Sát Vương

Chương 509: Ta là ai ?



Phong Bạo Thiên Lô trong hắc sắc sương mù, dưới tế luyện của người nọ, bắt đầu chậm chạp xoay tròn, tựa hồ đáp lại nghi thức nhận chủ. Từ biểu lộ mừng rỡ của người nọ mà xem, nghi thức nhận chủ tựa hồ vẫn còn tương đối thuận lợi, chỉ là muốn đem Phong Bạo Thiên Lô hoàn toàn tế luyện thu về mình, khẳng định không phải là sự tình một lát, còn không biết trong lúc này sẽ phát sinh biến cố như thế nào.

Thời điểm người nọ, Đường Tiêu cùng Áo Bỉ Lão Ma đều đang lo lắng sẽ phát sinh biến cố gì, một biến cố cực lớn cũng đúng hạn mà tới.

Thời điểm biến cố này phát sinh, quả thực là đất rung núi chuyển, nếu như nơi này có không khí mà nói, nhất định sẽ làm cho người mù tai điếc. Tuy không nghe được thanh âm ầm ầm, nhưng mà mặt đất kịch liệt run rẩy là xác thực tồn tại, thậm chí làm cho người nọ đang tế luyện Phong Bạo Thiên Lô đứng không vững, đặt mông ngồi trên mặt đất, quá trình tế luyện cũng bởi vì vậy mà bị cắt đứt.

- Ta ta ta ta ta ta ta

Ánh mắt người nọ nhìn bốn phía băng sơn, phát ra thanh âm khiếp sợ liên tiếp.

Lúc Đường Tiêu cảm ứng được bên ngoài phát sinh hết thảy, cũng không khỏi vô cùng khiếp sợ.

Một tràng cảnh cực kỳ quen thuộc xuất hiện ở bốn phía băng cốc, chút ít băng sơn cực lớn vây quanh băng cốc kia, đột nhiên ở trong nháy mắt đứng lên, mà toàn bộ băng cốc đất rung núi chuyển, tựa như cùng băng sơn cực lớn này đứng lên có quan hệ.

Ban đầu ở trong Long Vực Bí Cảnh, Đường Tiêu cùng Vi Liên từng tận mắt nhìn thấy một ngọn núi đứng thẳng lên như thế nào, còn lần này, hoàn toàn là một màn ngày đó kia diễn.

Chỉ là một lần kia, đó là đất đá trên người Viễn Cổ Cự Long, kể cả nơi sinh trưởng của Thất Sắc Hạch Đào che lại thân hình. Còn lần này, không biết là Viễn Cổ Cự Long do huyền băng đóng băng bao nhiêu vạn năm che lại thân thể.

Đây không phải là một Viễn Cổ Cự Long, mà là một Viễn Cổ Băng Long, còn người nọ đang ở trong vòng vây của thân hình Viễn Cổ Băng Long này.

Khi Viễn Cổ Băng Long toàn thân rớt xuống, tất cả Hàn Băng đều chắc chắn, đứng thẳng người dậy, hướng phương hướng tế đàn gào thét một tiếng, trong thân thể truyền ra uy áp cường đại, lập tức đem người nọ ngồi bên cạnh tế đàn gắt gao trấn áp ngay tại chỗ, căn bản không cách nào nhúc nhích.

Bởi vì Viễn Cổ Băng Long thức tỉnh, không khí hoá lỏng trong băng cốc bắt đầu chậm rãi tan rã, khiến thời điểm nó di động thân thể phát ra tiếng vang cực lớn cũng bắt đầu như ẩn như hiện.

- Phiền toái lớn hơn rồi, Viễn Cổ Băng Long này cùng Viễn Cổ Cự Long lúc trước trong Long Vực Bí Cảnh thực lực tương đương, người nọ chỉ dung hợp một tia thần hồn của Viễn Cổ Cự Long, thực lực cùng Viễn Cổ Băng Long kia không cách nào so sánh.

Áo Bỉ Lão Ma lặng lẽ truyền âm cho Đường Tiêu bên trong Thần đan.

- Nếu như ngươi đem phong ấn của Viễn Cổ Cự Long toàn bộ giải trừ, tên kia sẽ triệt để biến thành một đầu ác long, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.

Đường Tiêu nhắc nhở Áo Bỉ Lão Ma một tiếng.

- Lão ma ta cũng cho là như vậy, aii. . . Có đầu Viễn Cổ Băng Long này trấn thủ, Hư Không Tinh Bàn này căn bản không cách nào nắm tới tay ah.

Áo Bỉ Lão Ma thở dài một hơi.

