Sát Vương

Chương 148: Mối thù diệt môn



Buổi trưa hơn ba mươi người ở Tuyết Sơn sơn mạch đồn trú vùi lò nấu cơm, tất cả như lúc hành quân tác chiến vậy, mà chỗ họ đồn trú giống như là một bãi tha ma.

- Ngươi chính là Đường Tiêu?

Một người cưỡi ngựa mang cấp hàm giáo úy cường tráng tiến tới hỏi hắn, thanh âm bén nhọn giống như là tiếng muôi va chạm vào bát sứ vậy thật khiến cho người ta khó chịu, hơn nữa trong lời nói còn kèm theo vài ý trêu tức, ánh mắt nhìn Đường Tiêu giống như là nhìn con mồi vậy.

- Ngươi có việc gì?

Đường Tiêu lạnh lùng mà nhìn giáo úy này, hắn có thể cảm giác được đối phương là lai giả bất thiện, từ khi đám người không đi khỏi con đường lớn nữa, Đường Tiêu cũng càng đề phòng nhiều hơn.

Lưu Đình cũng hướng về phía này mà nhìn qua, cách mặt nạ không ai nhìn ra hắn có biểu lộ thế nào, trong lòng hắn suy nghĩ không ngừng.

Mối thù diệt môn, bất cộng đái thiên, con của cừu nhân Đường Tiêu hiện tại ngay ở trước mắt, mà Lưu Đình hắn đã đạt tới Địa Nguyên cấp, ở Đại Minh vương triều ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mục đích chính là hãm hại Đường Uyên, báo thù rửa hận, nhưng giết Đường Uyên dễ như vậy sao, đường tu vi dài dằng dặc Lưu Đình cảm thấy cố gắng cả đời cũng đừng hòng mong vượt qua Đường Uyên.

Tuy nhiên trước mắt có một cơ hội, giết con của Đường Uyên là Đường Tiêu, đối với Lưu Đình mà nói đây là cơ hội tốt nhất để hắn làm cho Đường Uyên đau đớn báo mối thù năm xưa, vì chuyện này hắn có thể mất mạng nhưng đối với hắn chuyện đó cũng không quá cần thiết.

Vì cừu hận có thể nung đỏ côn sắt hủy hoại diện mục của mình thì còn có thể tiếc điều gì khác sao? Đường Tiêu hiện tại giống như là một con chuột bị mình vờn, cái quan trọng là phải làm sao để cho hắn chết thật nhục nhã, chà đạp làm sao cho hắn và Đường Uyên đau đớn nhất, đây là vấn đề mà Lưu Đình đang tự hỏi.

Người này chính là Ân Dương giáo úy, chính là do Lưu Đình phái ra để đùa giỡn làm nhục Đường Tiêu, mà ba mươi sĩ tốt đang vùi nồi nấu cơm cũng chẳng phải tân binh gì cả, giống như ÂN Dương tất cả đều là thân tín của hắn.

- Ta đương nhiên có chuynệ không thấy giày của ta bị bẩn sao còn không mau lau cho ta.

Ân Dương vênh váo tự đắc nhìn Đường Tiêu, ngồi xuống một tảng đá một chân thò ra đưa cho Đường Tiêu.

- Để cho bổn công tử lau giày cho ngươi, chỉ sợ ngươi không nhận nổi.

Đường Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ, người này cố ý gây chuyện.

- Ha ha. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ân Dương giáo úy nhìn Đường Tiêu nở ra nụ cười tiếng cười cực kỳ khó nghe, hơn nữa còn mang theo ý tứ giễu cợt.

- Cười đủ chưa cười đủ rồi thì mau cút, đừng làm hư mất tâm tình của bổn công tử.

Đường Tiêu nhíu mày không ngờ lần này hành quân tòng quân lại gặp xui xẻo như vậy vốn hắn không muốn gây chuyện nhưng nếu đối phương đã tự mình tìm tới tận cửa thì Đường Tiêu cũng phải giải quyết.

- Ngươi nói cái gì nói lại lần nữa cho ta nghe. Hay lắm dám phạm thượng người đâu đem tiểu súc sinh này vả vào miệng hắn một trăm cái cho ta.

Ân Dương đang muốn gây chuyện không ngờ Đường Tiêu lại tức giận, hắn lập tức lấy được cớ.

Mấy tên lính nghe được liền vội xông tới chuẩn bị vả vào mặt của Đường Tiêu.

