Sát Vương

Chương 147: Chu Thịnh



Chu Thịnh mang cho Vân Dương phu nhân công văn viết tay phía trên chính là lý lịch báo danh tòng quân chằng chịt của học viên, đầu tiên là tên của Đường Tiêu, Vân Dương phu nhân đối với Đường Tiêu rất căm thù một mực đều giấu Từ Cương nàng không biết rằng Từ Cương đã sắp xếp hết rồi.

- Ngươi có kế hoạch không?

Vân Dương phu nhân nhìn Chu Thịnh mà hỏi.

- Yên tâm đi lần này tiểu tử này tới Hoa Liên thành tất sẽ tới địa đầu của Vân Dương tông đến lúc đó hắn có chạy bằng trời.

Chu Thịnh dùng một quyền đấm lên trên bàn, trên mặt tràn ngập biểu lộ bi phẫn.

- Được tốt nhất là đừng để cho hắn tiến vào bên trong Hoa Liên, bằng không thì Hầu gia cùng với Vân Tông hội cũng có nhiều phiền toái không cần thiết, chuyện này tự mình ngươi đi thao tác là được đặc biệt không để cho muội muội ta Chung Lam biết rõ, nếu không sẽ xảy ra đại sự.

Vân Dương phu nhân nghe Chu Thịnh nói xong liền giao cho hắn một câu.

Từ Vân Tông chính là mẹ đẻ của Vân Dương phu nhân, Vân Dương phu nhân không muốn bọn họ cuốn vào phân tranh của Đường gia và Từ gia, mặt khác Vân Dương phu nhân thủy chung vẫn biết muội muội tính tình nóng nảy, làm việc chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả, Chung Lam mà biết Đường Tiêu đắc tội với mình sẽ ra tay làm hư mất đại sự.

- Ta nắm chắc rồi.

Chu Thịnh gật nhẹ đầu.

- Không nên coi thường tên tiểu súc sinh này.

Vân Dương phu nhân vẫn lộ ra vẻ lo lắng y nguyên:

- Ta lần trước phái Lý Ngạn đi giết hắn, Lý Ngạn ngươi biết tu vi rất cao ở Thai kinh thành, nhưng mà vẫn chết trong tay của tên tiểu súc sinh này.

Vân Dương phu nhân nhắc tới Lý Ngạn trong lòng lại quặn đau, nàng cùng với Lý Ngạn cẩu thả nhiều năm như vậy bây giờ hắn chết nàng mới phát hiện ra hắn không đơn thuần là một công cụ tiết dục như mình nghĩ.

- Cao cấp võ sư ở Thai kinh thành?

Chu Thịnh khinh thường lắc đầu:

- Lý Ngạn ở Thai kinh thành lâu rồi tu vi võ học vẫn đình trệ lâu rồi một mực không tiến triển lúc lâm chiến thì khinh thị đối thủ cho nên mới chết ở trong tay của tiểu súc sinh lầy này Chu Thịnh ta tự mình sắp xếp hành động cam đoan khiến cho tên tiểu súc sinh kia không cách nào trốn thoát rời khỏi Thai kinh thành.

- ừ Thai kinh thành tới Nghi Lan thành có đi qua một con đường núi hiểm trở, cho tên tiểu súc sinh đó rớt xuống dưới vực, hoặc bị yêu thú gì ăn mất thì cũng không có ai hoài nghi.... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vân Dương phu nhân lại nhắc nhở Chu Thịnh.

- Phu nhân yên tâm ta sẽ an bài tất cả.

Chu Thịnh nhe răng cười cam đoan, sau đó vươn tay ra nói với phu nhân:

- Phu nhân lần này ta đi ra trong tông không xuất tiền hơn nữa đi dò xét tốn không ít ngân lượng.

- Ngươi cầm lấy một trăm lượng bạc đi sau khi thành công sẽ có trọng thưởng.

Vân Dương lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Chu Thịnh.

- Một trăm lượng bạc, có ít quá không? Ta còn phải tìm người hỗ trợ.

Chu Thịnh lộ vẻ khó xử.

- Trên người ta hiện tại chỉ có từng đó thôi.

Vân Dương phu nhân nhíu mày lần trước Lý Ngạn hành động đã lấy hết của nàng đi rồi nếu như ở trong hầu phủ thiếu hụt quá lớn sẽ khiến cho hưng quốc hầu chú ý.

- Trời mưa to ở ngoài hành sự thật là không dễ dàng gì, chúng người chúng ta muốn giết lại chính là công tử của Trấn Quốc hầu không riêng gì sát nhân mà giải quyết hậu quả cũng cần bạc.

