Sau Ánh Bình Minh

Chương 50: C50: Nè bạn trai tôi



Tấm hình mới của Lê Lạc vừa được đăng lên, thì trên mạng liền có một cuộc bùng nổ như trong dự đoán, những fan yêu mái tóc dài của anh thì lòng đau như cắt, tiếc nuối khôn nguôi, nhưng đa số fan sau khi bị bất ngờ thì chấp nhận rất nhanh, bình luận dưới bài Weibo hầu như đều là khen ngợi anh hết mực như "nhan sắc thần tiên", "kiểu tóc nào cũng rất phù hợp", tự động bỏ qua quầng thâm dưới khóe mắt anh, hiệu ứng làm mờ da của fan đúng là nhất.

Blogger hóng hớt tin tức giải trí lấy hình so sánh trước và sau của anh đi đăng khắp nơi, chỉ đăng "Bạn cảm thấy Lê Lạc trước khi cắt tóc đẹp hơn hay sau khi cắt tóc đẹp hơn?", cuộc bình chọn nhàm chán như thế này có mấy chục cái, nhưng mà cư dân mạng lại có nhiều người rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà bàn tán:

[Chắc chắn là trước kia đẹp hơn! Độ dài bây giờ cũng tầm tầm những minh tinh nam khác, mất đi đặc điểm cá nhân rồi.]

[Tôi thấy bây giờ đẹp hơn, hiện rõ được đường nét gương mặt càng thêm anh tuấn gọn gàng, cũng khó bị bôi nhọ hơn, trước kia anti fan cứ chê cười anh để tóc dài nhìn ẻo lả quá.]

[Lê Lạc có cạo trọc đầu cũng ăn đứt một đám minh tinh nam nhàm chán của giới giải trí, không có gì phải tranh luận, mọi người giải tán đi.]

[Tôi chỉ muốn biết bài Weibo của anh ấy rốt cuộc là có ý gì? Khởi đầu mới là chỉ người sao? Là một trong ba đối tượng tin đồn khoảng thời gian trước sao?]

[Khởi đầu mới có lẽ là chỉ tháng sau phải vào đoàn làm phim điện ảnh mới đó, đây là lần đầu tiên Lê Lạc quay phim điện ảnh cổ trang được đầu tư kĩ, mong mọi người cố gắng theo dõi và ủng hộ nha, những chuyện khác thì xin phép được mang anh đi, không nói nữa.]

......

Những bàn tán này Lê Lạc đã đoán được từ lâu khi đăng Weibo, nhưng anh không ngờ là, Đoạn Hưng Diệp lại gọi điện đến dò hỏi anh.

"Anh Lê, anh trở mặt với em trai tôi rồi à?" Vừa mở miệng liền là câu nói cười trên nỗi đau của người khác như thế.

Lê Lạc trả lời bình tĩnh: "Không có, anh nghe ai nói vậy?"

"Tôi thấy anh cắt tóc, mái tóc dài đó chẳng phải là để vì em trai tôi sao?"

Lê Lạc vừa định phủ nhận, đột nhiên nhớ đến Đoạn Hưng Diệp đã xem qua đoạn clip quay lén đêm hôm đó, nên chắc chắn biết được lúc đó anh và Đoạn Minh Dương đã nói những gì, đoán được nguyên nhân để tóc dài của anh cũng bình thường, phủ nhận có lẽ sẽ càng dễ bị nghi ngờ hơn.

"Cãi nhau một trận lớn mà thôi, tức quá nên cắt luôn." Anh nói nửa thật nửa giả, "Nhưng mà không đến mức trở mặt, vẫn coi như là tình nhân của nhau, huống hồ gì hắn là cấp trên của tôi, sau này đi ra đi vào cũng vẫn đụng mặt nhau thôi, trở mặt thì gượng gạo biết bao."

Đoạn Hưng Diệp không chấp nhận cách nói của anh, nhưng cũng không đưa ra chất vấn gì nữa, chỉ nói: "Anh cẩn thận một chút, em trai tôi vẫn còn minh mẫn lắm, đừng để nó phát hiện chúng ta còn liên lạc, tôi không muốn nhặt xác cho anh đâu."

