Sất Trá Phong Vân

Chương 942: Bí tàng



Trước mắt hắn xuất hiện vô số dị tượng. Giờ phút này tấm chắn bể nát trong cơ thể hắn giống như sống lại. Đấu khí đang nhanh chóng lưu chuyển. Trước mắt hắn, những vì sao không hoàn chỉnh lần trước, lúc này bỗng nhiên trở nên hoàn chỉnh.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng trước mắt Càn Kính lại có một màn trời tối đen. Trong đó có vô số những vì sao chớp động ra ánh sáng ngọc.

Giờ phút này, Càn Kình cảm giác được mình giống như thật sự ở trong đám sao kia. Vô số ngôi sao sinh ra theo hơi thở của hắn, đồng thời có vô số ngôi sao lại theo đó mà tiêu tan.

Bầu trời, giống như cũng có vô số ngôi sao phát ra tinh quang, tiến vào trong cơ thể Càn Kình.

Ảo giác! Rõ ràng chỉ là ảo giác, nhưng Càn Kình lại cảm giác đặc biệt chân thật.

Trong lúc nhất thời, Càn Kình cảm giác mình giống như một hải tử đang ngước đầu nhìn lên bầu trời, ngắm các vì sao.

Trong lúc nhất thời, Càn Kình lại cảm thấy mình chính là một phần trong những ngôi sao đó.

Có lúc, Càn Kình lại cảm thấy những ngôi sao này đều là món đồ chơi do mình chế tạo ra m mà thôi, bất cứ lúc nào mình cũng có thể lấy chúng từ trên bầu trời xuống được.

Trong lúc vô tình, Càn Kình mê mẩn trong bầu trời đầy sao, không tìm được chính mình, cũng không tìm được lối ra. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, thậm chí quên cả suy nghĩ.

- Chiến hữu... Chiến hữu...

Giọng nói đầy lo lắng của Đoạn Phong Bất Nhị giống như xuyên qua vô tận, bỗng nhiên đánh tan những vì sao trên bầu trời.

- Ta...

Càn Kình nhìn một nửa tấm lá chắn trong tay, cảm thấy có chút mờ mịt:

- Ta làm sao vậy?

- Ta làm sao biết được ngươi bị làm sao?

Đoạn Phong Bất Nhị cẩn thận quan sát Càn Kình:

- Từ sau khi ngươi cầm lấy một nửa tấm lá chắn này, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn, đã hơn một giờ rồi.

Hơn một giờ?

Càn Kình cảm giác mình giống như chẳng qua chỉ vượt qua mấy giây mà thôi, thậm chí có khả năng ngay cả một giây cũng không đến. Thật không ngờ thời gian lại trôi qua lâu như vậy?

- Ngươi vừa nãy có nghe ta nói gì không? Phần Đồ Cuồng Khiếu nói, người cho hắn tấm lá chắn từng nói, nếu như có thể hiểu thấu bản đồ trên tấm lá chắn này, có thể tìm được một nơi có giấu bộ thánh khí.

Thánh khí? Một bộ!

Cho dù Càn Kình đã thấy qua vô số cục diện lớn, theo đại thúc Bố Lai Khắc học tập rèn đã lâu ngày, nhưng hiện tại nghe nói về bộ thánh khí, da đầu vẫn cảm thấy tê dại.

- Vừa nãy Cuồng Ca nói, đây là hải đồ.

Đoạn Phong Bất Nhị khẽ vỗ vào trán:

- Về phương diện này ta thật sự không có quyền phát ngôn gì. Bọn họ đang kiểm tra lại hải đồ của thế gia Phần Đồ...

- Không cần kiểm tra nữa.

Càn Kình nhìn một nửa lá chắn đang chuyển động trên đầu ngón tay mình:

- Trước đây ta cũng tưởng đó là hải đồ nào đó. Sau này mới biết được, nó căn bản không phải là hải đồ.

- Không phải là hải đồ sao?

Tầm mắt Đoạn Phong Bất Nhị rơi vào tấm lá chắn đang chuyển động:

- Lẽ nào địa đồ ghi trên tấm lá chắn này căn bản không phải để tìm ra vị trí?

Ngón tay Càn Kính hơi uốn cong, sau đó búng về phía trước, khiến một nửa lá chắn bắn vào trong không trung liên tục chuyển động. Tầm mắt hắn cũng biến hóa theo tấm chắn nâng lên hạ xuống:

- Nó là tinh đồ, chứ không phải là hải đồ.

- Tinh đồ?

Tâm tình Đoạn Phong Bất Nhị thoáng giảm sút:

- Tinh đồ nhìn như đơn giản, thật ra còn phức tạp hơn cả hải đồ... Sợ rằng...

- Không phải sợ rằng.

