phá? Đấu lực thất cấp? Nói như vậy, từ giờ trở đi, trong các học viên chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, ta đã chân chính là đệ nhất cường giả? Cho dù là học viên đệ nhất chiến sĩ năm ba, hiện tại cũng đánh không thắng ta?
- A! Tìm quặng băng sắt trăm năm, không ngờ khiến đấu lực của ta lại có sự đột phá. Đúng là buôn bán tốt.
Càn Kình cầm theo đao Kế Đô, nhanh chân đi tới tới chỗ cao hơn của ngọn núi phía tây:
- Tới đây, tới đây. Một đám hổ vằn đỏ hãy tới đây.
Có lẽ trên người có quá nhiều vết máu, Càn Kình đi hai giờ, những nơi hắn đi qua đều có dã thú và đao thủ chết.
- Phù phù... Mệt chết người! Thật sự không chịu nổi...
Càn Kình bò lên trên một thân cây, lấy từ trong túi da ra một lọ thuốc khôi phục đấu khí. Đoạn đường đi tới đây, hắn chém chém chém giết, đấu lực thất cấp đã tiêu hao sạch sẽ.
Nhìn chất lỏng màu xanh nhạt trong bình sứ, Càn Kình có chút hoài nghi. Thứ này thật sự có thể khôi phục đấu lực sao?
Tuy rằng sách cất giữ trong thư phòng Càn gia không tính là đầy đủ tất cả sách vở của hoàng triều Chân Sách, nhưng cũng không kém hai thế gia đại huyết mạch chiến sĩ chung cực và hoàng thất hoàng triều Chân Sách.
Càn Kình đã từng làm đồng tử quản lý thư phòng của Càn gia hai năm, cũng xem qua không ít kỳ văn thư tịch, lại chưa từng thấy qua thư tịch nào có ghi chép liên quan tới loại thuốc uống vào có thể khôi phục đấu khí đấu khí. Nhưng thật ra hắn đã từng nghe nói Phù Văn Sư thông qua tổ hợp trang bị và đấu thạch, chế tạo ra một vài trang bị có thể hồi phục đấu khí rất nhanh.
Thuốc? Không ít loại trị thương, chữa bệnh, chỉ dựa vào một lọ thuốc là có thể khôi phục đấu khí. Điều này không tránh khỏi quá mức thần kỳ.
Đỏ thuốc nước màu xanh nhạt vào miệng, theo cổ họng trôi vào trong bụng. Các huyệt khiếu trong cơ thể này vốn đang mệt mỏi, trong phút chốc giống như mặt đất khô hạn, bỗng nhiên có nước suối phun ra, đấu lực khô cạn liền ào ào phun ra. Ngay lập tức, đấu lực lại khôi phục được trạng thái đỉnh phong.
- Chuyện này... sao có thể?
Càn Kình sử dụng thuốc nước trong tay, đấu khí lập tức khôi phục, khiến hắn hoảng sợ. Vừa nãy hắn mới uống được một phần mười của bình thuốc này, đấu lực khô cạn không ngờ trong nháy mắt đã một lần nữa toả sáng!
Một tiếng dã thú rít gào vang lên, cắt ngang sự khiếp sợ của Càn Kình. Trảm Mã Đao Kế Đô trong tay liền chém ngang qua, chặt đứt hai ngón tay to bằng gậy trúc, và đầu của con vượn một tay.
Ở nơi này, trong tình cảnh đầy những dã thú, mặc dù trốn ở trên cây cũng sẽ không mấy an toàn. Chỉ một lúc sau, hắn sẽ thu hút những con dã thú có khứu giác nhạy bén tới đây.
Càn Kình cầm đao, nhìn bãi đất trống phía dưới cành cây, đã thấy có hơn mười con sói hoang tập trung lại. Nếu không phải chúng nó không thể leo cây, sợ là đã sớm xông tới.
Cẩn thận cất thuốc nước thần kỳ đi, Càn Kình âm thầm quyết định có thời gian nhất định phải qua hiệu thuốc xem một chút. Hắn ở chỗ này học kỹ thuật rèn sắt, có thể sử dụng ở bên ngoài, như vậy nếu học được kiến thức về thuốc, có phải cũng có thể sử dụng được hay không?
Thả người từ trên nhánh cây xuống, trong tay cầm Càn Kình Trảm Mã Đao Kế Đô chém xuống. Một con sói hoang nhảy lên thật cao trên không trung bị đao quang chém thành hai nửa.
Lưu lại thi thể một con sói hoang nằm trên mặt đất, Càn Kình cầm Trảm Mã Đao tiếp tục đi về phía trước. Thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn Trảm Mã Đao Kế Đô trong tay một cái. Hắn sử dụng nó liên tục chiến đấu, lại phát hiện đao phong của Trảm Mã Đao dài ba thước này quả thực dùng tốt! Điểm duy nhất đáng tiếc chính là thân đao này vẫn hơi ngắn một chút. Nếu như biến thành dài năm thước chắc là thích hợp nhất.
- Chờ tới thời điểm ta tự rèn được Đấu Binh, nhất định phải chuẩn bị cho mình một thanh Đấu Binh đao phong dài năm thước!
Càn Kình cười dùng đầu lưỡi liếm một vòng, cúi đầu nhìn địa đồ do Bố Lai Khắc đưa cho một chút.
Căn cứ từ địa đồ có thể thấy chỉ cần tiếp tục đi thêm hai giờ, hẳn là có thể đạt được mục đích.
- Đi nhanh một chút, hẳn là có thể sớm đến nơi.
Càn Kình cất địa đồ đi.
Đấu lực rót vào hai chân, Càn Kình cảnh giác chú ý tình huống xung quanh. Khi nhìn thấy bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, hắn liền chém một đao. Thường thì tám chín phần là có thể chém chết dã thú hoặc đao thủ nghèo túng lao ra.
Chạy ra khỏi rừng cây rậm rạp, Càn Kình đang chạy chợt dừng bước. Không ngờ hắn đã lọt vào trong một sơn trại!
Sơn trại này được xây dựng rất kỳ quái. Nó không có cửa chính, dùng cọc gỗ uốn thành hai nửa đường tròn. Vừa vặn nối với rừng cây bên ngoài. Nhưng lúc xuyên qua rừng cây, sẽ phát hiện người đã ở bên trong sơn trại.
Sơn trại rất yên tĩnh. Sau khi Càn Kình đột nhiên xuất hiện, đám người nghèo túng cầm đao hoặc là đang ngồi, hoặc là đang nằm phơi nắng trên mặt đất đều cầm vũ khí lên, vẻ mặt trở nên hung hãn.
- Ta nhổ vào! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Trên bản đồ của Bố Lai Khắc không nói ở đây còn có chỗ thế này?
Càn Kình nhìn thấy bảy tấm chục đao thủ, sắc mặt không tốt, khóe môi hắn giật giật, cười khổ nói:
- Cái này... Giả như ta nói, ta đi nhầm chỗ... Các ngươi có thể coi như không phát hiện được không?