Cổ Nguyệt Gia Anh rót cho Càn Kình một chén rượu đỏ:
- Phải có người không bị ngươi phát hiện ra.
Càn Kình tiếp nhận chén rượu đỏ. Hắn lặng lẽ đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài sân đang đèn đuốc sáng trưng, khẽ nhíu mày. Đám binh lính này vẫn tụ tập ở phía trước không chịu rời đi. Mục tiêu đặc biệt chính xác là nơi này. Hiển nhiên có người báo tin cho bọn họ.
Lôi Địch đẩy cửa đi vào phòng chứa rượu. Khi thấy Càn Kình, hắn hoàn toàn không kinh ngạc, chỉ hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Giết người.
Cổ Nguyệt Gia Anh rót cho mình một ly rượu đỏ, rất ưu nhã cầm chén rượu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Có người muốn giết hắn.
Càn Kình gật đầu nhưng không uống rượu. Cuộc sống trong những ngày ở trong núi phía tây, hắn đã sớm nhìn thấy máu tanh, sinh tử. Lúc này một hơi giết chết ba chiến sĩ, cũng không cần uống rượu đỏ để duy trì sự trấn tĩnh.
Ngoài cửa sổ, một người mặc khôi giáp chen vào trong đám người tiến vào trong sân. Càn Kình nhận ra được người này. Đó chính là tướng quân thủ thành! Tuy không biết tên của hắn, nhưng vị tướng quân này một thân đấu lực cửu cấp, ở trong Áo Khắc Lan được xem là nhân vật nổi danh, còn vài lần đi tới học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan tiến hành toạ đàm. Lúc đó, hắn tỏ ra thô lỗ, lúc toạ đàm mở miệng ngậm miệng đều nói con mẹ Ma tộc, Ma tộc chó chết, hình như không chửi đổng sẽ không nói được, không chửi đổng biểu hiện không ra thái độ làm người của hắn.
- Tướng thủ thành Áo Khắc Lan, Trương Mộc Bạch, đêm khuya xin gặp đại nhân người bảo vệ.
Bên ngoài phòng chứa rượu, Trương Mộc Bạch hơi cúi người hành lễ chiến sĩ, giọng nói tuy rằng hào phóng, lại thiếu những lời chửi đổng ngày thường.
- Có việc gì?
Lôi Địch ngồi cầm chén rượu đỏ, không hề ngẩng đầu lên, hoàn toàn không có ý để Trương Mộc Bạch đi vào:
- Nói đi.
Trương Mộc Bạch thoáng ngẩng đầu lấy ánh mắt len lén nhìn Càn Kình đang đứng ở phía trước cửa sổ, hắng giọng khẽ nói:
- Đại nhân, tối nay Áo Khắc Lan xảy ra vụ giết người ngoài đường rất nghiêm trọng. Chúng ta đuổi theo kẻ giết người đến nơi đây, lại đột nhiên biến mất...
- Ta biết, nếu như thấy kẻ giết người, ta sẽ ra tay bắt hắn đưa đến chỗ của thành chủ.
Lôi Địch khẽ phất tay:
- Ngươi, hiện tại có thể đi.
- Cái này...
Thân thể Trương Mộc Bạch cứng ngắc hai chân không chuyển động, trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng nhìn Càn Kình. Lỗ Tạp Tư đã truyền tin tức tới. Kẻ giết người chính là Càn Kình. Chỉ cần có thể đưa Càn Kình tới đại lao trong thành, sau đó nghĩ biện pháp ngoài ý muốn, để giết chết hắn, một học viên chiến sĩ hình như không có bối cảnh gì là có thể thu một số kim tệ lớn.
- Thế nào?
Lôi Địch trừng mắt, nhìn vẻ bất mãn trên mặt Trương Mộc Bạch lạnh lùng hỏi:
- Ngươi còn muốn ta mời ngươi vào uống một chén sao?
- Không dám... Không dám...
Trương Mộc Bạch liên tục lui về phía sau, mắt lại không cam lòng nhìn lén Lôi Địch. Dưới chân hắn không dám dừng lại, một đường thối lui ra khỏi gian phòng.
Nhiều kim tệ tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng tiêu mới được! Trương Mộc Bạch hiểu rất rõ ràng người đối mặt với mình là người bảo vệ thành thị. Nếu như vị đại gia này thật tức giận động thủ giết người, tuy mình là chiến sĩ cửu cấp được gọi là vô địch tại Áo Khắc Lan, nhưng ở trước mặt Lôi Địch còn chưa đủ nhìn.
Thái độ Lôi Địch như vậy rất rõ ràng đã cho Càn Kình chỗ dựa. Trừ khi đầu óc hỏng rồi hắn mới đi đắc tội người bảo vệ thành thị.
