Đường Tiêu suy nghĩ, càng cảm thấy ý niệm trong đầu mình quả thực càng ngày càng độc, rất tuyệt. Tuyệt độc đến mức hắn không nhịn được đã muốn lớn tiếng tiếng cười ha ha, đặc biệt là khi tưởng tượng đến Nghi Lan quận chúa bị sỉ nhục cục độ, thậm chí là biểu tình thống khổ của nàng, trong lòng hắn lại càng thêm thích thú.
- Vương gia, ta có vài chuyện muốn thương lượng cùng với người. Không biết Vương gia có thể nể mặt không?
Đường Tiêu chuyển đề tài, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn về phía Lan Vương Chu Hiền.
- Công tử cứ nói không sao.
Lan Vương Chu Hiền cũng thấy được nụ cười trên mặt Đường Tiêu thực sự có chút quỷ dị. So với một người mới mười lăm tuổi, hắn quả thực có chút không hợp.
Công chúa Dực Thai thấy thấy vẻ mặt Đường Tiêu cười tủm tỉm như vậy, lại cảm thấy sởn gai ốc, nàng biết Đường Tiêu cười như vậy, khẳng định sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Đường Tiêu hạ thấp giọng, tiến đến trước người Lan Vương, ánh mắt cũng rất sắc bén liếc mắt nhìn Thất hoàng tử một cái:
- Vương gia trấn thủ Nghi Lan thành, cha ta Đường Uyên trấn thủ Đào Viên thành. Mỗi người trong tay đều nắm giữ trọng binh, đều là trọng thần triều đình, Đại Minh Triều có thể trụ vững, nếu hai nhà có thể liên thủ, cùng phụ tá Thất hoàng tử Chu Vũ anh minh thần võ kế vị thái tử, sẽ là may mắn của Đại Minh Triều!
Đường Tiêu vừa nói vừa quan sát sắc mặt hai người. Hắn sớm nhìn ra quan hệ sâu xa giữa Lan Vương và Thất hoàng tử. Hắn cũng đoán ra lúc này Thất hoàng tử theo đội ngũ huấn luyện quân sự tới Nghi Lan thành, khẳng định không chỉ đơn giản vì huấn luyện quân sự như vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL
Quả nhiên, Đường Tiêu vừa nói ra những lời này, Lan Vương và Thất hoàng tử đều biến sắc. Nhưng vẻ mặt Lan Vương lập tức đã khôi phục lại bình thường. Thất hoàng tử Chu Vũ thì không được như vậy, tay cũng có chút run rẩy.
Một câu "anh minh thần võ" của Đường Tiêu, sau lại lại nói rõ ràng về kế hoạch ủng hộ hắn. Thất hoàng tử Chu Vũ sao có thể không kích động được. Nếu có Trấn Quốc Hầu trấn giữ, Lan Vương sẽ không lại dao động không quyết. Vốn hắn đã không có hy vọng gì về việc giành ngôi vị, hiện tại lại đột nhiên lại thấy được hy vọng trong cảnh khốn cùng.
Thất hoàng tử tuyệt đối không tưởng tượng được mục đích của lời Đường Tiêu vừa nói ra, cũng không phải vì hắn, mà là vì Nghi Lan quận chúa. Đường Tiêu thiết lập tỉ mỉ ván cờ này, chỉ vì muốn hung hăng sỉ nhục Nghi Lan quận chúa một phen. Trong sự kiện này, Thất hoàng tử Chu Vũ chẳng qua chỉ là một quân cờ trên tay Đường Tiêu mà thôi.
Việc giành ngôi vị, ở trong mắt những người khác, ngay đến cả thần thánh bàn luận một hai câu cũng sợ sẽ rơi đầu, nhưng ở trong mắt Đường Tiêu, lại giống như chó má. Hắn cao hứng đến đỡ ai liền đến đỡ người đó. Đương nhiên, lập trường này cũng chỉ đại biểu chính hắn, không có nửa phần quan hệ với Trấn Quốc Hầu Đường Uyên.
- Ha hả, công tử đi đường vất vả, không bằng cùng chúng ta hồi phủ uống rượu đi thôi!
Lan Vương cũng không đáp lại lời nói của Đường Tiêu, cười ha ha đưa tay ra kéo tay Đường Tiêu, cũng tự mình lôi kéo hắn lên xe ngựa.
Người phụ tá lớn tuổi ở bên cạnh Lan Vương không khỏi nhíu mày lại. Lan Vương kéo tay Đường Tiêu là có ý gì? Đã xong! Nhất định là do Trấn Quốc Hầu tham dự tiến vào, chuyện lập thái tử lập tức hóa phức tạp rồi!
