Sát Vương

Chương 535: Đi hay không?



Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt của người trung niên mặc áo bào trắng hơi trắng bệch, nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng kiên trì: 

- Ngươi rút cuộc có đi hay không? Nếu đi, chí ít cần bảy mươi vạn khối linh thạch.

- Cộng thêm mười khối thượng phẩm linh thạch, trên người ta chỉ có như vậy thôi.

Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào người trung niên mặc áo bào trắng, cò kè mặc cả với hắn.

Người trung niên áo bào trắng do dự một lát, cuối cùng mới gật đầu: 

- Được rồi được rồi! Lần này lấy rẻ cho ngươi! Lấy ra!

Đường Tiêu lại lấy từ trong hồ lô mười khối thượng phẩm linh thạch, đưa cho người trung niên mặc áo bào trắng, người trung niên mặc áo bào trắng sau khi liên tục sờ lên khối thượng phẩm linh thạch, đi đến bên cạnh Truyền Tống Trận, đặt hơn mười khối thượng phẩm linh thạch lên vị trí nền năng lượng Truyền Tống Trận, mở ra Truyền Tống Trận, đồng thời cũng thiết lập phương vị truyền tống là Vô Quy bí cảnh.

Thiểm điện bạch quang lóe lên trước mắt, Đường Tiêu đi vào trong bạch quang, một lát sau, khi bạch quang mơ hồ biến mất, thân ảnh của hắn dĩ nhiên đã biến mất không thấy gì nữa.

- Sư huynh, thiếu niên này truyền tống đến Vô Quy bí cảnh, chỉ có một con đường chết! Ngươi không ngăn cản hắn được hắn đâu.

Nữ tử hơn hai mươi tuổi có chút bận tâm nói.

- Mặc kệ hắn, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu, không biết là chơi trò gì, ta chỉ thành toàn nguyện vọng của hắn mà thôi!

Nam tử trung niên vuốt ve thượng phẩm linh thạch trong tay, lộ ra vẻ rất cao hứng và đắc ý, về phần sinh tử của thiếu niên kia, không liên quan gì đến hắn?

Hôm nay Truyền Tống Trận do hắn phụ trách, tổng cộng mở ra ba lượt Truyền Tống Trận, tổng cộng thu được 160 khối thượng phẩm linh thạch, chỉ tiêu phí hơn ba mươi khối thượng phẩm linh thạch, tương đương với kiếm lời hơn 100 khối thượng phẩm linh thạch, nộp phần thu hoạch hôm nay lên tông môn, có thể nhận được không ít phần trăm hoa hồng và công huân.

. . . . . .

Gần nửa canh giờ sau.

- Mùi vị gì vậy?

- Linh khí! Linh khí đậm đặc!

- Tại sao đột nhiên lại có linh khí nồng đậm như vậy?

Người nam tử trung niên vô thức nhìn vào linh thạch thu hoạch trong túi trữ vật, lập tức sợ hãi kêu lên: 

- Đây là. . . . . . Chuyện gì thế này?

- Xảy ra chuyện gì vậy, sư huynh?

- Những thượng phẩm linh thạch này! Tại sao lại tự động tan rã.

Sắc mặt của nam tử trung niên trắng bệch như tro tàn.

. . . . . .

Vô Quy bí cảnh.

Tất cả mọi chuyện phát sinh bên cạnh Truyền Tống Trận của Thiên Vẫn tông, Đường Tiêu đương nhiên biết rất rõ, nam tử trung niên kia lừa bịp tống tiền linh thạch của hắn, hiện tại hơn phân nửa đã khóc không ra nước mắt, nhưng hiện tại hắn không có thời gian quan tâm mấy chuyện đó.

Hiện tại, hắn đang lơ lửng trong hư không.

Là hư không, không phải hắc ám hư không.

Nếu như là hắc ám hư không, Đường Tiêu cho dù có được Long thể, đồng dạng cũng sẽ tan thành mây khói ở chỗ này.

Xung quanh Bí cảnh này đều là thải quang đẹp mắt, cùng loại với cực quang kiếp trước của Đường Tiêu. Loại này cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp này, Đường Tiêu đã nhìn thấy không chỉ một lần, trước khi Huyền Vũ đại lục bị hủy diệt, cũng có cảnh tượng như vậy, trong Lạc Thần Cốc cũng từng gặp qua mấy lần.

