Thành thị quen thuộc, con đường quen thuộc, có một vài người không quen qua đường, còn có cánh cửa lớn quen thuộc của Càn gia.
Cùng với, thân ảnh già nua quen thuộc đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa lớn Càn gia.
Càn Thành!
Cũng không vì thân phận của Càn Kình ở bên ngoài thay đổi, mà thân phận của hắn nhận được ưu đãi hay thay đổi nào ở Càn gia. Hắn vẫn là người dắt ngựa.
Càn Kình nhìn thấy rất rõ ràng. Thân phận của mình càng cao, như vậy Càn Chiến Huyền càng để cha mình làm người dắt ngựa, dùng chuyện này để sỉ nhục mình.
Nhưng...
trên mặt Càn Kính thoáng hiện vẻ tự hào. Càn Chiến Huyền căn bản không biết, bất luận Càn gia cho cha mình một công việc gì, cũng sẽ không cản trở mình cảm thấy tự hào từ chỗ phụ thân!
- Càn Chiến Huyền căn bản không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!
Càn Kình tung người xuống ngựa đi về phía Càn Thành. Càn Thành đang ngồi ở trước cửa lớn Càn gia, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của sa mạc phía nam Càn Thành truyền tới!
- Cha...
Trên mặt Càn Thành đang mỉm cười, hình như đang suy nghĩ tới điều gì đó. Chợt mặt hắn có phần cứng đờ, thân thể cũng theo đó chấn động quay về phía Càn Kình.
- Đã trở về sao?
Giọng nói Càn Thành có phần khàn khàn, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm. Thân thể thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều trên nét mặt lại lộ ra một sự hài lòng nói không nên lời.
- Đã trở về.
Càn Kình ngồi xổm xuống bên cạnh Càn Thành:
- Trở về thăm cha một chút.
- Sau đó sẽ đi đâu?
Càn Thành cười híp mắt nhìn Càn Kình:
- Mấy ngày này, gần như mỗi ngày đều có thể nghe được người khác nhắc tới con. Hiện tại thái độ của mọi người xung quanh đối với ta có sự thay đổi rất lớn. Ta hiện tại sống rất tốt. Con không cần lo lắng cái gì. Con phải nhớ kỹ, chỉ có con càng mạnh, ta mới có thể sống tốt hơn, tâm tình ta mới có thể tốt hơn.
Mộc Nột Chân Sách quan sát tỉ mỉ Càn Thành một hồi lâu mới nói:
- Càn Kình, đại thúc nói là sự thật. Mặc dù Càn gia là gia tộc chiến sĩ huyết mạch, nhưng có ít người chỉ có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch một hai lần. Bọn họ cũng không phải là dòng chính, nhưng bọn họ cũng muốn trở nên mạnh hơn...
Càn Kình gật đầu.
Đúng vậy! Hắn hiện tại không tính là quá cường đại. Nhưng ở trong Càn gia còn có một vài chiến sĩ huyết mạch có đặc quyền, cơ hội duy nhất để bọn họ trở nên cường đại chính là nịnh bợ mình, hy vọng có thể nhận được một thanh Đấu Binh ưu tú từ chỗ mình!
Thực sự là buồn cười!
Càn Kình ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn của Càn gia. Càn Chiến Huyền, bức tường cao này đã từng thống trị mọi người trong Càn gia. Bây giờ nhìn lại hắn hình như vẫn thống trị tất cả, nhưng hắn lại không biết tất cả đều đang từ từ thay đổi. Có vài người không dám phản kháng ở trước mặt hắn, nhưng không có nghĩa là không có ý kiến gì.
Đặc biệt, những người này còn là có một chút đặc quyền, như vậy bọn họ lại càng muốn có thêm nhiều đặc quyền hơn.
Trước đây không bất kỳ lực lượng nào có thể lay động được thể chế này, như vậy thể chế này trước sau vẫn là hoàn mỹ. Nhưng khi đột nhiên xuất hiện người có năng lực đặc biệt lay động được nó, những điều phi lý, không hoàn mỹ trong đó sẽ dần dần hiện ra. Dĩ nhiên sẽ có càng nhiều người hơn muốn thử khiêu chiến với quy tắc.
Càn Kình tự tin cười.
Đây là một tín hiệu vô cùng tốt! Trong tương lai, không lâu sau này, khi thực lực của mình đạt được tới một trình độ nhất định, thậm chí sẽ có rất nhiều người Càn gia vì lợi ích của mình, sẽ lựa chọn lại tuyến đường của mình một lần nữa. Đến lúc đó không chỉ sẽ đánh bại Càn Chiến Huyền ở trong chiến đấu, cũng khiến hắn hoàn toàn thua trên phương diện thế lực này.
