Sát Vương

Chương 177: Hạ lưu vô sỉ



- Ngươi... tên dâm tặc ngươi không được cúi đầu xuống.

Chung Lam tức giận cực điểm nàng biết nếu Đường Tiêu cúi đầu xuống sẽ thấy thân thể của mình hai mươi ba năm qua chưa từng được nam nhân nào nhìn thấy.

- Ta vốn không muốn cúi đầu đối với thân xác thối tha của ngươi không có hứng thú nhưng ngươi nhục mạ uy hiếp ta ta không những cúi đầu còn muốn..

Đường Tiêu dùng ý niệm đi tới trước ao hồ không những cúi đầu xuống còn thờ tay nâng ngực của Chung Lam lên.

Ngực của Chung Lam hai mươi ba năm qua còn chưa được nam nhân sờ qua so với ngực của Từ thị tỷ muội thì còn cao ngất hơn, càng kiều diễm vô cùng, nguyên nhân cũng là vì nam nhân chưa đụng qua, hiện tại bị Đường Tiêu đụng vào nàng lập tức hoảng sợ.

A....

Chung Lam mang theo một sự tuyệt vọng phát điên ma kêu lên, nhưng nàng không điều khiển được thân thể của mình tiếng kêu của nàng cũng chỉ mình Đường Tiêu nghe thấy.

- Ta muốn móc mắt chặt hai tay của ngươi.

Chung Lam tức giận vô cùng thần trí muốn thác loạn rồi.

- Đây là mắt của ngươi tay của ngươi ngươi muốn tự chặt sao? Có muốn ta giúp ngươi một tay không?

Đường Tiêu bình tĩnh hỏi Chung Lam một tiếng. Text được lấy tại Truyện FULL

Chung Lam khóc rống lên, đau đớn vô cùng.

- Lam di tại sao lại tự sờ ngực mình vậy? Thấy nó rất đẹp sao?

Từ Tích và Chung Lam vui đùa đã quen thấy Chung Lam tiến vào hồ vẫn bảo trì tư thế này vì vậy nửa đùa nửa thật trêu chọc nàng.

- Đó là đương nhiên.

Đường Tiêu cười cười, hắn bỏ tay xuống lúc này hắn không thể buông lỏng khống chế đối với Chung Lam, nếu không hiện tại không biết nàng sẽ nói ra những gì nữa.

Từ Tích liếc qua Chung Lam phát hiện ra ngực của nàng rất đẹp cao ngất vô cùng, đều là nữ nhân, bọn họ đều hiểu là duyên cớ gì ngay lập tức hai mặt của bọn họ ửng hồng, cảm thấy hơi kỳ quái, trước kia Lam di cùng bọn họ tắm rửa qua nhưng chưa từng thấy nàng làm ra động tác kỳ quái như vậy chẳng lẽ là nàng động tình với ngũ hoàng tử sao?

- Lam di nếu như tiến cung về sau chúng ta gặp mặt sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Từ Tích làm ra chủ đề với Chung Lam?

- Tiến cung?

Đường Tiêu không đếm xỉa tới câu nói của Từ Tích hắn nhắm mắt lại cảm thụ suối nước nóng, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho hắn có cảm giác mỹ diệu.

Dùng một thân thể người khác cảm thụ thế giới, là một chuyện rất kỳ diệu, Đường Tiêu thậm chí nhịn không được dùng tay vuốt ve cái bụng phía trước, vừa vặn chạm vào chỗ cấm địa của Chung Lam, Chung Lam giố như phát điên muốn khóc thét lê, biết rằng Đường Tiêu đang muốn khinh bạc nàng.

- Lần trước ta ở trong nội cung cùng với một vị nương nương nói chuyện phiếm phụ hoàng sau khi lấy Tần phi đều có tỷ muội di chất thậm chí là mẹ con, địa hoàng tử lấy tiểu lệ tứ hoàng tử lấy ta, Lam di gả cho ngũ hoàng tử cũng không trái với lễ phép của Đại Minh vương triều.

Từ Tích tiến tới nói nhỏ với Chung Lam.

- Các ngươi nói thầm gì với nhau vậy, ở đây không có người ngoài tại sao phải tránh ta?

Từ Lệ ở bên cạnh kháng nghị.

- Gả vào trong cung thì có gì là tốt, những hoàng tử kia tối ngày ăn chơi đàng điếm, tối ngay đều trái ôm phải ấp, chuyện này phải bội phục các ngươi có thể nhịn được.

Đường Tiêu nhếch miệng thuận miệng nói với Từ Tích vài câu.

- Đúng thế những nam nhân này thực sự đáng giận.

