- Sau đó ngươi mang thêm một nghìn nhân mã cùng với Đường công tử xuất phát đi Vạn Lý suối phàm là có sơn tặc lui tới ở Vạn Lý Kiều Sơn thì bắt hết lại cho ta, nếu như có chim bay qua thì bắn hết xuống cho ta.
- Vâng đô thống.
Hồ Nhuận nghe theo mệnh lệnh của Lưu Đình không nói gì thêm bắt tay vào xử lý.
Đương nhiên đây cũng là do Đường Tiêu mượn miệng của Lưu Đình phổ biến kế hoạch tiêu diệt sơn tặc của hắn, bắt giữ kẻ thủ lĩnh sơn tặc để luyện đan, lập quân công cho Đường Tiêu thăng chức.
- Đường công tử cố ý kết giao với hào kiệt núi rừng, Tham trưởng lão đã cho mời
Hồ Nhuận theo như lời của Tham Viêm nói với Đường Tiêu.
Tham Viêm nheo mắt lại nhìn tuy trong lòng hoài nghi những nghĩ tới Đường Tiêu là một võ giả Nhân Nguyên cấp một mình tới đây không có khả năng gây ra chuyện gì ở trong Vạn Lý Kiều Sơn hơn nữa hắn còn mang theo lễ vật xa xỉ cho nên Tham Viêm mà đáp ứng Hồ Nhuận nói hắn sẽ mở yến tiệc ở đây chiêu đãi vị Đường công tử.
Ngày hôm sau Đường Tiêu cầm bái thiếp độc thân tiến vào trong Vạn Lý Kiều Sơn dự tiệc.
Sau khi tiến vào trong Nhân Nguyên lục cấp nội phù của Đường Tiêu đã mơ hồ quan sát cho dù che kín con mắt hắn cũng có thể nhìn thấy tình cảnh bốn phía, tuy nhiên Đường Tiêu không làm như vậy trước khi thấy Tham Viêm hắn không thể tùy tiện lộ ra thực lực của mình.
Bịt mắt lại Đường Tiêu hướng về phía phòng nghị sự mà nhìn sang, ở trong đó mấy sơn tặc đang nghị sự, một gian phòng bố trí giống như phòng của triều đình đám sơn tặc chia làm hai bên ở phía chính diện một nam tử ba mươi tuổi tinh tráng đang ngồi ở đó nhìn dáng vẻ thì chính là trưởng lão Tham Viêm theo lời miêu tả của Hồ Nhuận.
- Công tử Trấn Quốc hầu bổn vương mới từ trong sơn trại đi ra hẳn là công tử muốn dò xét sơn trại hư thật mang quân công trở về>
Thanh âm của Tham Viêm như chuông lớn vỗ bàn một cái tựa hofo như muốn trước hết trấn áp Đường Tiêu.
Đối với sơn tặc mặc kệ đối phương lên núi với mục đích gì bọn họ cũng phải hù dọa một phen.
- Sơn trại này có chỗ tốt để thăm dò hay sao? Bổn công tử tới chính là để bắt mấy tên tiểu mao tặc các ngươi lập quân công.
Đường Tiêu mỉm cười phe phẩy quạt xếp một đường hướng về phía Tham Viêm.
Trong phòng nghị sự liền xôn xao, vị Đường công tử này ước chừng cũng chỉ mười sáu tuổi bộ dạng chỉ là tu vi Nhân Nguyên cấp tại sao lại có khẩu khí lớn như vậy, phải biết rằng ở trong phòng nghị sự, ngoại trừ Tham Viêm có tu vi Địa Nguyên cấp còn hơn m ười người đều đạt tới Nhân Nguyên ngũ cấp lục cấp. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz
- Đường công tử đùa sao?
Tham Viêm nhíu mày hắn vừa rồi đe dọa một phen thăm dò hư thật của vị Đường công tử này mà thôi, sau khi Đường Tiêu khép nép giải thích hắn sẽ dùng lễ đối đãi lại để cho Đường Tiêu triệt để bái phục hắn nhưng xem ra hiện tại không được như vậy.
- Bổn công tử đùa sao? Chỉ sợ đám mao tặc các ngươi còn không xứng mau mau quỳ xuống thúc thủ chịu trói đi.
Đường Tiêu thu cái quạt xếp lại lộ vẻ cười cợt Tham Viêm nhìn thấy được biểu lộ của Đường Tiêu lập tức ý thức được lai giả bất thiện hắn rõ ràng độc thân tới đây không biết là vì điều gì mà công nhiên khiêu chiến, những trạm gác dưới chân núi đã dò xét, phía sau hắn đúng là không có đại quân.
