Sát Vương

Chương 512: Thật lòng



Cấm chế Song thù đã có được năng lực giải trừ cấm chế cực kỳ cường hãn, năng lực bố trí cấm chế tự nhiên cũng không phải chuyện đùa, hơn nữa gần trăm trận kỳ cùng lúc thiết lập, võ giả cho dù mạnh hơn nữa, bị nhốt ở trong cấm chế cũng không có khả năng trong thời gian ngắn thoát thân mà ra.

- Xin lỗi rồi.

Người nọ đứng ở bên ngoài trận kỳ, xa xa mà nhìn tiểu long nữ đang ngủ say trong trận kỳ, sau đó kiên quyết mà hướng bên cạnh tế đàn đi tới.

Người nọ tuy cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn cường chống thân thể, một lần nữa bắt đầu hướng Phong Bạo Thiên Lô tế luyện.

Thời gian từng phút từng giây mà đi qua, tâm tình của Đường Tiêu bên trong Thần đan cũng dị thường khẩn trương, chủ yếu là lo lắng tiểu long nữ sớm tỉnh lại, làm cho tế luyện Phong Bạo Thiên Lô đột nhiên gián đoạn.

Nhưng mà, thời điểm người nọ tế luyện đối với Phong Bạo Thiên Lô đến thời khắc cuối cùng, tiểu long nữ bên trong trận kỳ đột nhiên tỉnh lại.

- Phu lang, chàng vì sao phải làm như vậy?

Tiểu long nữ nhìn người nọ, rõ ràng dùng ngôn ngữ nhân loại nói chuyện.

Người nọ toàn thân run lên, quay đầu lại nhìn tiểu long nữ bên trong trận kỳ, nhưng cái gì cũng không nói, lại bắt đầu tế luyện Phong Bạo Thiên Lô.

Không khí trở nên vô cùng khẩn trương, ai biết dùng cấm chế Song thù bố trí xuống cấm chế, đến cùng có thể vây khốn tiểu long nữ hay không, cho dù có thể vây khốn, nhưng đến cùng có thể vây khốn nàng bao lâu?

- Phu lang, chàng không biết sao? Một khi lấy Phong Bạo Thiên Lô kia, thiếp cũng sẽ bị chết.

Tiểu long nữ hướng người nọ hô một tiếng.

- Thực xin lỗi.

Người nọ không quay đầu lại, tiếp tục gia tốc tế luyện Phong Bạo Thiên Lô.

- Thiếp cho rằng, thiếp rốt cuộc tìm được người mình yêu nhất, hiện tại thiếp thật đau lòng.

Trong mắt Tiểu long nữ chảy xuống nước mắt Lam Sắc, nhưng nàng thủy chung không có hướng cấm chế phát động công kích.

- Thực xin lỗi.

Người nọ vẫn không quay đầu lại, tế luyện Phong Bạo Thiên Lô lại trì hoãn một chút, nếu hắn toàn lực tế luyện mà nói, đối với Phong Bạo Thiên Lô hoàn toàn tế luyện, khả năng chỉ cần vài phút.

- Nhanh ah! Cái cấm chế kia khả năng trói không được nàng!

Áo Bỉ Lão Ma nhắc nhở người nọ một câu.

- Phu lang, ta chỉ muốn hỏi một câu, chàng những ngày này có thật sự yêu thiếp hay không?

Tiểu long nữ lại hỏi người nọ một câu.

- Là thật, nhưng mà ta. . . ta, ta nhất định phải có Hư Không Tinh Bàn.

Người nọ nghĩ một đằng nói một nẻo mà xoa dịu tiểu long nữ.

- Chàng biết không? Ta rất thích chàng, mặc dù chỉ là cùng chàng mới gặp gỡ, nhưng mà ta đã thật sự yêu chàng, giống như ở chỗ này chờ chàng mấy ngàn mấy vạn năm.

Tiểu long nữ nói tiếp, nước mắt Lam Sắc lại một lần nữa từ trong hốc mắt nàng tràn ra.

- Đừng tin nàng nói chuyện ma quỷ, nhanh gia tốc tế luyện, nếu không hết thảy vất vả sẽ uổng phí!

Áo Bỉ Lão Ma vội vàng khuyên người nọ vài câu, để tránh lòng hắn bị tiểu long nữ mê hoặc.

Người nọ lúc này không có trả lời, cũng không có phản ứng Áo Bỉ Lão Ma, mà yên lặng đứng ở đó thật lâu, đối với tế luyện Phong Bạo Thiên Lô lại lần nữa trì hoãn xuống dưới.