"Biết rồi. Anh lo mà tự bảo vệ mình trước đi, chuyện nhà anh vẫn chưa có xong đâu."

Đoạn Hưng Diệp cười cười: "Chuyện này anh Lê không cần phải lo, đợi qua một thời gian nữa kết quả phán quyết ra rồi, tôi và ba tôi có thể thoát khỏi nghi ngờ thôi."

"Ồ? Đoạn tiên sinh khá là lợi hại nhỉ, rõ ràng là khách hàng lớn nhất của ông chủ Triệu, vậy mà vẫn có thể dễ dàng tách bản thân mình ra."

Đoạn Hưng Diệp không tiếp lời: "Xin lỗi, anh Lê, tôi không hiểu anh đang nói gì, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nhà tôi cả."

Mẹ nó, tính cảnh giác cũng khá cao đó, không móc được chút nào.

Lê Lạc vẫn vừa nghe điện thoại vừa mở ghi âm như cũ, vòng vo cùng hắn ta: "Sorry, là do tôi nói sai. Có điều anh Đoạn cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện ly hôn của anh và cô Tô nếu như bị lộ ra, thì nhà họ Đoạn các người chắc chắn sẽ lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nữa, anh tốt nhất là chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

"Tôi không quan trọng, cùng lắm là bị chê cười vài câu thôi. Chỉ là vợ tôi xưa nay đều đi theo hình tượng khí chất lạnh lùng quý phái, nếu như bị lộ ra việc ngoại tình trong khi còn kết hôn, e là sẽ không trở mình nổi."

Lê Lạc híp mắt, anh hiểu được ẩn ý trong câu nói này của hắn ta.

Xem ra Đoạn Hưng Diệp định đến lúc đó sẽ đổ lỗi cho Tô Chỉ, nói không chừng còn định không để ý đến chuyện xấu trong nhà mà kéo luôn cả Đoạn Minh Dương vào, vậy thì hắn ta sẽ từ người bị tình nghi hoàn toàn trở thành người bị hại, lấy được sự đồng cảm rất nhiều từ những người xung quanh.

Cũng không biết là trong tay Tô Chỉ có chứng cứ Đoạn Hưng Diệp ngoại tình sớm hơn cô hay không, nếu không thì chỉ đành nhịn cơn tức này mà thôi.

"Anh Đoạn đúng là nhẫn tâm xuống tay mà."

"Quá khen, không bằng em trai tôi đâu."

Đúng là không bằng. Trong lòng Lê Lạc thầm than, em trai anh sắp lật tung hết tất cả tin xấu của nhà anh rồi, mà anh vẫn còn chưa biết gì, tưởng mình nắm chắc phần thắng trong tay mới ghê chứ.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này với Đoạn Hưng Diệp, anh tựa như là bị hành hạ mất một ngày tuổi thọ, Lê Lạc nhân lúc mấy ngày sau rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền muốn tĩnh dưỡng sức lực.

Chuyện của ba anh vẫn chưa giải quyết, sau đó nói không chừng còn xảy ra chuyện gì nữa, nếu như anh cứ mãi ủ rũ như thế này, khó khăn ập đến thì sẽ không chống đỡ nổi, nói gì đến khởi đầu mới chứ?

Ám thị cho tâm lý như vậy ít nhiều gì cũng có chút tác dụng tự thôi miên chính mình, nhưng mà một tuần sau đó, lúc anh lại đặt chân lên vùng đất quen thuộc nước Anh kia, từng cơn mưa bụi bao trùm lấy kí cứ chợt ùa về, tất cả những công sức gầy dựng lớp phòng vệ bằng giấy trước kia của anh đều sụp đổ hết.

Quay lại chốn cũ, nhưng người cũ đã không còn.

Ngoại trừ việc chắp vá lớp phòng vệ, có thể chống được bao lâu hay bấy lâu ra, anh chẳng còn cách nào khác.

Nơi chụp hình là một trạm xe lửa kiểu cổ điển, băng khô khắp nơi, hơi sương vòng quanh, tựa như là quay về thời sử dụng hơi nước thế kỷ trước vậy.

