Sát Vương

Chương 521: Thần hồn phân ra chủ hồn



Bất kể Truyền Tống Trận kia truyền tống tới đâu, rời khỏi đây trước mới là trọng yếu nhất, một khi thần hồn kia đột nhiên từ trong khe nứt không gian trở về thì phiền phức, hiện tại khối thân thể này đã không cách nào chống cự nó đoạt lại một lần nữa, nhưng với trạng thái thần hồn, dưới tình huống cơ thể trống rỗng, đối diện cũng không có bất cứ tiếp thu nào, thì không cách nào tiến vào Truyền Tống Trận.

Trước khi tiến vào Truyền Tống Trận, Đường Tiêu ném ra khối cơ thể của năm tên ăn mày từ trong thế giới ý niệm, giống như Đường Tiêu trước kia, hắn cũng không có ác cảm gì với năm người này, không cần phải khiến bọn chúng sau khi đi ra biến thành thần hồn không xác.

Truyền Tống Trận này lớn gấp mấy lần Truyền Tống Trận khác, cần vận chuyển gần trăm khối thượng phẩm linh thạch mới có thể phát động, Đường Tiêu lập tức cảm thấy có chút ít hoài nghi trong giây phút nào đó, Truyền Tống Trận này liệu có phải là Truyền Tống Trận bí cảnh truyền thuyết trong Lạc thần cốc hay không. 

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?

Ngân Từ Phong nữ trong thế giới ý niệm lớn tiếng chất vấn Đường Tiêu, bởi vì thế giới ý niệm chỉ nửa phong bế, nàng cũng không thể từ bên trong đi ra, nhưng có thể cảm nhận được tất cả bên ngoài.

- Ta là Đường Tiêu, người lúc trước là giả dối.

Đường Tiêu vội vàng trở lời Ngân Từ Phong Nữ.

- Ngươi nói bậy! Ngươi rốt cuộc là ai! ? Tại sao phải cưỡng chiếm cơ thể của hắn?

Ngân Từ Phong Nữ căn bản không tin lời Đường Tiêu nói.

Đường Tiêu bất đắc dĩ không biết làm thế nào, hiện tại cũng không có thời gian giải thích chi tiết với Ngân Từ Phong Nữ, đành phải phong bế hoàn toàn thế giới ý niệm lại.

Nhà bị người khác chiếm được, sau khi về nhà, lại phát hiện vợ con không nhận ra mình, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

. . . . . .

Dưới tình huống không có Phá giới tinh, không cách nào khu động Phong Bạo Thiên Lô, nhưng hiện tại Đường Tiêu không quản được nhiều như vậy, nếu không thể đoạt lại thân thể, tất cả đều chỉ là nói suông, lúc này khẳng định phải coi trọng việc đoạt lại cơ thể hơn bất cứ việc gì.

Hơn trăm khối linh thạch bên cạnh Truyền Tống Trận chưa bầy đặt hoàn tất, thần hồn lúc trước không biết tại sao đột nhiên từ trong Truyền Tống Trận vọt ra, nhìn thấy cơ thể của mình tiến nhập vào Truyền Tống Trận, hắn liền kinh hãi, vừa truyền âm chất vấn Áo Bỉ Lão Ma rút cuộc muốn làm gì, vừa lao đến bên này, hiển nhiên là muốn một lần nữa đoạt lại thân thể.

Đường Tiêu thầm mắng một câu, nhưng trước khi thượng phẩm linh thạch chưa bày đặt hoàn tất sẽ không cách nào phát động Truyền Tống Trận, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thần hồn trong nháy mắt vọt tới bên ngoài Truyền Tống Trận.

Nhưng khi thần hồn của người đó vọt tới Truyền Tống Trận, lại bị một màn sáng hồng sắc ngăn cản bên ngoài, cho dù hiện tại Truyền Tống Trận còn chưa mở ra, nhưng thần hồn dưới tình huống mục đích truyền tống còn chưa tiếp ứng cơ thể, không cách nào tiến vào Thiên Địa pháp của Truyền Tống Trận mà không vi phạm, cho dù Truyền Tống Trận chưa mở ra.

- Ngươi là ai ? Tại sao lại cướp đoạt thân thể của ta?

Thần hồn kia cực kỳ phẫn nộ đập vào màn quang hồng sắc bên ngoài Truyền Tống Trận, chất vấn Đường Tiêu đang ở bên trong Truyền Tống trận.

