Sát Vương

Chương 134: Trở về Nghi Lan thành



Đây là lần đầu tiên Dực Thai công chúa nói nhiều như vậy trong lòng nàng cũng có ý muốn mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách hơn với hắn, liền thành thực:

- Ta nghe Vũ ca ca nói thì Bách Thảo vương chính là một cái cây sinh trưởng không biết bao nhiêu vạn năm, mười mấy năm trước vì nhân duyên xảo hợp mà vô tình chạm vào một cái hồ lô dừa, ở trong đó cất chứa một phân thân của Áo Bỉ lão ma, kết quả có ma lực luyện hóa thành con người, tuy nàng hiện tại chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi nhưng sư phụ của nàng Áo Bỉ lão ma thì đã sống hơn mười vạn năm, luyện hóa thành hình người võ công thâm trầm không đoán được.

- Phân thân của Áo Bỉ lão ma chuyện này xem ra ngày càng thú vị rồi, Áo Bỉ lão ma tại sao phải trốn ở bên trong cái bô, thân thể thực của hắn đâu rồi?

Đường Tiêu kỳ quái hỏi Dực Thai công chúa một câu.

- Không phải là cái bô, là hồ lô.

Dực Thai công chúa cười mà nói với Đường Tiêu:

- Áo bỉ lão ma sống mấy vạn năm, xem như là dân bản địa sớm nhất ở Áo Bỉ Đảo rồi, yêu thuật và tu vi thâm trầm không đoán được, theo như truyền thuyết thì từ hơn sáu trăm năm trước. Theo truyền thuyết thì đại để sáu trăm năm trước, Thiên Cơ Tông chính thủy tổ ở trên Cửu Châu đại lục trong lúc tìm kiếm tiên dược bay tới Áo Bỉ Đảo đã cùng với Áo Bỉ lão ma gặp nhau hai người một người tu tiên một ngươi tu ma, đạo khác nhau cho nên đã xảy ra một hồi tiên ma đại chiến, đánh suốt ba mươi năm....

- Cuối cùng Áo Bỉ lão ma công lực bất lực, bị thủy tổ đánh cho hồn phi phách tán, chín hồn của hắn không tản ra mà ẩn thân ở bên trong chín quả dừa, tránh thoát khỏi sự dò xét của thủy tổ. Chín quả dừa này về sau gặp đại chấn chôn sâu vào trong lòng đất, trải qua mấy trăm năm yên lặng, Áo Bỉ lão ma đã tu luyện thành chín cái hồ lô dừa có uy lực cực lớn.

- Bách Thảo vương kia cũng là gặp cơ duyên xảo hợp cho nên mới tìm thấy một cái hồ lô dừa, cuối cung luyện hóa thành hình người, trở thành thân thể yêu vương, nghe nói một khi chín cái hồ lô dừa được tìm thấy toàn bộ thì Áo bỉ lão ma sẽ sống lại. Hắn nhất định sẽ trả thù nhân loại điên cuồng, Áo Bỉ đảo sinh linh đồ thán, thế giới đại loạn, những cô gái nhỏ đều phải trốn, bằng không sẽ bị áo bỉ lão ma nuốt chửng biến thành một cây dừa nhỏ.

Nghi Lan quận chúa nghe tới đây thì che miệng cười, cười đến mức hai người không hiểu.

- Truyền thuyết này là để hù hài tử ngủ sao?

Đường Tiêu đối với mấy lời nói của Dực Thai công chúa không cho là đúng, yêu ma ăn thịt người còn phân biệt giới tính tuổi tác, chỉ chọn những cô gái nhỏ mà ra tay, Áo Bỉ laoix ma này thật cổ quái.

- Ngươi cười cái gì?

Dực Thai công chúa cũng không trả lời Đường Tiêu mà cổ quái nhìn Nghi Lan quận chúa hỏi một câu.

Theo như nàng nói chỗ này chỉ còn cách Nghi Lan thành khoảng vài trăm dặm dùng tốc độ của Đường Tiêu thì phi hành khoảng nửa canh giờ là tới nơi rồi, Đường Tiêu mang hai nàng chạy tới trước cửa thành Nghi Lan, tướng lãnh thủ thành sau khi nhận ra Nghi Lan quận chúa thì vội vàng dùng xe ngựa đem ba người đi vào trong vương phủ.