Tham Viêm nhìn Đường Tiêu chăm chằm nửa ngày sau hắn quyết định phải thăm dò hư thật vị Đường công tử này, hắn đành phải tự mình ra tay, vỗ bàn một cái:
- Người đâu đem tên tiểu tử không biết điều này trói lại cho ta.
Hơn mười người ở trong phòng nghị sự liền hướng về phía Đường Tiêu mà vọt qua, bọn họ dùng trọng quyền mà công kích Đường Tiêu, một số ở đằng xa thì phát ra từng đạo phù triện ở trên không trung tổ hợp với trận pháp muốn trấn áp Đường Tiêu vào trong đó.
Đường Tiêu hiển nhiên không sợ Thần Minh chiến giáp của hắn liền tung bay ra, một thanh Giải Kiềm Kích nặng một nghìn cân bay ra lập tức xuyên qua lồng ngực của một gã sơn tặc, ngay lập tức sơn tặc này trở thành một cỗ thi thể bảy tám gã thấy thế thì liền chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó hai đạo phù triện ở bên trong Đường Tiêu cũng bay ra, cùng với mai rùa mai rùa dũng mãnh rõ ràng đem mười mấy đạo phù triện kia đánh tan thành mây khói.
Giải Kiềm Kích của Đường Tiêu lại bắn ra hướng về phía nhiều người nhất mà đâm xuyên hai gã hộ vệ bị xuyên qua Đường Tiêu lại hất mạnh lên đụng thêm vài người trong phòng nghị sự người ngã ngựa đổ lập tức rú thảm liên tục.
- Tu vi Nhân Nguyên cấp ỷ vào hai pháp khí mà dám tiến tới chỗ ta gây loạn, xem ra đại vương ta phải tự mình ra tay trấn áp ngươi.
Tham Viêm thấy thủ hạ trong chốc lát đã chết và tổn thương mấy người căn bản không có cách nào địch lại sự dũng mãnh của Đường Tiêu thì nhịn không được nhảy xuống từ trên ghế muốn đích thân động thủ.
Một đạo phù triện cực kỳ cường tráng từ trong người của Tham Viêm bay ra ngưng kết thành một thủ chưởng, hướng về phía Đường Tiêu mà đánh tới.
Với tình huống bình thường, một gã cường giả Nhân Nguyên ngũ cấp lục cấp chỉ có thể xuất ra một đạo phù triện mà thôi mà Đường Tiêu lần này có thể xuất ra hai đạo cũng khiến cho bọn họ phải kinh ngạc.
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn trấn áp bổn công tử?
Đường Tiêu không hề sợ hãi ha ha phá lên cười.
- Từ Vân Đại Thủ Ấn.
Chung Lam lăng không bay ra chắn ở trước người của Đường Tiêu hai đạo phù triện bay ra lập tức ngưng tụ thành một bàn tay lớn, ầm một tiếng, oanh kích chạm vào chưởng của Tham Viêm, lập tức khiến cho bàn tay lớn của Tham Viêm tan thành mây khói.
Nhưng đại thủ ấn của Chung Lam cũng không hề giảm tiếp tục phóng lên phía trước vỗ lên trên người của Tham Viêm lập tức đem hắn trở thành huyết nhục mơ hồ, từng khớp xương đứt ra từng khúc, với tu vi Địa Nguyên nhị cập giết một Địa Nguyên nhất cấp Tham Viêm quả thực dễ như trở bàn tay.
Tham Viêm phun ra một ngụm máu tươi hắn thật sự không rõ vì cao thủ Địa Nguyên nhị cấp này làm sao có thể đi vào trong sơn trại đột nhiên ra tay với hắn.
- Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu cho ta.
Đường Tiêu gào to một tiếng hai đạo trắng xanh phù triện bay ra đồng thời ngưng kết thành một đại thủ ấn, tuy đại thủ ấn này cũng không phải muốn đánh chết Tham Viêm mà là chụp tới đem Tham Viêm thu vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Nhìn thấy một vị cường giả Địa Nguyên nhị cấp hiện thân hơn nữa còn đánh cho Tham Viêm trọng thương ở trong phòng nghị sự nguyên một đám sơn tặc biết mình không phải là đối thủ lập tức chạy vào trong phòng muốn trốn ra ngoài.