Ở bên cạnh Lưu Đình là hơn ba mươi thân vệ, phần lớn là sơn tặc thu phục mà thành, nguyên một đám gia hỏa chỉ biết nghĩa khí, những người này trước kia vì đủ loại nguyên nhân nhà tan cửa nát, một mực đối nghịch với Đại Minh, được Lưu Đình thu phục, cùng hắn uống cay ăn mặn, nữ nhân cũng cùng chơi cho nên trong lòng không có Đại Minh vương triều chỉ có Lưu Đình mà thôi, lần này mục đích bọn họ trở về kinh rất đơn giản là giúp Lưu Đình báo thù, cho nên vừa nghe thấy có cơ hội động thủ bọn họ liền xông tới.

Đô úy Lưu Đình bất ngờ mà nhìn về phía bên này, Ân Dương đúng là do hắn sai khiến tới gây chuyện với Đường Tiêu, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại hung hăng càn quấy như vậy không biết sống chết, cũng không cân nhắc mình đang rơi vào hoàn cảnh nào. Ân Dương mới nói một câu hắn đã mắng lại, quả nhiên là thiếu gia ăn chơi ở kinh thành, không biết trời cao đất rộng là gì.

- Làm càn.

Đường Tiêu đứng lên chỉ vào mũi Ân Dương mà mắng:

- Ngươi là cái đồ vật chó má gì, bổn tước gia là nam tước được hoàng thượng thân phong, là mệnh quan của Đại Minh vương triều ngươi thân phận hạng gì mà muốn cho bổn tước gia lau giày. Ngươi hôm nay nếu như không tự vả vào miệng một vạn cái, quỳ xuống đất dập đầu một vạn lần thì bổn tước gia sẽ tự mình động thủ xử lý ngươi.

Vài tên sĩ tốt ngây người tại chỗ, một tên tân binh lại muốn cho giáo úy của mình tự vả vào miệng, thật lf hung hăng.

- Ha ha.

Ân Dương cười lớn:

- Ta tự vả vào miệng một vạn cái, ta muốn nhìn xem tên tiểu súc sinh nhà ngươi hôm nay làm sao xử lý ta, ngươi cho rằng đây là Thai kinh thành sao, ỷ vào cha ngươi mà có thể hung hăng, nói cho ngươi biết, tiểu tử tỉnh lại đi nơi này là quân ngũ phải theo quy củ của quân ngũ, hiểu chưa?

- Ở chỗ này đô thống của chúng ta là lão đại, mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì mau vả vào miệng hắn cho ta, cho tên tiểu súc sinh này văng hết răng xem hắn còn dám loạn phun hay không?

Ân Dương hướng vài tên sĩ tốt chỉ chỉ sau đó lui ra.

Bảy tám tên sĩ tốt lập tức xông lên, chuẩn bị đem Đường Tiêu ấn xuống mặt đất, trước hết tạo uy phong đã sau đó sẽ từ từ tra tnấ, tuy nhiên điều khiến bọn chúng không ngờ chính là, sau khi bọn họ chuẩn bị ấn Đường Tiêu xuống thì hai mắt của Đường Tiêu phát lạnh, thân thể lập tức bay lên trên trời phù triện bay ra, hai miệng gầm lên.

- Ầm ầm ầm.

Thân thể của tám tên sĩ tốt liền run lên, cùng bị Đường Tiêu đánh bay ra bên ngoài, rơi xuống trên mặt đất, nguyên một đám mặt mũi đầy máu, kêu thảm thiết liên tục, cực kỳ thống khổ mà vặn vẹo trên mặt đất, xem ra nếu cứu chữa cũng không sống được bao lâu nữa.

Những người xung quanh đều không nhìn ra Đường Tiêu ra tay thế nào mà khiến tám tên sĩ tốt thành ra như vậy.

- Hay công nhiên cãi lời quâ lệnh, đánh bị thương binh sĩ trong doanh, Đường Tiêu ngươi cũng biết quân pháp của Đại Minh vương triều, ngươi đây là phạm vào tử tội.

Ân Dương cũng không ngờ Đường Tiêu nói là ra tay hơn nữa lại còn ra đòn sát thủ, căn bản không cố kỵ điều gì.

Phải biết rằng ba mươi sĩ tốt đều là thân tín của Lưu Đình, Đường Tiêu cho dù giết những người này cũng không kiêng kỵ Lưu Đình sao?

Nhìn thấy huynh đệ xuất sinh nhập tử của mình bị Đường Tiêu đánh cho bị trọng thương, hấp hối sắp mất mạng hai mươi sĩ tốt còn lại đỏ cả mắt, bọn họ cùng đứng lên tay cầm vũ khí, tựa hồ như đợi Lưu Đình hạ lệnh cùng một chỗ chém chết Đường Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.