Phim quý mới của nhãn hàng C vẫn là do nhiếp ảnh gia lần trước chụp, đặc điểm của quần áo quý này là lịch thiệp và phục cổ.


Nhãn hàng đặc biệt mời một siêu mẫu nữ đến hỗ trợ việc chụp ảnh, trên người Lê Lạc mặc đồ vest phục cổ ba lớp, đầu đội một cái nón quý ông, ôm nhẹ vòng eo thon của siêu mẫu, nói cười bước dọc theo đài ngắm trăng, tựa như là một thiếu gia phong lưu của gia đình quý tộc hiển hách nào đó, mang theo bạn nữ, vừa trở về từ một buổi tiệc trang trọng và xa xôi nào đó.

Anh cao hơn siêu mẫu nữ một cái đầu, chân dài không hề thua kém, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối đều có chút mơ màng rời xa ống kính, nhiếp ảnh gia không thể không hô ngừng giữa khi chụp một lần.

"Anh Lạc, nhiếp ảnh gia nói, anh cần phải tập trung chú ý thêm chút nữa." Phiên dịch viên chạy qua nói với anh.

Lê Lạc gật đầu: "Xin lỗi, tối qua bị lệch múi giờ, vẫn chưa điều chỉnh kịp."

Chụp ảnh vẫn luôn là sở trường của anh, trước kia anh không hề tốn chút công sức nào, nhưng hôm nay lại không có tinh thần như thế này, đến cả Đặng Lương cũng có chút lo lắng: "Anh Lạc, có cần tạm dừng chụp hình để anh ngủ nửa tiếng không? Có lẽ tinh thần sẽ tốt hơn một chút."

"Không cần đâu, tôi không sao." Lê Lạc cười cười, trong lúc nói chuyện thở ra từng cụm khói trắng, "Nhiệt độ hôm nay thấp quá, đầu óc có chút c**ng cứng, rót cho tôi ly nước nóng đi."

"Dạ dạ dạ!" Đặng Lương vội vàng chạy đi rót nước.

Cơn gió lạnh cuối thu chợt có chút hiu quạnh, mấy ngày nay ở Anh thỉnh thoảng lại có vài cơn mưa lâm râm, hơi lạnh bao trùm lấy sự lạnh lẽo và u uất, xuyên qua cả làn da.

Hai tay của Lê Lạc để lộ ra bên ngoài một hồi lâu, sắp đông cứng thành đá rồi, chỗ khớp tay hơi đỏ lên, nhân lúc nghỉ ngơi anh cho tay vào trong túi áo, mới có thể khôi phục lại chút độ ấm.

Anh hững hờ mà bước về phía Kim Nhân đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh vài bước, nhìn vào màn hình máy tính mà cậu đang ngồi gõ.

Là sắp xếp cho công việc tiếp theo, không phải báo cáo.

Lê Lạc xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại cúi đầu xuống, hỏi: "Chuyện khi nãy, cậu báo cáo lại chưa?"

Kim Nhân quay đầu lại nhìn anh: "Khi nãy có chuyện gì?"

"Thì là chuyện nhiếp ảnh gia nói sự chú ý của tôi không được tập trung, tôi bảo là do lệch múi giờ chưa điều chỉnh được." Anh cũng không biết tại sao mình lại phải tường thuật lại một cách chi tiết như thế, anh cũng lờ mờ cảm thấy là không nên, giọng nói càng nhỏ hơn, "Còn có, tôi hơi lạnh."

Kim Nhân đẩy đẩy gọng kính: "Anh Lạc, anh là muốn tôi báo cáo lại những chuyện này cho Giám đốc Đoạn sao?"

Cách xưng hô đã lâu rồi không gọi tựa như một cây kim nhọn, đột nhiên đâm vỡ trái tim đang bành trướng của anh.

Một chút hi vọng nhỏ nhoi bí mật, bị lộ ra nguyên hình một cách khó coi.

"Không phải." Lê Lạc nhanh chóng phủ nhận, tốc độ rất nhanh, "Là tôi sợ cậu báo cáo lại cho hắn."

