Sát Vương

Chương 563: Mượn khôi lỗi



Sau khi vào cửa, rõ ràng bên trong có một tấm màn màu lam nhạt. Sau khi bước qua tấm màn, bên trong rất khô ráo. Tại đây thì không cần dùng Tị Thủy Châu nữa. Đường Tiêu liền thu hồi nó vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.

- Đây là cửa ra vào của động phủ lão phu, đã có thiết hạ cấm chế. Không có lão phu dẫn đường, người khác không có cách nào tiến vào hoặc đi ra.

Đông Hải Long Vương hướng Đường Tiêu giải thích.

Đường Tiêu cảm thấy buồn bực. Đây rốt cuộc là làm khách hay là ngồi tù? Hắn thậm chí có chút hối hận. Khi còn ở trên biển, sao không thử mấy phương thức chạy trốn. Nói không chừng sẽ có cơ hội thành công.

Hơn nữa quy tắc thiên giới rất mạnh. Đông Hải Long Vương cũng không có khả năng ngoại lệ. Nếu như vừa rồi Đường Tiêu muốn chạy trốn, Đông Hải Long Vương cũng không dám ra tay tổn thương hắn.

Nhưng hiện tại đã tiến nhập lồng giam của người ta, nếu muốn rời khỏi cũng là vô vàn khó khăn.

Đang trên đường đến Đông Doanh tìm kiếm cha mẹ, không ngờ nửa đường lại gặp chuyện như vầy. Chỉ có thể nói là vận khí lúc này đây quá kém.

Tuy đây không phải là long cung, chỉ là một động phủ bình thường, nhưng trong động phủ lại trang trí hết sức xa hoa.

Đương nhiên, sự xa hoa này là đối với người bình thường. Đồ vật sâu dưới đáy biển, tùy tiện đem cái gì lên mặt đất cũng có thể có cái giá trên trời. Có lẽ trong mắt Long tộc, những vật phẩm trang sức này căn bản chẳng đáng giá, chỉ trang trí cho đẹp mắt thôi.

- Tiểu hữu, mời vào trong.

Đông Hải Long Vương một mực khách khí mời Đường Tiêu vào trong phủ. Động phủ của ông ta thật sự rất phức tạp, bảy ngoặt tám cong. Nếu như không có người dẫn đường phía trước, thì rất dễ dàng lạc phương hướng bên trong.

Đường Tiêu nội tâm thật sự không thích, nhưng thấy Đông Hải Long Vương vừa đấm vừa xoa như vậy thì không thể không cố nặn ra nét mặt tươi cười, giả ý nói chuyện với Đông Hải Long Vương. Càng đi vào sâu bên trong, hắn càng không biết chỗ nào là chỗ nào.

Một huyệt động phức tạp như vậy, cho dù Đường Tiêu muốn nhớ đường cũng không có khả năng nhớ rõ. Những con đường rẽ rất nhiều. Có đôi khi có bảy tám cái nhánh rẻ, mà từng giao lộ xem ra đều rất giống nhau.

Rốt cục, sau một canh giờ, Đường Tiêu mới cùng với Đông Hải Long Vương đến một đại sảnh trang trí khá hoa lệ. Xem ra cái lão Đông Hải Long Vương tuy rằng về hưu rồi, nhưng vẫn ưu thích phong cách trang trí long cung tráng lệ như trước kia.

Trong đại sảnh, có một bộ bàn ghế được chế tạo từ san hô. Trên mặt bàn còn bày ra một bộ cờ vua bằng vỏ sò, trên đó một một bộ tàn phổ. Khiến cho người ta cảm giác đây là nơi ẩn cư của Thần tiên.

- Tiểu hữu ngồi đi!
Đông Hải Long Vương sau khi ngồi xuống, liền hướng Đường Tiêu chỉ xuống cái ghế.

Đường Tiêu mặt không biến sắc mà ngồi xuống. Hắn thật không có tâm tư tiếp tục đoán cái vị Đông Hải Long Vương này đến đây là vì cái gì. Chỉ là lẳng lặng chờ xem sự tình sẽ phát triển như thế nào.

