Sất Trá Phong Vân

Chương 908: Đổi gia chủ sao?



- Gia chủ, có đôi khi quá mức cẩn thận. Nếu lần này không phải gia chủ muốn tự mình động thủ, mà đi tìm đám người Xà Hoàng uống trà, cuốn lấy đám người Xà Hoàng. Sau đó tìm Kim Trạch Thiên Lục đi giết Càn Kình, chuyện đã có thể sớm hoàn thành.

- Người một ngày một lớn tuổi, dù sao đi nữa anh hùng cũng sẽ phạm phải sai lầm ấu trĩ như vậy.

Trên mặt Càn Vô Song lộ ra một nụ cười khổ:

- Nếu như Gia chủ sớm nói cho ta biết, ta chỉ cần vận dụng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể ràng buộc được Xà Hoàng nổi danh là trí mưu và có nhãn lực kia, như vậy chuyện đã sớm hoàn thành. Xem ra, sau cuộc tranh tài lớn Tân Nhân Vương, gia chủ Càn gia cũng nên đổi lại thành người khác.



Đổi gia chủ sao?

Trong mắt Càn Chiến Nhật lóe lên sự tức giận. nhấc chân muốn bước ra khỏi gian phòng, lại bị Càn Chiến Huyền giơ tay lên cản lại.

- Đại ca.

Càn Chiến Nhật bất mãn nhìn về phía Càn Chiến Huyền:

- Vô Song thực sự có chút kiêu ngạo quá mức! Ta…

- Thôi bỏ đi, Chiến Nhật.

Trên mặt Càn Chiến Huyền vẫn thản nhiên, không quan tâm:

- Vô Song còn trẻ. Hắn không biết có vài người nếu như không sử dụng toàn bộ thực lực đánh chết đối thủ ngay lập tức, mà không ngừng đưa tới đối thủ chỉ có thực lực vượt qua hắn một chút, trái lại sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho người kia trưởng thành.

- Vậy phải làm sao?

- Không sao.

Càn Chiến Huyền khoát tay áo:

- May là, Càn Kình là chiến sĩ bình thường. Mức độ trưởng thành lớn nhất của hắn có giới hạn. Càn Kính này vừa đúng lúc có thể sửa chữa lại tầm nhìn lệch lạch của Vô Song. Để hắn sau này không coi thường bất kỳ một đối thủ có tiềm lực nào nữa. Cho hắn biết mặc dù là đối mặt với một con thỏ, con rồng vẫn phải thi triển ra tất cả lực lượng của hắn để đối địch.



Vĩnh Lưu thành, đây là một tòa thành thị lớn nhưng tại hoàng triều Chân Sách, nó không được tính là thành thị nhất lưu.

Hôm nay, Vĩnh Lưu Thành lại trở thành một thành thị được hoàng triều Chân Sách, thậm chí cả Ma tộc và Man tộc chú ý nhất.

Không có chú ý nhất, chỉ có chú ý hơn! Cho dù hiện tại hoàng đế bệ hạ hoàng triều Chân Sách đột nhiên chết, cũng không cách nào giành được sự quan tâm của mọi người và các thế lực đối với tòa thành thị này.

Có thể thật sự giống như lời nói đùa của Mộc Nột Chân Sách:

“Chỉ có phụ hoàng ở Thần Đô Thành cởi truồng chạy quanh, mới có thể giành lấy sự quan tâm của mọi người đối với Vĩnh Lưu Thành?”

Càn Kình ngồi trên lưng ngựa nhìn bức tường thành của Vĩnh Lưu Thành cách đó không xa. Mình tuy rằng không phải bắt đầu sinh ra từ nơi này, nhưng mình thật sự bắt đầu quật khởi chính từ tòa thành thị này.

Ở trong tòa thành thị nho nhỏ này, Càn Kình thật sự có quá nhiều quá nhiều hồi ức.

Bình thường, ngoài cửa lớn của thành thị nhất định sẽ có đám tiểu thương ra ra vào vào. Nhưng từ trước tới nay chưa từng có một ngày nào, bên ngoài cổng thành lại có vẻ náo nhiệt như hôm nay. Có lẽ chỉ có hoàng đế bệ hạ tự mình đến đây, Vĩnh Lưu Thành mới có thể thể hiện được cảnh tượng náo nhiệt không khác làm so với tình cảnh trước mắt.

Hơn vạn người… đều tập trung ở bên ngoài cửa thành. Tất cả đội ngũ được sắp xếp chỉnh tề, đứng yên lặng ở phía dưới tường thành. Nếu như không phải không cảm giác được sát khí từ những đội ngũ này, sợ rằng sẽ có người thật sự cho rằng có Ma tộc xâm lấn, đã đánh tới phía dưới Vĩnh Lưu Thành, quân dân Vĩnh Lưu Thành đều đã ra trận đầy đủ, dự định cùng sống cùng chết với tòa thành thị này.