Trong ngực Thất hoàng tử đang nhảy loạn, tim đập thình thịch. Lúc trước ở trong võ đài hăn chủ động lấy lòng Đường Tiêu, quả nhiên đã thu được hiệu quả, thành công lôi kéo khiến thiếu gia Đường gia lạc đường biết quay lại. Theo Thất hoàng tử thấy, nếu có thể lấy Đường gia và Lan Vương làm chỗ dựa vững chắc, việc tương lai sắc phong thái tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của hắn là rất có thể. Thậm chí sẽ vượt lên cả Đại hoàng tử.
- Rốt cuộc tên Đường Tiêu đang chơi trò gì vậy? Vừa rồi hắn hành hung Nghi Lan quận chúa. Hiện tại Lan Vương lại tự mình kéo hắn lên xe ngựa!
- Đúng vậy! Chuyện này rất khó hiểu!
Đám sĩ tử đứng ở cách đó không xa lại xôn xao bàn luận, trong lòng cũng không khỏi nhớ tới giường ấm nệm hoa cùng nha hoàn ôn hương nhuyễn ngọc trong phủ nhà mình ở Thai Kinh Thành. Hiện tại, họ đứng ở ngoài thành này chịu khổ, toàn thân đầy mồ hôi bụi đất, quả thật khiến người ta buồn bực.
Đường Tiêu cũng không khách khí, đi theo Lan Vương Chu Hiền lên xe. Vẻ mặt hắn vẫn cười âm hiểm. Kế hoạch bước đầu đã thành công. Rất nhanh, hắn sẽ trừng tị Nghi Lan quận chúa không biết trời cao đất rộng này đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cho đến bây giờ, Nghi Lan quận chúa đáng thương còn không biết rằng, vừa rồi Đường Tiêu nói với Lan Vương mấy câu bí hiểm kia, thật ra tất cả đều nhằm về phía nàng.
Tuy rằng hiện tại sắc mặt Lan Vương vẫn rất lạnh nhạt, nhưng nội tâm cũng không yên ổn. Chỉ cần tướng lãnh làm quan trong Đại Minh Triều, bao gồm cả thân vương được phong đất phong hầu, người nào không muốn giành được chỗ dựa vững chắc là Trấn Quốc Hầu Đường Uyên này? Đáng tiếc, Đường Uyên kia ngoại trừ người bạn thân từ thuở nhỏ là Chu Côn (phụ thân của Chu Kiền) ra, cho tới bây giờ đối với sự lấy lòng của những người khác đều cự tuyệt từ ngàn dặm.
Trong quan trường, tất cả đều có hành động muốn chủ động lấy lòng Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, nhưng tất cả đều như trâu đất xuống biển đều không hề có kết quả. Nếu còn tiếp tục lấy lòng, có thể còn bị hắn mắt tới tối mặt, biến thành mất hết mặt mũi. Lâu ngày, tất cả mọi người đối với Đường Uyên đều là kính trọng từ đằng xa.
Bình thường, con trai của những vương hầu cũng không chủ động chào đón Đường Tiêu. Điều này cũng không phải không có liên quan đến tính tình cổ quái của Trấn Quốc Hầu.
Hiện tại con trai Đường Uyên là Đường Tiêu chủ động đưa ra ý định giao hảo với mình, thậm chí dắt tấm da hổ Đường Uyên để nói chuyện kết minh. Đương nhiên Lan Vương Chu Hiền cầu còn không được. Đường Tiêu là ai? Là con trai duy nhất của Đường Uyên à! Trước kia, Đường Tiêu thật sự không nên thân, nhưng hiện tại hắn rõ ràng đã thay đổi không ít. Thậm chí từ lời nói cử chỉ có thể thấy, căn bản không giống với một thiếu niên mười lăm tuổi.
Nói không chừng, sau lưng thực sự có ý tứ ngầm của Trấn Quốc Hầu gia Đường Uyên!
Chỉ có điều Lan Vương không giống như Thất hoàng tử. Hắn cũng cân nhắc toàn diện, xem xét tới phương diện Đường Tiêu chỉ có tâm tính của một thiếu niên thuận miệng nói vậy. Cho nên tất cả những ý tưởng trong lòng Lan Vương cũng sẽ không bởi vậy mà để biểu lộ ra ngoài. Hắn chỉ yên lặng chờ Đường Tiêu mình tiếp tục nói về chuyện này, để xem xét việc kết minh có thật sự là ý tưởng của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên hay không. Tới khi đó hắn mơ hồ cho thấy thái độ của mình cũng không muộn. Nếu như không phải sẽ làm trò cười cho người trong nghề.