Lúc này đây, trong Càn gia có người đi ra nhìn thấy được Càn Kình, theo bản năng trực tiếp lui trở vào trong cửa lớn của Càn gia.
Thật lâu, không có ai trong Càn gia đi ra nữa.
Càn Chiến Huyền đang bế quan. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương cũng không phải chỉ có các chiến sĩ thế hệ trẻ tuổi ra tay. Thế hệ trước biểu diễn chiến đấu, rất khó nói ai sẽ tiến vào trận chiến đấu. Vì có thể sẽ gặp phải chiến đấu, Càn Chiến Huyền đã lựa chọn bế quan một chút, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình.
Càn Vô Song không biết đã đi đâu. Tuy rằng những người khác trong Càn gia cũng có thực lực mạnh mẽ hơn Càn Kình rất nhiều, thậm chí có người có thể giết chết Càn Kình, nhưng lại biết hiện tại không thể giết chết Càn Kình được.
Các loại mâu thuẫn đan xen với nhau, người của Càn gia dứt khoát xem như không biết chuyện này xảy ra, cũng không có người nào xuất hiện. Bọn họ để mặc cho Càn Kình ở trước cửa nói chuyện phiếm với Càn Thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Chắc mấy chốc, sắc trời đã tối dần.
Càn Thành nhìn lên bầu trời một chút. Hắn vỗ dưới mông phủi đi bụi bặm dính vào.
- Ta hết giờ làm rồi. Đi! Hai cha con chúng ta đi uống một chén.
Trong tửu quán, Càn Kình nhìn phụ thân vội vàng đi gọi món ăn, gọi rượu. Hắn đã vài lần muốn phải đứng dậy đi hỗ trợ, lại bị Mộc Nột Chân Sách ấn trở lại chỗ ngồi.
- Để lão nhân gia bận rộn làm cho ngươi một chút đi. Đây là lạc thú của người.
- Đại thúc Càn Thành, con trai đại thúc đã trở về à!
- Đại thúc Càn Thành, con trai đại thúc trông thật đẹp trai! Có phải còn chưa tìm được vợ hay không? Ta có biết một khuê nữ không tồi.
- Đại thúc Càn Thành, ngươi thực sự có phúc khí.
Càn Thành khi đang ăn cơm được mọi người xung quanh ân cần thăm hỏi, trên mặt trước sau đều lộ vẻ hài lòng và tự hào.
Càn Kình rất ít khi nhìn thấy phụ thân có vẻ mặt như vậy, hắn cứ ngồi như vậy nhìn phụ thân bận rộn vì hắn.
Một bàn cơm phong phú được bày ra. Càn Thành cầm chén rượu đứng dậy. Tất cả mấy người tuổi trẻ lập tức đứng lên theo. Mộc Nột Chân Sách cười khổ cũng đứng lên. Hắn làm vậy không phải bởi vì lão nhân này là cha của Càn Kình. Chỉ cần bởi vì hào khí của vị lão nhân này đã khiến vị hoàng tử như mình phải bội phục.
Bình thường, vô số đại thần tới mời rượu, Mộc Nột Chân Sách cũng chỉ ngồi bất động cầm chén rượu lên nhấp môi một chút. Nhưng ngày hôm nay, thật không ngờ hắn lại vì một lão nhân...
Trong lòng Mộc Nột Chân Sách âm thầm thở dài cười khổ. Sau khi quen biết với Càn Kình, hình như mình đã thật sự thay đổi rất nhiều. Thôi bỏ đi! Đây cũng là vì các trọng thần tương lai của mình. Chung quy mình cũng nên bồi dưỡng tình cảm với bọn họ một chút chứ?
Không sai! Nhất định là như vậy! Chỉ vì cùng trọng thần tương lai bồi dưỡng tình cảm một chút. Không phải là gì khác!
Mộc Nột Chân Sách hết lần này tới lần khác nói thầm với mình, Càn Kình tuyệt đối không phải là bằng hữu của mình. Hắn chỉ là đại thần tương lai của mình mà thôi.
Vô số lần tự nói với mình, Mộc Nột Chân Sách đã thực sự tin vào cách nói này.
- Các ngươi có thể làm bằng hữu của Tiểu Kình nhà ta, ta mời mọi người một chén...
- Đại thúc, đừng nói như vậy! Chúng ta không đảm đương nổi. Chúng ta mời ngài mới đúng.