Càn Kình sắp về tới Vĩnh Lưu Thành!

Tin tức này đã khiến tất cả mọi người trong tỉnh Vĩnh Lưu, cùng với không ít dân chúng ở khu vực gần thành thị đều chạy tới đây muốn nhìn xem thử, chiến sĩ trẻ tuổi nổi danh với cái tên Kích Lưu Phi Kính tại Ma tộc là người thế nào.

- Ai da? Đó không phải là Trình Bộ Bằng hội trưởng của tổng nghiệp đoàn sao?

Ánh mắt Bàn Hoành Cơ sắc bén, từ vị trí cách mấy dặm đã thấy rõ lão nhân vẻ mặt tang thương, mái tóc bạc, tinh thần lại tốt hơn nhiều so với tiểu tử hai mươi tuổi.

- Còn có hội trưởng tổng nghiệp đoàn thuốc,

Y Toa Bối Lạp trề đôi môi:

- Lão nhân gia này, bình thường hoàng đế bệ hạ thấy mặt còn phải trả cái giá lớn muốn chết. Không ngờ ngày hôm nay người đó lại chạy đến Vĩnh Lưu.

Mộc Quy Vô Tâm yên lặng nhìn hội trưởng của tổng nghiệp đoàn minh văn, còn có hội trưởng tổng nghiệp đoàn chiến sĩ. Nếu là trước kia mình sẽ vui vẻ nhảy dựng lên. Nhưng ngày hôm nay, vào lúc này mình lại hoàn toàn không có tâm tình hưng phấn nào.

Lý Đức Ước Khắc nhìn mấy nhân vật lớn bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương.

La Thanh Thanh đứng bên cạnh nhìn bộ dạng Lý Đức Ước Khắc khẩn trương như vậy, khóe môi không nhịn được cong lên thoáng mỉm cười. Vị thành chủ đại nhân này ở Vĩnh Lưu Thành, có người nào nhìn thấy hắn lại không khẩn trương. Hắn cũng đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng đông người như vậy, không ngờ ngày hôm nay lại khẩn trương tới mức liên tục nuốt nước miếng.

Lý Đức Ước Khắc cảm nhận được ánh mắt của La Thanh Thanh, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu như đổi lại là một nữ nhân khác, mình đã quay đầu lại dạy dỗ nàng một chút, cho nàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của thành chủ đại nhân.

Nhưng nữ nhân này lại là nữ nhân của Càn Kình!

Tuy rằng hiện tại Càn Kình trên danh nghĩa vẫn chỉ là thủ lĩnh của mấy nghiệp đoàn tại Vĩnh Lưu Thành, địa vị dường như còn không bằng thành chủ Vĩnh Lưu Thành, nhưng trên thực tế thế lực Càn Kình có thể khống chế được đã vượt qua xa so với lực lượng của thành chủ tại một thành thị trung tâm tỉnh có khả năng nắm trong tay.

Chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc đều hiểu rất rõ ràng, bây giờ thế lực trong tay Càn Kính thậm chí có thể chống lại vô số thế lực của năm gia tộc huyết mạch liên kết lại!

Đúng vậy! Ngoại trừ hoàng tộc ra, từ trước tới nay chưa từng thấy thế lực trong tay một người bình thường nào lại có thể chống lại mười đại gia tộc huyết mạch và ba đại gia tộc huyết mạch chung cực.

Hôm nay, trong chiến sĩ bình thường lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy! Hơn nữa tuổi của hắn cũng chỉ mới vừa hai mươi tuổi mà thôi.

Thế lực chẳng bao giờ thế nào rời khỏi Vĩnh Lưu Thành, đi tới những thành thị khác phát triển, lại có thể ở trong thời gian ngắn ngủi, thu được thế lực cực lớn đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng được!

Lý Đức Ước Khắc nhìn Bàn Hoành Cơ từ từ tiến lại gần khe khẽ thở dài. Vị Xà Hoàng này không hổ danh là đại sư chiến lược chân chính! Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại dám để Càn Kình lưu tại Vĩnh Lưu Thành trong thời gian lâu như vậy, khiến tất cả mục tiêu chiến lược đều được đi ra.

Dường như người tuổi trẻ căn bản sẽ không có được sự kiên trì như vậy! Lý Đức Ước Khắc hiểu rất rõ ràng, bất kỳ một chiến sĩ bình thường nào nếu như có được thực lực và thế lực của Càn Kình lúc đầu, đã sớm không nhẫn nại được muốn thể hiện chính mình, vọt tới chiến trường Nhân Ma, hoặc xông vào trong Thần Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.