Đường Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn. Cục diện đối với hắn bây giờ mà nói còn không tính quá xấu. Ít nhất khiến hắn không bộc lộ bản thể của mình ra ngoài, còn có thể ẩn thân trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, tìm kiếm cơ hội chạy thoát. Vậy cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.

- Tiểu hữu hiện tại có thể hiện thân ra được không? Dùng cái khôi lỗi này nói chuyện với lão phu, phải chăng có chút bất kính?

Đông Hải Long Vương cười hì hì nhìn Đường Tiêu.

- Khôi lỗi? Cái gì là khôi lỗi? Cái này là thân hình tại hạ vừa ráp xong.

Đường Tiêu trong nội tâm rung mình một cái, vội vàng chống chế một câu.

- Thật không? Xem ra chỉ có lão phu phải đem thân thể này ra đánh bại ngươi thì ngươi mới có thể chân chính cùng lão phu tương kiến.

Đông Hải Long Vương mỉm cười, một chỉ long trảo duỗi ra, hướng vệ mãnh chụp tới.

Khi Đông Hải Long Vương ra chiêu, thân thể của Đường Tiêu muốn động cũng không thể động. Mắt thấy long trảo muốn bắt người, mà thân thể vệ mãng này một khi bị hủy, thì hắn phải từ Luyện Yêu Thối Ma Hồ mà hiện hình. Đường Tiêu vội vàng bảo Đông Hải Long Vương ngừng lại, chân chính từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhảy ra, thu vệ mãng trở về.

- Tiểu hữu, cái khôi lỗi mà ngươi đem ra sử dụng không tệ đấy.

Đông Hải Long Vương vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Đường Tiêu.

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?

Đường Tiêu tiếp tục giả vờ hồ đồ. Cái lão Đông Hải Long Vương quá ghê tởm. Đường Tiêu cảm giác mình trước mặt ông ta bị nhìn thấu suốt.

Hắc hắc!

Đông Hải Long Vương cười:

- Yên tâm đi, bảo vật của tiêu hữu ngươi chỉ cần biết mà thôi. Lão phu không hứng thú lắm, sẽ không đoạt của ngươi đâu.

Đường Tiêu tuy nghe Đông Hải Long Vương nói như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn yên lòng. Dù sao Luyện Yêu Thối Ma Hồ trước mắt là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là bảo bối đáng tin cậy. Vạn nhất bị lão già này đoạt được, khẳng định cũng chẳng phải là chuyện tốt.

- Nhưng khôi lỗi của ngươi cùng với chi thuật của lão phu ngược lại lại có chút thích hợp. Cho nên lão phu mới thỉnh ngươi đến đây uống trà nói chuyện.

Đông Hải Long Vương sau khi nói xong, liền xòe bàn tay ra, vỗ hai cái. Hai ả thị nữ nửa người nửa cá bưng hai khay trà, đuôi cá lất phất dưới đất từ bên trong đi ra.

Một gã thiếu niên và một số thị nữ người cá đi đến trước mặt Đường Tiêu, tay cầm một con ốc biển cực đại chế thành ấm trà, rót cho Đường Tiêu một chén trà rồi đưa tới cho hắn.

Đường Tiêu nhìn thấy hai thị nữ người cá dung mạo vô cùng xinh đẹp, trên người quấn một lớp rong biển. Bộ ngực cũng rất đầy đặn Chỉ là nhìn thấy cái đuôi cá của các nàng mà có chút buồn bực, nghĩ đến việc muốn cùng các nàng thân mật thì cũng chỉ có thể sờ mà không thể làm.

Mùi vị nước trà có chút quái dị. Nhưng cái lão Đông Hải Long Vương kia thân là võ giả Thiên Nguyên cấp, không đến mức trong nước trà động tay động chân. Cho nên Đường Tiêu vẫn thử một ngụm.

Tuy là hương vị của nước trà rất quái dị, nhưng khi uống vào miệng lại có cảm giác không tệ lắm. Hơi ngọt, lại còn mang theo một chút cảm giác beo béo. Ít nhất là lúc trước Đường Tiêu chưa từng uống qua.

- Không biết Long Vương muốn dùng khôi lỗi của tôi làm gì?

Đường Tiêu sau khi uống một ngụm trà, hướng Đông Hải Long Vương hỏi một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.