Chu Thịnh lộ vẻ mất hứng, vốn hắn cho rằng Vân Dương phu nhân sẽ cho hắn ngân phiếu một nghìn lượng.

Vân Dương phu nhân buồn bực suy nghĩ sau đó nàng lấy hộp trang sức của mình ra, chọn mấy thứ đưa cho Chu Thịnh:

- Đây đều là trang sức tốt ngươi cầm lấy đi đổi bạc đi.

- Được rồi phu nhân yên tâm ta sẽ làm cho thỏa đáng.

Trên khuôn mặt của Chu Thịnh nở ra một nụ cười.

- Còn nữa giúp ta tìm kiếm nơi hạ lạ của Tiều Nhi Mnh Nhi.

Vân Dương phu nhân lại nói thêm một câu với Chu Thịnh.

- Chuyện này ta sẽ một mực nghe ngóng, một khi có tin tức sẽ báo cho phu nhân.

Chu Thịnh gật nhẹ đầu rồi xoay người rời đi.

Hai đứa con trai trước sau không có tin tức, tình nhân tư thông nhiều năm cũng không có, Vân Dương phu nhân hiện tại chỉ còn có một mục tiêu nhân sinh duy nhất đó là báo thù, giết chết Đường Tiêu.

Đáng tiếc nàng không nhờ vả được người tốt nhất, tên Chu Thịnh kia đánh bạc đã thành thói quen, cầm tiền của nàng đi đánh bạc đã thua sạch rồi, hắn sau khi rời khỏi trong lòng đã có kế hoạch, sai người viết một phong mật thư đem mật thư trở về Từ Vân Tông, nói tất cả mọi chuyện cho muội muội của Vân Dương phu nhân là Chung Lam.

Hắn biết rõ với tình tình của Chung Lam thì nàng sẽ thay tỷ tỷ của nàng báo thù, giết chết Đường Tiêu, về phần chuyện Vân Dương phu nhân giao cho làm như vậy sẽ liên lụy tới Từ Vân tông, dẫn tới nhiều nhiễu loạn, cũng không phải là thứ mà Chu Thịnh thích làm. Mớ bạc và đồ trang sức kia dĩ nhiên là đồ để hắn đánh bạc.

Nghe nói thiếu gia muốn tòng quân, thậm chí còn vắng nhà hai năm, m ười tiểu nha đầu giống như khóc hết nước mắt, đặc biệt là nha hoàn Chu Diên, trước đó nàng đầu tiên hiểu lầm thiếu gia sau đó cảm thấy áy náy muốn xin lỗi mà không có cơ hội.

Khánh Đô phu nhân cũng lo lắng không thôi, tràn đầy nước mắt ôm lấy Đường Tiêu, Đường Tiêu sau khi cùng nàng nói lời tạm biệt liền rời khỏi Đường phủ một mực đi tới võ đài của Thai kinh thành, hắn không mang theo Mục Thương, Đường Tiêu cảm thấy không cần thiết, cộng thêm lần này tòng quân hắn còn muốn từ từ thăng chức, nếu như mang theo thân binh thì không phù hợp với quy củ của Đại Minh vương triều.

Lưu Đình Lưu đô úy đã sớm ở bên trong võ đài chờ đợi bởi vì dung diện của hắn đã bị thiêu hủy rồi cho nên đô úy đã dùng một khối thanh đồng chế ra mặt nạ, lộ ra hai con mắt và cái lỗ mũi, người ngoài không biết mặt của hắn được. Tuy nhiên Đường Tiêu cả đời làm sát thủ, - trong thời khắc ngắn ngủi đối mặt với Lưu đô úy lại phát hiện ra hắn trong mắt có hàn ý thật sâu, hơn nữa đối với mình lại có sát ý và địch ý mãnh liệt.

Bởi vì là địa đầu quản hạt của Từ Cương cho nên Đường Tiêu cũng sớm đề phòng, cho dù Lưu Đình không có địch ý gì với hắn hắn cũng sẽ cẩn thận.

......

Khí trời tháng năm dĩ nhiên là nắng gắt như lửa, từ Thai kinh thành t ớicửa nam ở trên quan đạo bùn đất đều bị nắng chiếu muốn nứt ra, trên đường hơn ba mươi người có hai con ngựa, Lưu đô úy cùng với một gã giáo úy cưỡi ngựa còn ba mươi người còn lại kể cả Đường Tiêu đều phải đi bộ hành quân, tuy nhiên hiện tại đối với Đường Tiêu mà nói, khổ cực này chỉ là trò con nít mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.