Sất Trá Phong Vân

Chương 897: Huynh đệ ta đã chết



Lúc đầu hắn đi trước cùng với những người tuổi trẻ kia đến Càn gia, hiện tại xem ra căn bản là cố ý để người khác hiểu lầm, hiểu lầm đó là do gia tộc huyết mạch rắn chín đầu khai phá ra bí thuật mới, tìm một tiểu tử như vậy để thử nghiệm, thuận tiện có chút ác ý đối với Càn gia.

- Chiến Huyền huynh, sự cường đại của huynh cho tới bây giờ vẫn đến từ sự quyết đoán của huynh.

Bàn Hoành Cơ nhẹ nhàng đưa tay lên, làm động tác tiễn khách:

- Nếu như huynh đã mất đi sự quyết đoán, đạo chiến sĩ của huynh... Ha hả...

- Xà Hoàng nói rất đúng, ta thật ra quá chấp nhất.

Càn Chiến Huyền cười ha ha vài tiếng, sau đó thu hồi phần lớn sát ý trên người:

- Nếu lần này giết người không được, vậy hãy để cho Vô Song ở trên lôi đài Tân Nhân Vương đánh chết hắn là được. Càn gia, những lời dư luận của đám dân vô tri sẽ biến mất sau Tân Nhân Vương.

Bàn Hoành Cơ chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Trong ánh mắt hắn thoáng lộ vẻ bội phục và thưởng thức. Vị gia chủ Càn gia này quả thực cũng không quan tâm tới dư luận. Ngày hôm nay hắn làm như vậy phấn lớn vẫn là vì thế hệ trẻ của Càn gia, và các thế hệ niên thiếu.

Mạnh mẽ như Càn Chiến Huyền còn không quan tâm, cũng không có nghĩa là các chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương khác của Càn gia luôn cảm thấy mình vô cùng vinh quang sẽ không quan tâm. Nếu như giết chết Càn Kình, tất nhiên có thể khiến các chiến sĩ khác không cần phân tâm nữa.

- Xà Hoàng, chuyện lần này, tương lai Càn Chiến Huyền ta nhất định sẽ hoàn trả.

Càn Chiến Huyền nặng nề vung ống tay áo xoay người đi ngược lại hướng tái ngoại:

- Bát Hoang Vô Sinh, tương lai Càn Chiến Huyền ta nhất định sẽ đơn độc đến nhà thăm hỏi.

Bát Hoang Vô Sinh rất tùy ý, hơi hất cằm lên. Nhất thời từ trong cơ thể phát ra khí phách:

- Ta cũng rất mong được giao đấu với người đứng đầu các chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương hiện tại.

- Sẽ có cơ hội.

- Còn muốn chạy sao? Trả mạng huynh đệ ta đây!

Mộc Quy Vô Tâm đột nhiên quát lớn. Đôi mắt hắn đã sớm đang tức giận, vằn máu, trợn trừng như muốn nứt khóe mắt. Chiếc rìu chiến trong tay theo thân thể hắn xẹt qua không trung giống như sấm sét hung bạo đánh thẳng về phía đầu Càn Chiến Huyền:

- Chết đi!

- Ngươi… còn chưa đủ tư cách.

Càn Chiến Huyền cũng không quay đầu lại, khoát tay. Năm ngón tay giống như năm luồng lôi điện bắt người, nắm chặt lấy chiếc rìu chiến trong tay.

Sau một khắc, chiếc rìu chiến lớn kia vỡ nát. Lực lượng mạnh mẽ thông qua rìu chiến xông thẳng về phía ngực của Mộc Quy Vô Tâm, khiến hắn bay lên thật cao.

- Ngươi đầu tiên là một chiến sĩ bảo vệ hoàng triều Chân Sách, thứ hai mới là huynh đệ Lôi Địch. Nếu như lần sau, ngươi vẫn không phân biệt rõ được điều gì quan trọng hơn, ta sẽ không ngại giết chết người chiến sĩ bình thường nhập thánh cuối cùng hiện nay.

Càn Chiến Huyền tới đột nhiên, rời đi cũng đột nhiên như vậy. Trong nháy mắt, hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ còn có giọng nói vẫn vang vọng trong không trung.

Phù phù...

Thân thể Càn Kình thoáng đảo qua phía trước, mắt nhắm chặt không mở ra nữa. Ba Đấu Hồn lớn vẫn tản ra bên ngoài cơ thể nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.

Chẳng biết từ lúc nào, Càn Kình đã sớm rơi vào tình trạng hôn mê. Chỉ có ý chí mới khiến hắn chống đỡ thân thể đứng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Càn Chiến Huyền đột nhiên biến mất, ý chí này của hắn cũng theo đó biến mất.

- Chiến hữu...

- Càn Kình...

- Hắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Bát Hoang Vô Sinh nhìn Càn Kình ngã xuống mặt đất, thản nhiên nói:

- Thân thể và tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, khiến hắn tạm thời bị ngất xỉu thôi.