Kim Nhân: "Chuyện này anh không cần phải lo, Giám đốc Đoạn đã giao hết mọi chuyện của anh cho Giám đốc La quản lý rồi, sau này ngài ấy sẽ không trực tiếp phụ trách nữa, tôi cũng không cần phải báo cáo lại nữa."

Lê Lạc ngây ra: "Tại sao?"

Câu hỏi này vừa hỏi ra khỏi miệng, chính bản thân anh cũng cảm thấy ghét bỏ chính mình.

Còn có thể là vì điều gì chứ? Đoạn Minh Dương ôm được người đẹp về nhà, làm gì rảnh rỗi để mà quản anh? Huống chi người nói kết thúc là anh, muốn bắt đầu lại cũng là anh, bây giờ lại đi hỏi tại sao Đoạn Minh Dương không hỏi han anh nữa, có phải là điên không?

"Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." Lê Lạc vội vàng quay đầu đi, "Đặng Lương đi rót nước chậm thế nhỉ, tôi đi xem xem."

Đúng lúc Đặng Lương cầm lấy ly nước chạy đến từ phía xa, Lê Lạc liền chạy lên nhận lấy ngay, uống cạn trước mặt Kim Nhân.

Đặng Lương: "Anh Lạc, anh không thấy phỏng miệng sao?"

"Không nóng, bây giờ tôi cảm thấy máu nóng dâng trào, sức lực tràn trề, như là đổi một cuộc sống mới vậy."

"..."

Nhưng mà lúc nhiệm vụ chụp hình cuối cùng cũng kết thúc, Lê Lạc "máu nóng dâng trào" vứt cái mũ đi, xoa mạnh cơ bắp đông cứng trên mặt, phẫn nộ trách mắng: "Lần trước bị đông thành chó, lần này vẫn bị đông cứng thành chó, có thể nào chọn lúc mùa xuân trăm hoa đua nở ánh mặt trời chói rọi để chụp được không vậy?"

Đặng Lương biết là gần đây tâm trạng anh không vui, tính khi Đại thiếu gia lại bộc phát, nên vội vàng chạy sang an ủi: "Bớt giận, bớt giận, một năm cũng chỉ có mấy lần mà thôi."

"Mấy lần cũng đủ chết rồi." Lê Lạc thay hết từng bộ đồ được nhãn hàng tài trợ trên người xuống, giữa đồ phối bên trong và áo khoác bên ngoài dán bao nhiêu miếng làm ấm, nhưng vẫn không chịu nổi gió lạnh, nếu như không phải là bôi phấn nền dày, lúc này có lẽ cánh mũi của anh cũng đã đỏ ửng rồi.

"Tôi cảm giác sắp bị cảm rồi." Anh cau mày lại.

Cuối cùng thật sự là đúng như dự đoán.

Có lẽ mấy ngày trước không nghỉ ngơi cho tốt lắm, lần này bị đông cứng, bệnh cảm đến ào ào, đến tối khi về khách sạn, cái mũi của Lê Lạc sắp bị giấy lau chà sát đến nỗi nặn ra máu luôn ấy chứ.

"Anh Lạc, bên nhãn hàng nói là do họ chăm sóc không chu đáo, để cho anh bệnh rồi, cảm thấy rất là có lỗi, nên kéo dài vé máy bay của anh đến ngày mốt, ngày mai anh cứ nghỉ ngơi một ngày trước đi." Đặng Lương nói.


Lê Lạc ủ trong chăn lông ngỗng ấm áp làu bàu: "Còn không bằng cho tôi về sớm chút, có lẽ khỏi nhanh hơn ấy chứ, với thời tiết này của Anh, tôi thực sự là chịu không nổi.

"Được rồi, được rồi, được rồi, đợi anh khỏe hơn chút chúng ta liền về ngay. Vậy bọn em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi."

Đặng Lương đặt thuốc cảm và ly giữ nhiệt lên đầu giường, điều chỉnh ánh đèn tối hơn, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại giúp anh.

Lê Lạc nằm nghiêng người, không nhắm mắt lại, thừ người nhìn bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu có những cơn mưa lầm râm, trong lòng thầm nghĩ, anh đúng thật là không muốn đến nơi đáng ghét này lần nữa.

