Sất Trá Phong Vân

Chương 999: Hào phóng đánh cược bằng thánh khí



Nếu như khiêu chiến có có thể khiêu chiến thắng lợi hay không? Ở đây đều có bàn đặt cược! Mọi người mau tới đặt tiền cược!

Càn Kình nhìn một sòng bạc ở sát biên giới Thần Đô thành đang kêu gọi mọi người đặt cược, hắn lại cười. Những sòng bạc này thật đúng là biết nắm lấy cơ hội. Cho dù là bất kỳ cơ hội nào bọn họ đều không bỏ qua, sẽ lập tức chộp lấy mang ra đánh cược một lần.

- Ta cá là Bố Lai Đạt Tư sẽ bại. Ta cũng đánh cược Càn Kình sẽ khiêu chiến, hơn nữa còn khiêu chiến thắng lợi.

Đoạn Phong Bất Nhị đứng ở trước bàn đặt cược nhìn lão bản sòng bạc nói:

- Các ngươi có thể nhận tiền đánh cược lớn nhất là bao nhiêu? Ta dự định ngày hôm nay trực tiếp dọn sạch chỗ của các ngươi.

Trên khuôn mặt béo núc ních thịt của lão chủ sòng bạc lộ ra nụ cười tủm tỉm. Bàn tay to mập đập xuống phía bước bàn đặc cược. Trên mặt hắn hiện lên một sự tự hào và cao ngạo. Trong một khắc khi sự cao ngạo này lộ ra giữa hai lông mày, Càn Kình lại nảy sinh một cảm giác chán ghét.

Cao ngạo có rất nhiều loại hình thái. Nhưng sự cao ngạo của lão bản to béo trước mắt này lại có chút cảm giác chán ghét quen thuộc. Loại này cao ngạo... Có một chút giống như... giống như sự cao ngạo trên người Càn gia.

- Tiểu tử, ngươi mới ra trở lại thành sao?

Lão bản của sòng bạc giơ ngón tay cái lên, chỉ vào một huy hiệu ở ngay chính giữa sòng bạc phía sau lưng hắn:

- Mở to cặp mắt của ngươi ra xem thật kỹ đi! Nếu như ngươi không biết huy hiệu này có ý nghĩa gì, vậy ta cũng không ngại dạy cho ngươi một chút kiến thức cơ bản! Huy hiệu này là huy hiệu của Càn gia! Không sai! Chính là Càn gia gia tộc chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương ở Càn Châu kia!

Càn Kình ngẩng đầu mới nhìn thấy được cái huy hiệu cực lớn đồng thời cũng vô cùng quen thuộc kia. Đó đúng là huy hiệu gia sản thuộc về Càn gia! Trên ngực áo của người trước mắt này cũng có một huy hiệu nhỏ, đó là huy hiệu thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương thất bại của Càn gia, đại biểu cho thành viên bên ngoài của Càn gia.

- Không ngờ, ta không ngờ không nhìn thấy Càn gia, ngay cả huy hiệu cũng không nhìn thấy. Càng không nghĩ tới...

Càn Kình thở dài lắc đầu khẽ lẩm tự nói:

- Ở Càn gia đã bị nhiều đãi ngộ không công bằng như vậy, còn có thể biểu hiện như vậy... Ta nên giống như hắn, có cảm giác vô cùng tự hào đối với gia tộc sao? Hay nói hắn lãnh huyết? Lãnh huyết đến mức ngay cả phụ mẫu tử tôn đều bị Càn gia khi dễ, tính nô lệ nặng đến mức như vậy.

- Đây là do Càn gia mở ra phải không? Vậy thì tốt quá!

Đoạn Phong Bất Nhị xắn hai tay áo lên, nụ cười trên mặt cực kỳ giống với đại sói xám nhìn thấy con cừu nhỏ chờ bị làm thịt:

- Như vậy ta sẽ không sợ ngươi phá sản! Lão tử, đặt cược... một thánh khí!

Ầm!

Đoạn Phong Bất Nhị trực tiếp lấy từ trong đấu giới ra một thanh thánh khí. Đó là một trường tiên mầu đỏ thẫm! Đấu khí cường đại rót vào trong thánh khí, kích phát ra uy năng cường đại. Trong chớp mắt khi hắn đặt thanh thánh khí lên bàn đặt cược, đã trực tiếp đập khiến cái bàn biến thành bột phấn.

Một thánh khí!

Giọng nói Đoạn Phong Bất Nhị lớn như vậy quả thực có phần dư thừa. Những người qua lại trong phạm vi trăm mét, đều có thể nghe được tiếng hắn gào thét, nhất thời thu hút tầm mắt mọi người.

Thánh khí!

Cái từ này mọi người bình thường nghe thấy rất nhiều, nhưng không có ai thật sự từng thấy qua thánh khí rốt cuộc có hình dạng thế nào.