Bàn Hoành Cơ đồng thời gật đầu công nhận. Càn Kình hôn mê, há miệng phun ra một búng máu tươi, không còn là một màu đỏ thuần khiết nữa.

Trong máu tươi có ẩn chứa một chút màu kim sắc, giống như có kim loại gì đó trộn lẫn ở trong máu. Trên mặt lớp da cũng đỏ lên, phát ra màu kim loại sáng bóng, thậm chí có lúc còn có thể lập lòe màu khác.

- Cái này...

Bàn Hoành Cơ đang gật đầu chợt biến thành lắc đầu:

- Sợ rằng không chỉ là tạm thời ngất xỉu?

- Vậy còn nhìn cái rắm!

Đoạn Phong Bất Nhị ôm Càn Kình vào trong long. Hai tay hắn ôm lấy Càn Kình, ánh mắt lo lắng nhìn mọi người.

- Cứ về chỗ ngươi ở trước, tìm ít thuốc cứu người đã!

- Chỗ của ta có một lọ thuốc tinh thần địch.

Cổ tay Bàn Hoành Cơ lộn một cái, hắn liền lấy từ trong đấu giới ra một bình thuốc bằng ngọc tím:

- Chỉ cần người không chết, uống xong cái này hẳn là có thể cứu sống. Ngay cả cái chết muốn kéo hắn đi cũng khó.

- Cảm ơn.

Đoạn Phong Bất Nhị đoạt lấy bình thuốc, dùng răng rút nắp bình ra, phun ra ngoài mặt đất, sau đó lập tức đưa thuốc vào đến trong miệng Càn Kình.

Nước thuốc theo cổ họng đi vào trong cơ thể Càn Kình. Nhưng không đầy mấy giây sau, Càn Kình lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này trong máu ngoại trừ những tạp chất trước đó, còn mang theo một chút tinh thần địch.

Bàn Hoành Cơ không kịp đỏ mặt, trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc. Đây là chuyện gì vậy? Tinh thần địch thoạt nhìn dường như không có quá nhiều tác dụng!

- Có phải dược hiệu không đủ hay không? Chỗ của ta cũng có một lọ tinh thần địch.

Y Toa Bối Lạp lấy từ trong đấu giới của mình ra một bình thuốc cho Càn Kình uống vào. Nhưng chỉ mấy giây sau, phản ứng của hắn lại hoàn toàn giống với lần trước.

Mọi người đều đưa mắt tập trung vào trên người Bát Hoang Vô Sinh. Vị Mã Tặc Vương tái ngoại rằng rất ít khi tự mình ra tay cướp đoạt, nhưng dù sao, hàng năm các đoàn mã tặc vẫn phải tiến cống cho hắn. Trong tay hắn có vài thứ tốt, thậm chí ngay cả hoàng cung trong các quốc gia cũng không có.

Bát Hoang Vô Sinh nhún vai:

- Tinh thần địch đã là thuốc cao cấp nhất hiện nay. Ta nghĩ các ngươi hẳn đều hiểu rõ.

Sắc mặt Y Toa Bối Lạp thoáng trầm xuống, gật đầu một cái lựa chọn cam chịu. Tinh thần địch! Bất luận ở trong hoàng triều Chân Sách hay hoàng triều Lộ Tây Pháp, nó đều là một loại thuốc cấp tinh anh thật sự khó có thể sản xuất!

Loại thuốc này thông thường chỉ được phân phối cho các cường giả thức tỉnh thiên cực, hoặc là có trong tay các đối tượng được gia tộc huyết mạch coi trọng bồi dưỡng.

Nó đối với trị liệu nội thương của thân thể chính là một loại thuốc có hiệu quả đặc biệt! Tuyệt đối là loại thuốc có tiền cũng mua không được.

Nhưng không ngờ, loại thuốc này xem ra cũng không có mấy hiệu quả đối với Càn Kình!

Sắc mặt mấy đại cường giả đều lộ vẻ không hiểu được. Càn Kình rốt cuộc bị thương thế nào? Lẽ nào Càn Chiến Huyền lại nghiên cứu ra đấu kỹ giết người mới nào đó hay sao?

- Còn đứng đó làm gì?

Đoạn Phong Bất Nhị ôm Càn Kình bước nhanh tới:

- Về đoàn mã tặc trước. Nơi đó không phải còn có dược sư sao? Không chừng có thể nhìn ra được vấn đề?

- Có lý.

Bát Hoang Vô Sinh vẫn đứng thẳng không hề di chuyển bước chân.

- Có lý tại sao còn không đi?

Trên mặt Đoạn Phong Bất Nhị kiih vẻ lo lắng. Hắn nhìn thấy tất cả cũng không có dấu hiệu gì muốn nhấc chân đi, trong lòng càng thêm nóng nảy:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.