Cung nữ lại hướng Dực Thai công chúa xin chỉ thị, các nàng đương nhiên cũng biết vị tiểu hầu gia gặp rắc rối này là vị hôn phu tương lai của công chúa, cũng là chủ nhân tương lai của các nàng.
- Đem thân thể hắn lau sạch sẽ, sau đó...
Dực Thai công chúa nói không được nữa.
- Sau đó đặt trên giường công chúa?
Cung nữ nhỏ giọng hỏi lần nữa.
- Ngoài cửa có hai đội Ngự lâm quân trông coi, còn có thể đem hắn dấu đi nơi nào sao?
Dực Thai công chúa một bụng bực mình, lúc này có chút hối hận vì đã cứu Đường Tiêu.
Có nên đem hắn giao cho Đại hoàng tử hay không?
Dực Thai công chúa từ trước đến nay cùng Thất hoàng tử Chu Vũ quan hệ rất tốt, đối với Đại hoàng tử ưa thích đùa bỡn tâm cơ không có cảm tình gì, nếu như lần này mất trộm chính là Thất hoàng tử, Dực Thai công chúa nói không chừng sẽ đem Đường Tiêu giao ra, thế nhưng mà Đại hoàng tử…
- Ah!
Một cung nữ thấp giọng hô một tiếng, vội vàng che lại âm thanh.
Dực Thai công chúa nhìn lại, nguyên lai là hai cung nữ chưa bao giờ phụng thị qua nam nhân, muốn giúp Đường Tiêu lau rửa sạch sẽ thân thể. Sau khi đem y phục của hắn lột sạch, phát hiện thân thể của hắn cùng các nàng không đồng dạng, có một thứ rất dài, như xà như quy, lại lớn lên rất nhanh, mới lên tiếng kinh hô.
- Nhanh che lại ah!
Dực Thai nhìn thoáng qua, vừa thẹn vừa xấu hổ mà quay đầu đi, chạy trốn về tới trong tẩm cung.
Hai cung nữ đem Đường Tiêu lau sạch sẽ, dùng cung sa quấn lại, sau đó chín trâu hai hổ đem Đường Tiêu lôi vào tẩm cung công chúa, công chúa cũng đi tới hỗ trợ, ba người cùng một chỗ hợp lực, cuối cùng đem Đường Tiêu đặt lên giường của công chúa.
- Tiểu hầu gia sắc mặt trắng bệch, khí tức càng ngày càng yếu, đoán chừng bị nội thương rất nặng, trì hoãn ở chỗ này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Cung nữ lớn tuổi lo lắng hướng công chúa nói.
- Còn có thể làm sao? Chúng ta lưu hắn đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hắn có thể sống sót hay không, chỉ có thể dựa vào chính hắn rồi.
Dực Thai công chúa ngồi ở bên giường, thần sắc mỏi mệt cùng lo lắng tới cực điểm.
Nàng có chút không rõ tại sao mình ngay từ đầu chán ghét hắn như vậy, nhưng bây giờ muốn ra tay cứu hắn, hơn nữa biết rõ cứu hắn sẽ có phong hiểm rất lớn, rất có thể mình cũng góp đi vào.
Đường Tiêu giả bộ hôn mê nằm ở trên giường Dực Thai công chúa, giờ phút này cũng đang cùng tử vong tiến hành liều chết chống lại, cho dù hắn không muốn hôn mê, sợ mình một khi đã ngủ là không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng sự tình không bằng người nguyện, hắn rất nhanh đã hôn mê rồi.
- Gọi thái y a, bằng không thì hắn chết chắc rồi.
Cung nữ nhỏ hơn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi hiểu một ít y thuật, cảm giác Đường Tiêu mạch đập càng ngày càng yếu, ngẫu nhiên còn dừng lại.
- Gọi thái y còn không bằng đem hắn giao cho Đại hoàng tử.
Cung nữ lớn tuổi lập tức phản bác cung nữ tuổi nhỏ.
- Công chúa, sắc mặt hắn trắng như vậy, hẳn là mất máu nghiêm trọng, lúc trước người không phải đi tìm nương nương xin một ít Bổ Huyết đan sao? Không bằng cho hắn phục dụng một ít?
Cung nữ tuổi nhỏ lúc này rốt cục chó ngáp phải ruồi, đoán được nguyên nhân làm Đường Tiêu hôn mê.
- Ngươi đi lấy thử xem.