Đường Tiêu thuân miệng nói mấy câu không ngờ chọc vào chỗ đau của Từ Tích.

Lúc bọn họ mới vào trong nội cung đại hoàng tử tìm mọi cách yêu thương các nàn, giữ chặt trong tay như sợ bay mất, mỗi ngày đều ôm nàng cùng các nàng lên giường nhưng lâu rồi thì cũng không tốt lành gì, đã mất đi tình thú.

Không cần phải nói đại hoàng tử gần đây có mấy tháng rồi chưa cùng nàng thân mật, mỗi lần hàm súc muốn đều bị hắn dùng lý do tu thân cự tuyệt, nhưng Từ Tích có thể nghe được đại hoàng tử đang ở trong cung cùng với một tiểu yêu tinh khác tối ngày hoan thanh tiếu ngữ, giống như là kim châm vào trong lòng của nàng vậy.

Mỹ nữ đều dễ bị ăn dấm chua, khi đó cũng hóa thành người đanh đá.

- Tỷ tỷ tỷ làm sao vậy tại sao lại nói như vậy?

Từ Lệ càng hoảng sợ.

- Sợ cái gì, ở đây chỉ có ba người chúng ta cũng không sợ có người ngoài nghe được.

Từ Tích thở dài sắc mặt càng trở nên khó coi.

- Sao vậy dường như tiểu Tích ở trong nội cung cũng chịu ủy khuất, nói cho a di nghe một chút.

Đường Tiêu làm ra bộ dáng lẫm liệt hiên ngang hiện tại dù sao cũng nhàn rỗi, hắn cũng không ngại thuận tiện nhóm lên một mồi lửa trong nội viện của đại hoàng tử, nói không chừng còn đem ra hiệu quả ngoài ý muốn.

- Aizzz. một lời khó nói hết.

Từ Tích nhịn không được đem làn nước đắng trong người đổ ra.

- Chuyện này đơn giản, chỉ cần nghĩ biện pháp đem tiểu yêu tinh kia giết đi là được.

Đường Tiêu sau khi nghe Từ Tích nói xong thì xuất ra chủ ý độc ác.

- Như vậy làm sao được, làm như vậy hắn sẽ tức giận, khi đó sẽ rất dọa người....

Từ Tích lắc đầu lộ vẻ buồn rầu.

- Ngươi đưa ra chủ ý gì vậy muốn hại chết tiểu Tích sao?

Chung Lam bị Đường Tiêu áp bách trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng.

- Hại chết nàng ta thì thế nào? Bọn họ là người của Từ gia Từ gia đều muốn giết ta sớm muộn gì ta cũng sẽ diệt sạch bọn họ, ngươi hôm nay chọc giận ta sẽ có ngày ta dùng chính bàn tay của ngươi đi giết bọn họ.

Đường Tiêu nói với Chung Lam vài câu.

- Ngươi....

Chung Lam hiện tại không dám cường ngạnh nữa, nàng khóc lên rồi nói:

- Đường công tử, ta cầu xin ngươi ngươi làm gì với ta cũng đường đừng làm tổn thương hai người bọn họ.

- Ngươi luôn tính sai thân phận của mình ngươi thấy ngươi và ta có thể đàm luận điều kiện sao?

Đường Tiêu lạnh lùng cười.

Chung Lam không nói gì, nàng tiếp tục khóc lên, bị Đường Tiêu khống chế mấy ngày nay, nàng cảm thấy cái gì gọi là không có thiên lý, sống không bằng chết.

Đường Tiêu hiện tại đương nhiên không muốn dùng tay Chung Lam giết Từ Tích tỷ muội, một là không quan trọng thứ hai là Chung Lam và Từ Tích quan hệ rất tốt hắn muốn mượn quan hệ này kìm chế Chu Kình, đây là điều rất trọng yếu.

Ở trong suối nước nóng ngâm mình nửa ngày, Từ Tích đứng lên đưa lưng về phía Chung Lam, đem mông hướng về phía Chung Lam, Đường Tiêu nhíu mày khẽ đẩy mông của nàng một cái.

- Ngươi làm gì vậy sao lại sờ mông Tiểu Tích? Thật là hạ lưu vô sỉ.

Chung Lam lại mở miệng giáo huấn Đường Tiêu.

- Ta sờ sao? Là ta đẩy nàng nàng đưa mông chĩa vào mặt ngươi ngươi còn cao hưng sao? Vậy để lần sau ta đem mặt ngươi đụng vào mông ta hôn một cái.

Đường Tiêu tức giận mắng Chung Lam vài câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.