Sát Vương

Chương 592: Quyết đấu cuối cùng



- Nửa năm nay Tôn Văn cũng không tiến hành bất kỳ tu luyện gì hắn lợi dụng phân thần thuật đem thần hồn của mình phân thành ngàn vạn lần xâm nhập vào trong hắc ám hư không hóa thành từng phù trieej phiêu đãng tìm kiếm tin tức về tàn hồn của Bạc Hà, hắn tin tưởng rằng nàng nhất định vẫn còn...

Lãnh Tuyết hướng về phía Đường Tiêu mà truyền âm.

- Ở thế giới chúng ta một ngày là nghìn năm ở trong hắc ám hư không, nửa năm nay tức vài chục vạn năm ở trong đó. Quả nhiên trời không phụ lòng người Tôn Văn đã tìm thấy một thần hồn bất diệt của Bạc Hà, mười ngày trước hắn đã tốn không ít năng lượng xé rách hư không.

- Mười ngày trước.

Đường Tiêu ngây cả người hắn rốt cuộc cũng hiểu ra Bạc Hà tại sao nảy mầm rồi.

- Nếu như hắn không làm vậy tiêu hao hơn phân nửa thực lực thì chúng ta không cách gì chiến thắng hắn, ta cũng không muốn đấu với hắn nữa, cho hắn làm chủ dùng thần hồn của mình dung hợp vào, còn ngươi lựa chọn thế nào là do ngươi quyết định.

Lãnh Tuyết lại bổ sung nói với Đường Tiêu.

- Chúng ta bắt đầu đi, hai người các ngươi ai lên trước hay cùng lên.

Thanh âm của Tôn Văn từ phía xa truyền tới, hiện tại hắn tuy suy yếu nhưng vẫn không che giấu sự cuồng vọng kiêu ngạo.

Lãnh Tuyết và Đường Tiêu không lên tiếng đều liếc nhìn nhau lại nhìn Tôn Văn hai người đều không có ý muốn động thủ.

- Các ngươi vừa rồi nói chuyện gì vậy?

Ánh mắt của Tôn Văn lạnh xuống.

- Ta quyết định dùng thần hồn của ngươi làm chủ, hôm nay ước đấu ta bỏ cuộc.

Tôn Văn không lên tiếng mà nhìn về phía Đường Tiêu.

- Ta cũng bỏ cuộc.

Đường Tiêu nói với Tôn Văn sau đó đưa ra quyết định.

- Đường Tiêu đây là ngươi sao, không chiến mà hàng ngươi làm nhục cái tên này.

TôN Văn dận dữ, đôi mắt đỏ lên phát ra uy áp cường đại khiến cho người ta thở cũng không nổi.

Đường Tiêu đốI mặt với Tôn Văn vẫn không nói gì hắn biết rõ ở trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm có tư vị gì hắn cũng từng thề loại chuyện này vô luận thế nào cũng sẽ không nếm thử một lần nào nữ, nếu lần sau bất hạnh gặp phải hắn sẽ tùy ý để cho thần hồn của mình bị hắc ám hư không phá hủy, thôn phệ.

- Ngươi biết chyện của Bạc Hà?

Tôn Văn nhìn qua Lãnh Tuyết lại nhìn Đường Tiêu, ánh mắt trở nên hòa hoãn.

- Ta chỉ cảm thấy thần hồn của ta không cường đại bằng ngươi dùng ngươi làm chủ dung hợp, đối với ba người chúng ta sẽ có lợi.

Đường Tiêu thu liễm ánh mắt, hắn biết rõ mình kiêu ngạo, nếu để cho Tôn Văn cảm thấy mình nhường hắn hắn sẽ không tiếp nhận.

- Ngươi cảm thấy hiện tại thực lực của ta không cách nào chiến thắng được ngươi sao ngươi muốn vũ nhục ta?

Tôn Văn trở nên lạnh lẽo hỏi.

Đường Tiêu nhìn lại con mắt ki của Tôn Văn trong đó lóe lên từng luồng nóng bỏng.

- Đường Tiêu chiến thắng chính ngươi ngươi không đem hết toàn lực, không chỉ vũ nhục ta mà còn vũ nhục cái tên này, nếu như ngươi không chiến ta sẽ không dung hợp với ngươi một chưởng đập chết ngươi. Sau đó hủy diệt toàn bộ bí cảnh này.

- Chiến!

Đường Tiêu nhắm hai mắt xong lại đột nhiên mở ra, vì hắn biết rõ nếu như hắn là Tôn Văn hắn sẽ lựa chọn thế nào.

- Tốt lắm, chiến.

Trên mặt của Tôn Văn hiện ra vẻ vui mừng, phảng phất như một vị tướng quân sắp chết được chiến một trận vậy.

- Càn Khôn Đại Thủ Ấn.

Đường Tiêu sử dụng tất cả công lực tu vi của tông chính thủy tổ, hình thành một cái đầu rồng đánh tới.