Vốn Lan vương còn cho rằng Nghi Lan quận chúa và Dực Thai công chúa bị hải tộc bắt đi cầm tù rồi, đang thương tâm và sốt ruột bây giờ nghe nói hai người đã được Đường Tiêu cứu sống thì vô cùng cảm động, ba người sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lan vương bày ra yến hội chúc mừng Đường Tiêu ba người bình an trở về.

Thất hoàng tử, Chu Kiền, Phương Kích bọn họ cũng ở lại trong phủ của Lan vương, ngày đó hải tộc xâm chiếm, thần minh pháo đài bị đoạt, sự tình sau khi truyền tới Nghi Lan thành, Lan vương mang theo hơn mười tên cao thủ hỏa tốc tới ngạnh phương ngư cảng, nhưng ngạnh phương ngư cảng chỉ còn lại đám người thất hoàng tử, Phương Kích và Chu Kiền, đâu thấy bóng dáng của Nghi Lan quận chúa và Dực Thai công chúa.

Lúc này chuyện ngạnh phương ngư cảng xảy ra chuyện đã lan ra, lan vương đã dùng khoái mái cấp tốc báo lên Thai kinh thành, nhưng hắn vẫn đợi sau khi thương thế của Phương Kích chuyển biến tốt đẹp sẽ cùng bọn họ trở về đó. Dực Thai công chúa bình an trở về đối với lan vương và Phương Kích mà nói đó là một đại hỉ sự, lần này hải tộc thông đồng với nội gián ở đó làm loạn, tuy quân ngự lâm bị tổn thất thảm trọng nhưng thất hoàng tử, Dực Thai công chúa vẫn an toàn, con như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

- Lần này trách nhiệm đều thuộc trên người của ta, may mà có Đường công tử, Cầm nhi Huyền nhi bình an trở về, tâm tình của ta cũng thoải mái hơn nhiều rồi, sau khi trở về Thai kinh thành cho dù bị hoàng thượng xử trí thế nào cũng không sao cả.

Trên tiệc rượu Phương Kích kính Đường Tiêu một ly.

- Trách nhiệm lần này không thể đổ lên trên đầu Phương thống lĩnh được, những người kia đều có chuẩn bị, trước giả trang làm quân ta sau đó lại trắng trợn tàn sát ở ngạnh phương ngư cảng, sau lưng chắc chắn có gian nhân ở trong triều đình hỗ trợ nếu không bọn chúng sẽ không đắc thủ dễ dàng như vậy, chúng ta sau khi trở về kinh thành sẽ bẩm báo với phụ hoàng, đem sự tình nói ra tỉ mỉ chắc không có chuyện gì đâu.

- Đa tạ thất hoàng tử, tuy nhiên lần này chết nhiều binh sĩ như vậy, hoàng thượng muốn bảo vệ ta cũng khó. Lần này các vương hầu quý tộc đều tức giận, việc này mặc kệ thế nào ta cũng phải gánh chịu trách nhiệm, dù sao không làm việc ở Thai kinh thành, bị giáng chức đi tới biên quan cũng được.

Phương Kích đối với chuyện này đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Lan vương một mực không lên tiếng chuyện này xảy ra ở khu vực Nghi Lan thành hắn cũng khó tránh khỏi tội trạng, cho dù Phương Kích đem toàn bộ trách nhiệm ôm lấy thì lần này hắn cũng sẽ bị hoàng thượng giận dữ, có thể miễn đi tước vị thân vương của hắn, cắt chức làm thứ dân, cũng không biết thân gia mình mới kết, trấn quốc hầu Đường Uyên có thể giúp mình nói vài câu hay không.

Đường Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy hắn ở trên biển ăn cá nhiều ngày, miệng lưỡi đều chán ngấy, giờ phút này ngoại trừ lúc nâng chén rượu lên, còn lại hắn đều ăn uống như gió cuốn mây tan, Lan vương thấy vị con rể này ăn uống như bay thì liền phân phó cho đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều thức ăn hơn nữa.

Sau khi ăn cơm Đường Tiêu trở về phòng ở của mình, đem cửa phòng đóng lại, những người khác cũng biết hắn mệt mỏi trở về phòng ngủ cho nên cũng không quấy rầy, Đường Tiêu hiện tại cũng không phải là ngủ, hắn trong lúc phi hành đã một mực suy nghĩ một chuyện, cần phải thí nghiệm một thoáng xem có thành công hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.