Giết người là trọng tội!
Trương Mộc Bạch biết rõ, những lời này phát sinh ở trên người của người bảo vệ thành thị, thành chủ đại nhân Trát Gia Lạc tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp Lôi Địch che giấu tội giết người này.
Nếu như tâm tình đại nhân Trát Gia Lạc không tốt, mình chết hoàn toàn vô ích. Nếu như tâm tình Trát Gia Lạc tốt, hơn nữa tâm tình Lôi Địch cũng tốt, sau này mình có thể sống tốt còn có thể tăng thêm chút quân lương. Người đã chết sử dụng huân chương cũng vô ích.
Về phần nguyên nhân cái chết? Thám tử Ma tộc tới tiến hành ám sát.
Loại lý do này, Trương Mộc Bạch cũng không phải chỉ gặp một hai lần. Về phần thành thị hẻo lánh như vậy cũng có thích khách Ma tộc tới, ám sát một tướng quân trị an trong thành sao?
Nếu như người nào cảm thấy hứng thú đối với vấn đề này, hơn nữa lại không sợ chết, có thể đi tới Thiên Ma, Ma tộc hỏi đại ma vương một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
- Tướng quân... sao ngài lại đi ra? Hung thủ đâu?
- Hung thủ cái rắm! Ở đây không có hung thủ!
Trương Mộc Bạch hung hăng trợn mắt nhìn thủ hạ, khóe mắt len lén nhìn về phía nhà Lôi Địch. Hắn rất sợ tâm tình người bảo vệ thành thị khó chịu sẽ đi ra giết người:
- Đi! Đi tới chỗ khác tìm!
- Tướng quân... Căn cứ vào tin tức tình báo...
- Tình báo cái mẹ ngươi!
Trương Mộc Bạch trở lại trong quân, lập tức lại khôi phục sự thô lỗ của hắn, một cước đá tên thủ hạ vừa nhỏ giọng nói bay ra ngoài quát lớn:
- Không muốn sống nữa sao? Nơi này là nhà của người bảo vệ thành thị ở! Hung thủ làm sao dám ở chỗ này?
Đám lính lập tức hiểu ra. Bọn họ làm một hồi, vị đại nhân trong phòng kia trực tiếp nói rõ muốn bảo vệ cho Càn Kình.
Càn Kình đứng cạnh cửa sổ, nhìn đám quân nhân kia ủ rũ rời đi, lại nhìn Lôi Địch từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh ung dung. Đây là địa vị của một người bảo vệ thành thị!
- Tối nay, ngươi ở lại đây.
Lôi Địch đứng dậy đi ra khỏi phòng chứa rượu nói:
- Ngày nào đó, nếu ngươi muốn giết người chủ mưu đứng phía sau, cứ tới nơi này là được rồi. Đến lúc đó ta sẽ làm chứng cho ngươi, chứng minh ngươi không rời khỏi nơi này.
- Cho dù ngươi giết là thành chủ.
Lôi Địch dừng bước quay đầu lại nhìn Càn Kình cười nói:
- Ta cũng có thể làm chứng giúp ngươi, cho ngươi tránh thoát đi. Nhưng...
- Ta hiểu rõ.
Càn Kình nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ ngồi, cầm chén rượu trong tay giơ cao:
- Nhưng ngài sẽ không giúp ta giết người đúng không?
Càn Kình nhìn theo bóng Lôi Địch rời đi, tươi cười không phủ nhận. Hắn không nghĩ rằng, nếu như mình mở miệng xin giúp hỗ trợ giết người, Lôi Địch nợ mình ân tình tẩy phong cho Đấu Binh của hắn, lại không để ý mình tới mình.
Thế giới chiến sĩ có một quy củ bất thành văn, đó chính là loại ân oán này, thông thường chiến sĩ tự mình đi làm, rất ít khi đi tìm người khác hỗ trợ.
Dường như nếu chiến sĩ không tự mình kết thúc ân oán, cũng sẽ do con trai hoặc các loại quan hệ như huynh đệ của chiến sĩ đó đi kết thúc ân oán. Có lẽ sẽ sử dụng một khoản tiền thật lớn, thuê chiến sĩ cường đại kết thúc ân oán.
Về phần nhờ cậy đi người khác hỗ trợ, loại chuyện này rất ít khi phát sinh.
Trong phòng chứa rượu chỉ còn lại hai người Càn Kình và Cổ Nguyệt Gia Anh ngồi đối diện. Trong phòng yên tĩnh tới mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Cổ Nguyệt Gia Anh lắc chén rượu đỏ trong tay, hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Dưới ánh đèn yếu ớt và ánh trăng chiếu xuống, lại lộ ra một sự mê hoặc khó có thể nói ra.