- Ta là một tia thần hồn phân ra của chủ hồn, tuy ngươi là chủ hồn của ta, nhưng trên thực tế ngươi đã bị thần hồn của viễn cổ cự long thôn phệ, ngươi bây giờ, cũng không phải ta, chỉ là thần hồn của viễn cổ cự long có được trí nhớ của ta, ngộ nhận bản thân là ta mà thôi.

Đường Tiêu nhìn ra thần hồn kia không cách nào tiến vào Truyền Tống Trận, lập tức nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa tiếp tục bầy đặt thượng phẩm linh thạch cần thiết trên truyền tống trận, vừa giải thích với người bên ngoài.

- Ngươi nói bậy! Một tia thần hồn vô thức của viễn cổ cự long làm sao có thể cắn nuốt sạch chủ hồn cường đại của ta! Là chủ hồn của ta cắn nuốt tia thần hồn của Viễn cổ cự long! Nếu như ngươi thật sự là một tia thần hồn của ta cắt xuống, vậy hãy nhanh chóng từ Truyền Tống Trận bước ra, cùng ta dung hợp! Chỉ dựa vào một thứ nhỏ yếu như ngươi, làm sao có thể bảo hộ thân thể này? Làm sao có thể còn sống trở lại Áo Bỉ Đảo?

Thần hồn của người bên ngoài có chút phát điên.

- Nếu như ngươi đã cắn nuốt thần hồn của Viễn cổ cự long, tại sao ngươi lại có nhiều ký ức mơ hồ như vậy? Nếu như ngươi cắn nuốt thần hồn của viễn cổ cự long, tại sao ngươi có thể thoải mái hóa thú mà không chịu cắn trả nào? Nếu như ngươi cắn nuốt thần hồn của viễn cổ cự long, tại sao ngươi có thể kích phát Long tinh chi lực cường đại? Đừng lừa gạt mình nữa! Ta mới thật sự là Đường Tiêu! Tuy ta hiện tại vẫn còn tương đối nhỏ yếu, nhưng cuối cùng ta sẽ trở nên cường đại hơn ngươi bây giờ!

Đường Tiêu lớn tiếng trả lời thần hồn bên ngoài.

- Đường Tiêu là ai?

Áo Bỉ Lão Ma bên trong hồ lô có chút kỳ quái hỏi, hắn tựa hồ cũng có chút nghi hoặc phải chăng mình đã cứu lầm người.

- Ta vốn tên là Đường Tiêu, Tôn Văn là thân thể cướp đoạt.

Đường Tiêu đành phải giải thích với Áo Bỉ Lão Ma bên trong hồ lô.

- Chỉ dựa vào ngươi! Yếu như vậy cũng xứng với cái tên Đường Tiêu này sao? Ta mới chính là Đường Tiêu! Mau cút ra Truyền Tống Trận! Nếu không để ta bắt được ngươi, nhất định sẽ rút hồn luyện phách ngươi một vạn năm!

Thần hồn bên ngoài tức giận kêu lên, nhưng vì không cách nào tiến vào Truyền Tống Trận, mà trở nên phát điên hơn.

- Ta lười nói nhiều với ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu.

Đường Tiêu tiếp tục xếp đặt những thượng phẩm linh thạch, chuẩn bị mở ra Truyền Tống Trận cỡ lớn này. Hắn đã đoạt lại thân thể, cũng không có bất cứ ý tứ hận thù gì với thần hồn bên ngoài, ngược lại sinh ra mấy phần thương cảm, bởi vì người bên ngoài giờ phút này phát điên, hắn cũng cảm động thay.

- Nếu ngươi là tia thần hồn của ta cắt ra? Vậy làm thế nào chứng minh?

Thần hồn kia cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

- Ngươi cảm thấy như thế nào mới có thể chứng minh?

Đường Tiêu hỏi lại.

- Ở kiếp đầu tiên, người mà ngươi quan tâm nhất là ai?

Thần hồn bên ngoài hỏi Đường Tiêu một số chuyện thầm kín trong lòng hắn, đương nhiên là những bí mật chưa từng nói qua với những bất cứ người nào, bao gồm cả Áo Bỉ Lão Ma.

- Toa Lạp.

Khi Đường Tiêu nhắc tới cái tên Toa Lạp, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ nhói đau.

Thần hồn bên ngoài đương nhiên chú ý tới chi tiết này, hắn tựa hồ đã xác thực người này chính là một tia thần hồn của mình bị chiếm cứ, nhưng điều này càng khiến cho hắn phát điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.