Càn Kình đưa tay nắm lấy một nửa tấm lá chắn đang rơi trở lại lòng bàn tay:

- Nó ở ngay biển cát cổ hoang!

Biển cát cổ hoang!

Đoạn Phong Bất Nhị hít vào một hơi lạnh. Rõ ràng là không khí lạnh như băng, nhưng khi hít vào trong lá phổi lại hết sức khô nóng, giống như trong chớp nhoáng này lại lần nữa trở lại trong biển cát cổ hoang khô ráo cực nóng tịch mịch cuồng bạo, cắn nuốt vô số sinh linh.

Càn Kình cầm một nửa lá chắn lẳng lặng đứng tới mức xuất thần. Nếu như sớm nhận được một nửa lá chắn, mình tự tay động thủ nghĩ biện pháp khôi phục hai nửa tấm lá chắn này trở thành làm một, như vậy đại thúc Lôi Địch sẽ không phải chết.

Không thể nghi ngờ, một nửa tấm lá chắn này cũng là tồn tại cấp thánh khí. Chỉ tiếc rằng nó chỉ còn lại có phân nửa. Bởi vì không phải là một chỉnh thể, nên năng lực phòng ngự đã sớm không phải là cấp bậc thánh khí. Tuy rằng nó tốt hơn so với rất nhiều Đấu Binh, nhưng thậm chí khả năng còn không bằng một siêu Đấu Binh.

Hiện nay khả năng của ma nhãn hủy diệt của Thiết Khắc thậm chí đã tăng lên vài lần, có thể đánh xuyên qua tấm lá chắn kia.

Nhưng nếu là một tấm lá chắn hoàn chỉnh, như vậy cho dù đối thủ là Càn Chiến Huyền, hắn cũng không có bản lĩnh đánh nát tấm lá chắn! Cho dù Càn Chiến Huyền cầm chiến kiếm sắc bén trong tay đều là thánh khí, cũng không có cách nào đánh xuyên qua tấm lá chắn!

Đó không phải là một tấm lá chắn thánh khí bình thường! Càn Kình không có khả năng rèn thánh khí, nhưng vẫn có nhãn lực, nên đối với phán đoán mức độ trang bị vũ khí vẫn tương đối tự tin.

Nhưng lúc đó chỉ có một nửa tấm lá chắn! Khi mình nắm giữ một nửa tấm lá chắn còn lại... nửa tấm lá chắn này đã vỡ... dung hợp ở trong cơ thể của mình.

Hiện nay, thân thể Càn Kính có thể nói là còn kiên cố vững chắc hơn so với một nửa lá chắn. Cũng chỉ có loại cấp bậc như Thiên Luyện Linh Quan mới có thể chân chính tạo thành tổn thương cho hắn. Đấu Hồn đỉnh phong bình thường muốn ra tay tổn thương tới thân thể hắn, cũng rất khó khăn.

Hôm nay, một nửa tấm lá chắn này rơi vào trong tay bất kỳ người nào, ngoại trừ có thể sử dụng như một trang bị, còn lại rất khó có tác dụng khác. Nhưng nó rơi vào trong tay Càn Kính mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính.

Hiện tại, người có thể tìm được bảo tàng này cũng chỉ có một mình Càn Kình mới có thể làm được. Tất cả những điều này...

Trên mặt Càn Kính hiện lên một nụ cười đầy vẻ mỉa mai.

Không ngờ tất cả những điều này lại nhờ Càn Chiến Huyền ban tặng!

- Chiến hữu, ngươi xác định chứ?

Tình thần Phần Đồ Cuồng Ca có phần tỉnh táo.

Một bộ thánh khí! Mình cũng là người đã từng biết tới thánh khí. Nếu mặc nó ở trên người mình có thể phóng ra uy năng thế nào? Cho dù không nhập thánh, cũng có thể trực tiếp đối mặt chống lại cường giả thật sự nhập thánh chứ?

Trên mặt Mộc Nột Chân Sách lại lộ ra thần thái khác thường và nghi ngờ:

- Người thần bí? Đã có bộ thánh khí, tại sao còn muốn tặng cho người khác? Nếu như các ngươi có thứ này, các ngươi sẽ tặng cho người khác sao?

Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đang có phần hưng phấn. Chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu này không có khả năng không suy nghĩ tới vấn đề này. Không có người nào lại có lòng tốt len lén chạy tới đưa ra một nửa lá chắn chỉ vị trí của một bộ thánh khí.

Nếu biết tất cả những điều này, vì sao không tự mình đi lấy?

Đoạn Phong Bất Nhị không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên cũng sẽ lo lắng đến vấn đề này...

Nhưng...

- Nhưng...

Càn Kình chuyển động một nửa lá chắn trong lòng bàn tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.