Sát Vương

Chương 107: Đối đầu với Lý Ngạn



Tuy nhiên cự quyền không bị nổ, chỉ hơi lay động một chút mà thôi, hư ảnh bị nhạt hơn một nửa nhưng vẫn hướng về phía Đường Tiêu oanh kích.

Cảm nhận thấy cự quyền có uy lực cường đại Đường Tiêu không dám khinh thường hắn lập tức một lần nữa bắn ra một viên lôi chấn tử cuối cùng đem nó nổ thành vô hình, ngay sau đó Đường Tiêu nhanh chóng ngồi xuống mặt đất ngưng thần chú ý.

- Ha ha tiểu súc sanh chỉ bằng chút tài mọn của ngươi mà có thể chống nổi gia gia ta sao?

Lý Ngạn cất tiếng cười to, trải qua một hồi giao thủ hắn cảm thấy Đường Tiêu không phải là đối thủ của hắn hơn nữa Lôi Chấn tử cũng không làm gì được hắn.

- Vậy sao?

Đường Tiêu một lần nữa bò lên từ mặt đất, miệng của hắn lại quát to:

- Bạo.

Lý Ngạn không thấy Đường Tiêu ra tay nhưng sau khi nghe hắn hô một tiếng bạo thì ngẩn người, lại nhìn thấy Đường Tiêu bỏ chạy thì mới biết rằng mình đã mắc lừa Đường Tiêu, hắn thẹn quá hóa giận lập tức đuổi theo.

Tuy nhiên Lý Ngạn vừa chạy được mười mét thì ầm một tiếng không gian dưới chân của hắn đã nổ tung mọt luồng khí nhấc thẳng hắn lên trên không trung, mặc dù có hộ thân cương khí bảo hộ nhưng nổ ở khoảng cách gần như vậy cũng khiến cho một chân của hắn mất đi tri giác ngay cả kinh mạch cũng chịu chút tổn thương.

Lý Ngạn tức giận đến mức gào to, sau khi bay lên trên không trung hắn lập tức mang một quyền đánh ra, chuẩn bị cho Đường Tiêu trở thành một đống thịt vụn.

Đường Tiêu đã biết sự lợi hại của Tử Vân Thần quyền của Lý Ngạn, hắn lập tức bắn ra ba miếng lôi chấn tử ngăn thần quyền lại.

- Giết! Tên tiểu súc sinh kia ta muốn xem ngươi còn bao nhiêu Lôi Chấn Tử?

Lý Ngạn sau khi rơi xuống mặt đất thì vô cùng tức giận. Truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi rơi xuống mặt đất, Lý Ngạn bỗng nhiên cảm thấy nơi mình đặt chân có chỗ không đúng vừa rồi tên tiểu súc sinh xoay người ngồi trên mặt đất làm gì? Đúng lúc Lý Ngạn định phi thân lên thì....

- Bạo.

Đường Tiêu một lần nữa quát to, lúc này không gian dưới chân của Lý Ngạn một lần nữa bị nổ tung, uy lực gấp bốn lúc trước rõ ràng Đường Tiêu đã thả ở đây đến bốn viên Lôi Chấn Tử.

- A.. tiểu súc sinh xảo trá.

Lý Ngạn gào thảm lên một tiếng, vụ nổ khiến cho hắn bị nhấc bổng lên không trung, kinh mạch của hắn mười chỗ đã bị đứt đoạn toàn bộ xương đùi bị gãy, một chân không biết bị bắn đi nơi nào, hắn mắng to một tiếng một ngụm máu tươi phun ra, vội vàng đem một viên thuốc nuốt vào trong bụng.

Lúc này Lý Ngạn không dám rơi xuống đất nữa cũng chẳng quan tâm tới cái chân bị đứt của mình hắn vận dụng chân khí bức về phía Đường Tiêu, giờ phút này hắn vô cùng tức giận như phát điên:

- Tiểu súc sinh cho dù gia gia chỉ còn ba thành công lực nhưng vẫn đủ để giết ngươi.

Đường Tiêu không thể đi vào hang, lúc này hắn không thể trốn không nói còn dẫn dụ Lý Ngạn vào trong đó, khoảng cách gần như vậy Đường Tiêu cũng không thể sử dụng Lôi Chấn Tử, nếu không mình cũng sẽ bị nổ nát báy.

Trốn...

Đường Tiêu nhìn lên phía trên, đường chạy trốn đã bị Lý Ngạn phong tỏa rồi, cho dù hóa thành chim điêu thì đối phương cũng có thể phát ra quyền, hơn nữa uy lực cực lớn.

- Tên tiểu súc sanh chết tiệt này, có biết tại sao ta phải giết ngươi không?