Dực Thai công chúa mặt lạnh nói, trong đầu càng ngày càng loạn.
Cung nữ lớn tuổi đi tới thấp giọng khuyên Dực Thai công chúa vài câu, bảo nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi một chút, Dực Thai công chúa do dự sau nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng nghiêng thân thể nằm xuống.
Cung nữ nhỏ tuổi đem Bổ Huyết đan lấy qua, thử cho Đường Tiêu ăn một viên, sau đó lại thăm dò mạch đập của hắn thoáng một phát, phát hiện so với vừa rồi ổn định hơn một ít, vì vậy cho hắn ăn thêm mấy viên nữa, cuối cùng đem mạch đập của hắn ổn định lại.
......
Dược hiệu của Hoàng gia Bổ Huyết đan quả nhiên phi phàm, thời điểm sáng ngày thứ hai, trên mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Tiêu đã có chút ít huyết sắc, bất quá Bổ Huyết đan trong nội cung Dực Thai đã bị hắn ăn hết sạch.
- Phải nghĩ biện pháp đem hắn đưa ra ngoài cung, đưa về Đường phủ sẽ không có chuyện của chúng ta nữa, Trấn quốc Hầu nhất định sẽ nghĩ biện pháp dọn dẹp những chuyện này. Text được lấy tại Truyện FULL
Cung nữ lớn tuổi hướng Dực Thai công chúa đề nghị thoáng một phát.
- Hiện bên ngoài tình huống như thế nào? Có thể xuất cung sao? Ngươi trước đi tìm hiểu thoáng một chút.
Dực Thai công chúa lo lắng mà cùng cung nữ kia nói một tiếng.
Cung nữ ra tìm hiểu một chút, trở về nói tin tức tạm thời không quá lạc quan, Đại hoàng tử đem Hoàng cung hoàn toàn giới nghiêm, thậm chí toàn bộ Kinh thành cũng bị Đại hoàng tử ra lệnh giới nghiêm, nói muốn duy trì trạng thái này cho đến khi Hoàng thượng trở về mới thôi.
Khi cung nữ lại tiếp tục ra ngoài tìm hiểu, Đường Tiêu hôn mê suốt cả đêm vào lúc đó tỉnh lại.
- Cẩu nô tài! Ngươi rốt cục cũng tỉnh!
Dực Thai công chúa thấy Đường Tiêu mở to mắt, liền có chút kích động, bị hắn làm hại lo lắng mấy đêm, còn hắn thì ngủ rất ngon.
Đường Tiêu không có mở miệng nói chuyện, hướng Dực Thai công chúa dựng thẳng ngón giữa ra, ý tứ kia rất rõ ràng, ngươi mắng ta cẩu nô tài, ngươi là đồ chó hoang.
Dực Thai công chúa giận đến muốn tìm một viên gạch đập chết Đường Tiêu, cuối cùng vẫn là cố nén, sau khi tỉnh táo lại còn cảm thấy là mình không đúng, về sau không nên gọi hắn là "cẩu nô tài", bằng không thì chẳng khác nào là chửi chính mình.
Đồ chó hoang, tựa hồ so với cẩu nô tài càng khó nghe hơn.
- Nhanh đưa ta trở về! Nếu không bị người khác bắt được, tội chứa chấp thích khách, ngươi cũng là tử tội.
Đường Tiêu uy hiếp Dực Thai công chúa một câu. Trong Hoàng cung ở lâu một giây, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm, dù sao Dực Thai công chúa cũng nhúng chàm rồi, dứt khoát đi nhanh một chút.
- Ta đem ngươi đưat cho đại hoàng huynh! Nói ngươi trộm Địa Nguyên đan của hắn, còn uy hiếp ta suốt cả đêm, đại hoàng huynh còn phải thưởng ta có công bắt giặc đấy chứ!
Dực Thai công chúa rất khinh thường mà hừ một tiếng, Đường Tiêu lúc này rõ ràng còn dám uy hiếp nàng, quả thực là muốn chết.
- Được rồi, ngươi cứ đem ta đưa qua, ta sẽ thành thực cung khai ra. Sự tình đại hoàng huynh ngươi có được Địa Nguyên đan là ngươi nói cho ta biết, ta đi trộm Địa Nguyên đan cũng là ngươi sai, ngươi còn muốn phế bỏ Thái tử, soán quyền đoạt vị để mình làm nữ hoàng đế, ngươi nói ta tội chết, ngươi có phải càng thêm tử tội hay không?