Đang lúc Áo Bỉ Lão Ma còn muốn nói điều gì, người nọ đột nhiên buông tha tế luyện Phong Bạo Thiên Lô, quay người hướng bên cạnh trận kỳ đi tới.

Áo Bỉ Lão Ma cùng Đường Tiêu bên trong Thần đan cùng một chỗ thở dài, loại nhận chủ tế luyện này, một khi gián đoạn sẽ bắt đầu lại từ đầu, tiểu long nữ này đã tỉnh, đoán chừng còn muốn có cơ hội tốt như vậy là không thể nào.

- Nói cho ta biết, như thế nào mới có thể cởi bỏ thủ hộ pháp tắc bên trong thần hồn của nàng?

Người nọ hướng tiểu long nữ bên trong trận kỳ hỏi một tiếng.

Tiểu long nữ thấy người nọ buông tha tế luyện Phong Bạo Thiên Lô, hướng nàng đi tới, lập tức nín khóc mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, cũng mở ra hai tay hướng về phía người nọ nhào tới.

Thời điểm nàng đến biên giới cấm chế, bị một tầng màn sáng màu vàng lợt ngăn cản, băng quang trên người tiểu long nữ lóe lên, lập tức đụng nát trói buộc cường đại của cấm chế, nhào vào trong ngực người nọ.

Áo Bỉ Lão Ma cùng Đường Tiêu bên trong Thần đan cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí, vốn cho là cấm chế này ít nhất có thể trói buộc tiểu long nữ một thời gian ngắn, không nghĩ nàng vừa chạm vào là tan nát.

Nếu như vừa rồi người nọ không đình chỉ tế luyện mà nói, thật không biết chuyện gì sẽ phát sinh.

- Ta biết ngay là chàng thật lòng yêu ta.

Tiểu long nữ nhào vào trong ngực người nọ, khóc không thành tiếng, lại một chữ cũng không đề cập tới sự tình thủ hộ pháp tắc.

- Thực xin lỗi.

Người nọ ôm tiểu long nữ, vuốt mái tóc của nàng mà thở dài.

- Ta không muốn chàng nói xin lỗi, ta muốn chàng yêu thương ta.

Tiểu long nữ hướng người nọ nũng nịu.

- Ta yêu nàng.

Ánh mắt người nọ nhìn vào mắt tiểu long nữ, trầm thấp mà cùng nàng nói một tiếng.

Tiểu long nữ kiễng mũi chân, chủ động hôn vào trên môi người nọ, sau đó nàng đẩy người nọ ra, sau khi nghiêm túc nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên khẽ vươn tay, đem Phong Bạo Thiên Lô trong sương mù màu đen lấy qua, nâng trên tay đưa đến trước mặt người nọ.

- Ta không thể lấy nó đi.

Ánh mắt người nọ trở nên cực kỳ phức tạp.

- Dối trá ah! Hết thuốc chữa!

Đường Tiêu bên trong Thần đan nghe lời nói đi ra bên ngoài của người nọ, nhịn không được oán thầm vài câu.

- Cùng nó một mực ở chỗ này cô độc, không bằng thành toàn cho người ta yêu thương, ta chết cũng không tiếc.

Tiểu long nữ đột nhiên ngâm niệm khẩu quyết gì đó, Phong Bạo Thiên Lô lập tức biến thành một đạo huyễn quang, hướng về phía thân thể người nọ bắn đi, sau đó chui vào nội thể người nọ biến mất.

- Nàng. . . 

Người nọ cảm ứng được Phong Bạo Thiên Lô dĩ nhiên đã nhận chủ, con mắt nhìn tiểu long nữ có chút ẩm ướt, hiển nhiên là thực cảm động.

- Phu lang, thủ hộ pháp tắc sẽ bắt đầu phát huy uy lực, thời gian còn lại của thiếp không nhiều lắm rồi, thời gian còn lại bên trong này, chàng có thể một mực ở cùng thiếp không?

Tiểu long nữ buồn bã mà nhìn người nọ, thanh âm dĩ nhiên lộ ra có chút hư nhược.

- Ta sẽ một mực ở bên cạnh nàng.

Người nọ vội vàng hướng tiểu long nữ hứa hẹn một tiếng.

- Aii. . . sau khi thủ hộ pháp tắc phát huy uy lực, ta cũng chỉ có thể sống một trăm năm. . . Bất quá, chàng nguyện ý cùng ta thật tốt quá!

Tiểu long nữ có chút hưng phấn nói một câu.

- Một. . . một trăm năm?

Người nọ lập tức có chút choáng váng.

- Làm sao vậy? Ngại thời gian quá ngắn sao?

Tiểu long nữ ôn nhu mà nhìn người nọ, dùng tay sờ lên mặt của hắn.

- Ah. . . Ah. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.