Lý Ngạn nhìn Đường Tiêu vẫn chưa hết giận, tựa hồ như để Đường Tiêu chết dễ dàng thì hắn sẽ rất khó chịu.

Lúc trước hắn muốn giết Đường Tiêu là vì Vân Dương phu nhân nhờ vả không ngờ rằng mình vì muốn giết hắn mà đã mất đi mười mấy tên cao thủ, mình cũng bị nổ cho thất điên bát đảo, thực lực yếu hơn ít nhất bảy thành, hiện tại chỉ có rút hồn phách của Đường Tiêu ra, phong nhập pháp khí thì mới hả giận được.

- Ngươi là do Hưng Quốc Hầu phái tới giết ta?

Đường Tiêu đối với chuyện này đã đoán sai Lý Ngạn không phải do Hưng Quốc Hầu phái tới mà là do Vân Dương phu nhân sai tới.

- Không sai, ngươi còn di ngôn gì muốn giao cho ta không? Ta sẽ thay ngươi mang về Trấn Quốc hầu phủ.

Lý Ngạn giống như đã nắm giữ quyền sanh sát cảu Đường Tiêu hắn hiện tại muốn nhìn thấy tình cảnh Đường Tiêu sợ hãi thậm chí quỳ gối dưới mặt đất cầu xin hắn.

- Ngươi tin rằng giết được ta sao?

Đường Tiêu nheo mắt lại rất bình tĩnh mà nhìn Lý Ngạn ở trên không trung, cả đời hắn làm sát thủ đã sớm không để ý tới chuyện sống chết.

- Hai nghìn ngự lâm quân binh sĩ hiện tại chỉ còn không tới năm trăm người, hải tộc hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan cùng với công chúa Ly Đế Á tự mình suất lĩnh tới đây vài chục tòa Thần Minh đại pháo cũng nằm trong tay của chúng ta, cho dù Lan vương mnag binh tới cũng không cách nào cứu các ngươi được rồi, tiểu súc sanh ngươi còn trông cậy điều gì nữa sao? Ngươi sắp chết đến nơi rồi, ha ha ha ha.

Lý Ngạn nói xong những câu này liền cười lớn, phảng phất giống như phun ra tất cả ấm ức, cả người lẫn linh hồn đều cảm thấy thoải mái.

- Dạ Minh Cửu Cao.

Đường Tiêu thừa dịp Lý Ngạn còn chưa chuẩn bị lập tức ngưng hình hóa thành chim điêu, - toàn bộ con chim điêu tạo thành quyền cương cực lớn hướng về phía Lý Ngạn mà va chạm.

- Con sâu cái kiến, không biết sống chết! Từ Vân Hấp Nguyên trận.

Lý Ngạn khinh thường mà nhìn Đường Tiêu, vô số chân khí của hắn ngưng tụ thành phù lục màu đen phun ra, một cái lồng màu đen rất lớn bao quanh Tuyết Điêu.

- Xông ra.

Đường Tiêu một lần nữa thúc giục chân khí cấp tốc lưu chuyển ở trong cơ thể, đại lương chân khí phá ra ngoài, ngưng tụ ở trên người tuyết điêu, mãnh liệt vọt tới cái lồng đen kịt, hung hăng đánh về phía phù triện kia.

- Ầm.

Đường Tiêu giống như đụng phải một tấm thép, ngã xuống mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân nội tạng cũng như muốn phát nổi, chênh lệch hai cấp quả là quá lớn, Đường Tiêu dùng quyền cương màLý Ngạn dùng phù triện kết thành trận pháp.

Đường Tiêu thở hổn hển ở trên mặt đất tựa hồ sức lực để đứng lên cũng không còn nữa.

- Luyện hóa thành dược cho ta, Từ Vân Hấp Nguyên trận.

Lý Ngạn quát to một tiếng, Đường Tiêu bị nhốt ở trong cái lồng đen nhánh, trong đó phát ra vô số phù triện màu đen, bắt đầu luyện hóa Đường Tiêu, máu của Đường Tiêu bị áp bức làm cho trào ra ngoài cơ thể, từ từ bị Lý Ngạn thu vào trong người của mình.

- Con mẹ nó, đây là tà thuật gì? Quỷ hút máu sao, muốn đem ta ăn tươi nuốt sống à?

Đường Tiêu cảm thấy máu huyết và chân khí của mình đang từng bước bị rút sách thu vào trong cơ thể của hắc y nhân kia, trong lòng hắn liền hoảng hốt.

Lần trước hắn cũng từng trải qua tình cảnh như vậy chính là lúc hắn trộm hấp huyết hồ tuy nhiên lúc ấy Đường Tiêu không biết rằng thủy tổ ra tay cứu tính mạng của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.