Sau một khắc tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên cây trường tiên trong tay Đoạn Phong Bất Nhị.

Trên khuôn mặt lão bản sòng bạc lúc trước còn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, trong nháy mắt nụ cười hoàn toàn cứng đờ. Ngay cả vẻ tự hào dường như cũng trở nên miễn cưỡng.

Hắn làm lão bản ở đây đương nhiên cũng không phải chỉ mới một hai ngày. Hắn đã gặp qua rất nhiều khách có gan đánh cược, thậm chí có người dám đặt cược toàn bộ tài sản của mình, chỉ vì một ván cược!

Mấy trăm vạn kim tệ, số tiền đặt cược như vậy chưởng quỹ cũng không phải mới tiếp nhận một hai lần. Hắn tự nhận cho dù hoàng đế bệ hạ tự mình chạy tới đặt tiền cược, mình cũng sẽ không có bất kỳ sự kinh ngạc nào.

Nhưng hôm nay, lão bản này thật sự đã ngây người. Người trước mắt này thoạt nhìn rõ ràng là một người trẻ tuổi lỗ mãng vừa từ bên ngoài trở về thành. Không sai! Chính là một người trẻ tuổi lỗ mãng! Không phải trẻ tuổi lỗ mãng, làm sao có thể trực tiếp lấy ra một thánh khí để đánh cược như vậy?

Thánh khí? Đó là cái gì? Đó đã vật không phải cứ có kim tệ là có thể mua được!

- Thế nào? Có nhận đánh cược hay không?

Đoạn Phong Bất Nhị hất cằm lên:

- Càn gia không chịu nổi sao? Mang một cái huy hiệu hỏng ra đã tính hù dọa lão tử sao? Ta muốn biết, có đúng là ngươi không làm chủ được hay không? Nếu như ngươi không làm chủ được, gọi một người có thể làm chủ ra đây nói chuyện với ta!

Chưởng quỹ vẫn sững sờ tại chỗ không nhúc nhích nổi.

Chuyện này thực sự quá lớn! Một thánh khí! Nếu như mình có thể thắng về cho gia tộc thánh khí này, cho dù con cháu mình không có cách nào thức tỉnh lực lượng huyết mạch, cũng có thể lựa chọn một công việc thoải mái chứ?

- Lại nói, Càn gia các ngươi căn bản không dám nhận đánh cược sao?

Đoạn Phong Bất Nhị cười lạnh:

- Không nhận đặt cược được, cũng phải nói cho rõ ràng! Nói cho mọi người biết, Càn gia các ngươi không có khí thế đánh bạc.

- Càn gia chúng ta đã chinh chiến trên chiến trường Nhân Ma vô số năm, vì bảo vệ sự yên vui của mảnh đất này, đã có vô số chiến sĩ phải bỏ mạng. Càn gia chúng ta ngay cả chết còn không sợ, sao có thể sợ nhận cược một thánh khí?

Một giọng nói cao ngạo chậm rãi từ trên đường phố cách đó không xa vang lên. Mọi người đang tham gia náo nhiệt, theo bản năng tự động nhường đường cho người có giọng nói tràn ngập kiêu ngạo, cao cao tại thượng.

Càn Vô Song!

Lông mày Đoạn Phong Bất Nhị xếch ngược. Hắn có chút bất ngờ khi gặp được chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương được xưng là mạnh nhất, có tiềm lực nhất trong thế hệ trẻ này của Càn gia.

Các bá tánh bình dân tránh sang hai bên nhường đường, trong ánh mắt lóe lên vẻ sùng bái nhìn Càn Vô Song. Bên tai bọn họ dường như vẫn còn vang vọng giọng nói tràn ngập đại nghĩa dũng cảm nhiệt huyết này.

- Chiến sĩ chết ở trên chiến trường Nhân Ma, cũng không phải chỉ có Càn gia các ngươi.

Ánh mắt Đoạn Phong Bất Nhị quét về phía Phần Đồ Cuồng Ca:

- Số lượng chiến sĩ bình thường chết còn nhiều hơn so với chiến sĩ huyết mạch các ngươi! Không có người bình thường cung cấp lương thực thực phẩm, không có chiến sĩ bình thường trợ giúp, không có sự phối hợp các loại của bọn họ, ngươi cũng muốn lập ra uy danh vô thượng này sao? Mẹ nó, ở chỗ này ít dát vàng lên người mình đi. Ngươi đi xem thử những chiến sĩ từ trên chiến trường Nhân Ma trở về đi! Ngươi đi xem thử trên người bọn họ có người nào không bị vài vết thương trí mạng...

- Ngươi đi xem thử những chiến sĩ già từ chiến trường Nhân Ma trở về, cuộc sống của bọn họ thê thảm tới mức nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.