Chỉ là ở đây cũng không có dấu hiệu bí cảnh sắp hủy diệt, không có hắc ám hư không tới gần, không có ván trượt giẫm lên, không cần cao tốc tránh né bọn chúng. Chỉ có rất nhiều chỗ cực tối, lúc hiện lên hình trăng lưỡi liềm, có lúc hiện lên hình thoi, còn có một số hình thù kỳ quái hoàn toàn không có quy tắc, tạo cho người ta một loại cảm giác phá thành mảnh nhỏ.

Tình cảnh này rất giống với lần khảo nghiệm thực lực rơi vào trong Lạc Thần cốc tuy nhiên lần này không phải là thông đạo mà là hình ảnh mênh mông tám hướng. 

Sau khi bàn bạc với Áo Bỉ lão ma, Đường Tiêu liền có một đáp án ngoài dự kiến:

- Đây có thể là một hắc ám hư không sắp hình thành bí cảnh, cần mấy chục vạn năm đến mấy trăm van năm, những vết nứt không gian kia cũng không phải là hắc ám hư không chân chính nhưng có thể đi thông với hắc ám hư không vô cùng nguy hiểm, ngàn vạn lần không được đụng vào.

Đường Tiêu lấy từ trong túi trữ vật ra một pháp khí kim loại công kích, thử đưa vào trong đó kết quả trường kích vừa chạm vào đã biến mất không thấy.

Đường Tiêu dùng trường kích còn lại quét quanh nguyệt nha kia, trường kích cắt thành hai đoạn, hung hiểm vô cùng.

- Ngươi nếu như muốn sống sót thì đừng có lộn xộn ở nơi này có những chỗ cực hắc không thể dễ phát hiện, nếu không ngươi sẽ trở thành như đám thây khô kia.

Áo Bỉ lão ma nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng.

- Đường tới bí cảnh có thể dựng lên không?

Đường Tiêu lại hỏi Áo Bỉ lão ma một tiếng.

- Lão ma ta đang thử bí cảnh chi môn hi vọng có thể dựng lên, nhưng khoảng cách vẫn quá xa, nếu như thành lập cũng không quá ổn định.

Áo Bỉ lão ma nói với Đường Tiêu vài câu.

Đường Tiêu cũng không nói gì nữa, để cho Áo Bỉ lão ma tiếp tục thử nghiệm hắn nghiên cứu phiến hư không phía trước, đem thần thức mở rộng ra xung quanh.

Theo một số sách vở thượng cổ miêu tả, ngoại trừ bí cảnh truyền tống trận do con người tạo ra thì còn có một số bí cảnh truyền tống trận tự tạo. 

Ngay lúc đó Đường Tiêu phát hiện ra ở cách đó có mấy khối thây cô được sắp xếp chỉnh tề từ xa đến gần, Đường Tiêu lập tức tới đó.

- Vết nứt không gian di động.

Đường Tiêu sợ hãi, loại vết nứt không gian di động này với tốc độ thật kinh người, nều như đánh lén lên thân thể của Đường Tiêu thì hắn không thể phản ứng kịp.

- Có vết nứt không gian di động sao? Phiền toái lớn rồi.

Áo Bỉ lão ma cũng giật mình.

- Phải bao lâu mới dựng lên được bí cảnh chi môn?

Đường Tiêu cẩn thận nhìn bốn phía rồi hỏi Áo Bỉ lão ma. 

- Ở đây cách Áo Bỉ Đảo thạt sự quá xa chỉ có thể miễn cưỡng xâm nhập vào mà thôi, cần ít nhất mười ngày, cũng có thể là một tháng, nửa năm.

- Chỗ này nguy hiểm quá một ngày là quá sức rồi.

Đường Tiêu đối với Áo Bỉ lão ma có hơi bất mãn.

- Lão ma ta biết rõ ,ngươi vẫn nên tìm chỗ nào trốn đi.

Áo Bỉ lão ma nói với Đường Tiêu.

- Địa phương an toàn? Ở đây có chỗ nào an toàn sao?

Đường Tiêu phiền muộn nói thầm. 

- Đó là chuyện của ngươi lão ma ta phải chuyên tâm mở bí cảnh.

Áo Bỉ lão ma nói xong câu này liền an tĩnh không nói gì nữa.

Đường Tiêu dùng thần thức mở rộng cố gắng cảm ứng hết xung quanh với tu vi hiện tại của hắn năng lực cảm ứng vẫn vô cùng có hạn. 

Với tu vi hiện tại của hắn chỉ có thể cảm nhận được vết nứt không gian cách đó gần trăm trượng, xa xa mơ hồ mà thôi một khi vết nứt không gian tới gần Đường Tiêu không trốn tránh kịp.

ở gần đây có vết nứt không gian di động rất nhanh, rõ ràng nơi này không an toàn cần phải tới nơi khác rồi tính sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.