- Ầm.

Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ không gian như muốn lắc lư, hai người bay ngược về phía sau hơn mười trượng.

Một chưởng này ngang sức ngang tài.

- Nửa năm ngươi có thể dốc toàn lực xem ra không để ta thất vọng.

Tôn Văn hài lòng nhìn Đường Tiêu mà nói, nửa năm trước hắn đưa ra ước định là vì mong muốn Đường Tiêu nhanh chóng cường đại hơn.

Tuy nửa năm muốn hắn cường đại như mình là không thể nhưng hắn biết rõ, hắn đã dùng cái tên Đường Tiêu này thì sẽ có kỳ tích có ý nghĩa là không gì không làm được.

Đường Tiêu ngưng trọng ánh mắt nhìn Tôn Văn trước mặt trong lòng của hắn không hề có ý niệm khinh thường gì cả, hắn vừa rồi toàn lực đánh ra Càn Khôn đại thủ ấn mà Tôn Văn tựa hồ cũng dốc toàn lực.

Huống chi trên người của Tôn Văn có một lượng lớn pháp bảo cổ bảo nghịch thiên.

Con người khi còn sống đối thủ lớn nhất cũng là chính mình, khó khăn thắng nhất cũng là chính mình.

Một cái tinh thể màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Tôn Văn biến thành một trường mâu đâm về phía Đường Tiêu.

Đường Tiêu liếc mắt nhận ra đây chính là long tinh, lúc trước Lãnh Tuyết đã dùng long tinh làm ám khí đánh chết ngũ độc thiên sư, mà lúc này Tôn Văn không biên long tinh thành sương mù mà biến thành vũ khí tu vi này hiển nhiên vượt qua Lãnh Tuyết nhiều.

Đường Tiêu không dám lãnh đạm, nhanh chóng đem cua giáp bọc lên trên người Giải Kiềm Kích đón lấy trường mâu kia của Long Tinh, trường mâu cùng với Giải Kiềm Kích nặng nề chạm nhau phát ra thanh âm vô cùng khó nghe, sau khi hao hết kình lực cả hai vũ khí bay về tay Tôn Văn và Đường Tiêu.

- Giải Kiềm Kích này của ngươi lại trải qua một lần tế luyện nữa sao?

Tôn Văn hỏi Đường Tiêu một câu.

- Đương nhiên hiện tại nó gọi là Định Hải thần kích.

Đường Tiêu thu Giải Kiềm Kích về bên người không đổi sắc mà nói với Tôn Văn.

- Ngươi biết cái gì gọi là binh bất yếm trá không?

Tôn Văn hỏi Đường Tiêu một câu.

- Có ý gì?

Đường Tiêu nhíu mày.

- Lúc trước sư phụ Truy Biến từng cho ta một nửa bản Huyền Vũ kiếm quyết hôm nay ta đã tìm được một nửa bản còn lại, hơn nữa còn đoạt được Giới Nhẫn kiếm chính thức ở ma võ đại lục, uy lực này không phải kiếm trận lúc trước có thể so sánh.

- Sao?

Đường Tiêu nhìn quanh người tựa hồ ý thức điều gì.

- Vừa rồi trường mâu long tinh tấn công ngươi là giả, bố trí huyền vũ kiếm trận mới là thật, nếu ngươi không thể đột phá trận pháp mà thoát thân thì ngươi chắc chắn phải chết.

Thần sắc của Tôn Văn hơi thất vọng mà nhìn Đường Tiêu.

- Ngươi cảm thấy ta không thể thoát thân khỏi kiếm trận sao?

Đường Tiêu nheo mắt lạnh lùng mà nhìn Tôn Văn.

- Được ta cũng đang muốn nhìn xem ngươi làm cách nào để thoát khỏi đây.

Tôn Văn thu vẻ thất vọng lại, đột nhiên thúc giục toàn bộ Huyền Vũ kiếm trận dùng từng đạo kiếm cương cường hãn bắn về phía Đường Tiêu.

Đường Tiêu nhìn những kiếm cương kia đang gần tới gần mình tuy nhiên thần sắc cũng không lộ ra vẻ bối rối.

- Ngươi có chiêu số gì từ kiếm trận này thì đem ra sử dụng hết đi, bằng không ta sẽ dùng Huyền Vũ kiếm xoắn giết.

Nhìn thấy Đường Tiêu vẫn không có hành động Tôn Văn không còn kiên nhẫn nữa.

- Binh bất yếm trá, ngươi bố trí kiếm trận kỳ thật ta cũng có bố trận.

Đường Tiêu mỉm cười mặt mũi trở nên mờ mịt.

Tôn Văn trầm lạnh vội vàng xoay người lại, một chiêu kháng long hữu hối đột nhiên đánh lên trên người của Tôn Văn, lúc này Tôn Văn không thể điều động sức mạnh ở trong người của mình.

- Phi Long Tại Thiên.

- Kiến Long Tại Điền. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Tiềm Long Vật Dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.