Thời điểm Áo Bỉ Lão Ma cùng Đường Tiêu nói chuyện, người nọ đột nhiên ở dưới uy áp cường đại của Viễn Cổ Băng Long đứng thẳng lên, sau đó mở ra miệng rộng, hướng về phía Viễn Cổ Băng Long cũng gào thét một tiếng, tuy thanh thế yếu đi không ít, nhưng ở trên khí thế không rơi xuống hạ phong.

Từ thanh âm gào thét này, thân hình người nọ đã ở trong nháy mắt bắt đầu biến hình, áo bào lập tức bị phá, đỉnh đầu dài ra long giác, trên lưng sinh ra xương gai, toàn thân long lân bao trùm, nghiễm nhiên một nửa hình thái hóa thú.

Viễn Cổ Băng Long thấy một màn như vậy, tựa hồ ngây ngẩn cả người, con mắt cực lớn chớp chớp, lại hướng về phía người nọ gào thét một tiếng, lúc này, tiếng rống giận dữ của nó không hề giống như lúc trước dữ tợn như vậy, mà mang theo chút ít khốn khổ cùng ý tứ tìm kiếm, không chỉ có như thế, vốn là trong miệng nó sắp phun ra công kích, sau khi gầm lên giận dữ lại nuốt xuống.

Người nọ giống như không yếu thế, đồng dạng hướng về phía Viễn Cổ Băng Long gầm lên giận dữ đáp lễ, giờ phút này, hai mắt hắn đỏ thẫm, dĩ nhiên nhìn không tới bất luận kẻ nào ở trong đó.

Sau khi người nọ gầm lên giận dữ, một màn kỳ dị xuất hiện. Viễn Cổ Băng Long vừa mới đứng thẳng lên, thân thể rõ ràng gục xuống lần nữa, hơn nữa cái đầu cực lớn đặt ở trên mặt đất, có gắng trường đến trước mặt người nọ, tư thái giống như một con mèo nhỏ theo người, trong miệng còn phát ra thanh âm ô ô kêu to.

Thân thể người nọ tung lên, nhẹ nhõm nhảy lên đầu Viễn Cổ Băng Long, ngồi ở bên tai nó, thò tay vỗ vỗ đầu của Viễn Cổ Băng Long, trong miệng cũng phát ra thanh âm ô ô.

- Không tốt, bọn hắn đang dùng ngôn ngữ long tộc tiến hành nói chuyện với nhau.

Áo Bỉ Lão Ma tựa hồ ý thức được cái gì.

- Ngươi nói cái kia đã khôi phục trí nhớ của Viễn Cổ Cự Long?

Đường Tiêu rất phiền muộn hỏi Áo Bỉ Lão Ma một câu.

- Chúng ta vẫn là bình tĩnh quan sát tình thế phát triển, lại quyết định phải chăng nên chạy khỏi nơi này.

Áo Bỉ Lão Ma tuy ý thức được chuyện nghiêm trọng, nhưng đối với việc này cũng không có biện pháp.

- Aii. . . 

Đường Tiêu thở dài, chuyện này cũng trách không được lão ma, ban đầu ở trong thông đạo, nếu không để cho lão ma bỏ một bộ phận phong ấn của Viễn Cổ Cự Long, hắn nói không chừng đã chết ở trong thông đạo.

Mà bây giờ, hắn ít nhất còn sống đến giờ khắc này, biết Phong Bạo Thiên Lô nguyên lai là một chiếc Hư Không Mẫu Hạm, còn gặp được Viễn Cổ Băng Long trong truyền thuyết, đứng ngoài quan sát một màn thập phần ly kỳ này.

Rất nhanh trong băng cốc liền xuất hiện một màn càng thêm ly kỳ.

Thân thể Viễn Cổ Băng Long rõ ràng cuồng run, bên trong băng quang lập loè, kịch liệt rút nhỏ thân hình khổng lồ hùng vĩ giống như băng sơn, cuối cùng hóa thành một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, có chút e lệ mà đứng ở trước mặt người nọ.

Nàng bộ dáng này, giống như một thiếu nữ khuê các, lần thứ nhất đối mặt với người trong lòng mình.

Người nọ cũng thu hồi hình thái hóa thú, ánh mắt khôi phục thanh minh, không biết lại cùng cô gái kia nói mấy thứ gì đó, thiếu nữ kia rõ ràng che miệng nở nụ cười, cùng lúc đó, còn nhịn không được trộm mắt nhìn người nọ.

- Bà mẹ nó! Bổn sự tán gái của ta không có cường đại như vậy a? 

Đường Tiêu có chút trợn mắt há hốc mồm mà cảm ứng bên ngoài phát sinh hết thảy, đả bại Viễn Cổ Băng Long thủ hộ Phong Bạo Thiên Lô, nhiệm vụ như vậy căn bản là không thể hoàn thành, rõ ràng biến thành loại tình hình này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.