Quá nhiều kỉ niệm không thể quên, có quá nhiều kí ức không muốn nhớ lại.

Chỉ cần ở trong thành phố này, đại não của anh sẽ bị những suy nghĩ ùn ùn kéo đến lấn chiếm tâm trí.

Những hạt mưa nhỏ như sợi tơ ngoài cửa sổ tập trung lại thành từng giọt, phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong phòng, tựa như chút ánh sáng đom đóm le lói trong đêm tối u buồn.

Nhưng Lê Lạc lại chê ánh sáng ấy quá chói mắt, khiến cho anh không thể nào ngủ yên giấc được.

Anh cảm thấy bản thân mình cần phải dầm chút mưa, để cho trái tim ướt đẫm, ngọn lửa trong tim cũng tắt ngúm đi, không còn đốt cháy lên chút lửa nào nữa mới được.

Nhưng mà khi anh thật sự mặc áo khoác đeo khẩu trang bước trên con đường lớn trơn trượt, anh lại cảm thấy có lẽ đầu óc mình có vấn đề.

Nhưng nếu như không ngủ được, vậy thì dứt khoát ra ngoài đi dạo thôi.

Bóng đêm đã hoàn toàn kéo xuống, mây dèn che mất ánh trăng, trời ngày mưa nên không có bao nhiêu người muốn ra đường đi lại, khiến cho cả đường có vẻ văng lặng đìu hiu. Thực ra thì thời gian cũng không tính là trễ lắm, không ít tiệm bán hàng vẫn chưa đóng cửa, ánh sáng từ khung cửa kính chiếu ra bên ngoài miễn cưỡng tăng thêm chút ấm áp.

Mưa không lớn, Lê Lạc lười che dù, nên đi dọc theo hành lang một đoạn, bên tóc mai dính một chút nước mưa óng ánh, hắt hơi mấy cái liên tục, lạnh đến mức anh phải siết chặt áo khoác lại.

Lúc đi đến trước một trạm xe bus, đúng lúc có một chiếc xe bus chạy từ xa đến, dãy số được đặt trên hàng kính chắn gió phía trước của đầu xe rất là quen thuộc, anh bước lên xe như bị ma xui quỷ khiến.

Mãi cho đến khi ngồi xuống rồi, anh mới nhớ ra, tuyến đường này sẽ đi ngang qua cổng trường Đại học của anh, trước kia từng thấy chiếc xe này trước trạm xe bus ở cổng trường.

Quay lại trường Đại học trong tình trạng ch ảy nước mũi, mưa gió lạnh lẽo như thế này, thực sự không phải là một hành vi đáng tự hào gì cả, sau khi Lê Lạc xuống xe, anh cũng ngại không dám bước vào trong tòa nhà xem xem thầy cô có ở trong phòng làm việc hay không, chỉ tùy tiện đi dạo một vòng quanh trường.

Nói ra thì, anh và Đoạn Minh Dương tuy là học cùng trường, nhưng không cùng khóa, chuyên ngành cũng không giống nhau, trong trường thực ra cũng không có giao điểm gì mấy. Đa số kỉ niệm giữa hai người, đều là ở trong quán bar nhiều màu sắc, và căn phòng trọ nhỏ hẹp rách nát mà thôi.

Không thể nhìn cảnh mà nhớ người, cảnh cũng mất đi hứng thú để ngắm rồi.

Huống hồ gì trường rất lớn, dựa theo tình trạng cơ thể anh bây giờ, nếu như thật sự muốn đi dạo hết, không phải là bị mệt chết thì sẽ là đông chết thôi.

Thế là anh chỉ dạo sơ sơ cho xong chuyện, tiếp đó lại lê chân bước về, ho càng ngày càng lợi hại hơn, cũng không biết là bản thân anh anh lần này ra ngoài chịu tội như vậy là vì sao nữa.

Lúc quay về trạm xe bus không có một bóng người, xe vẫn chưa kịp đến, có lẽ là anh phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Hiên che mưa có thể miễn cưỡng che được từng hạt mưa tí tách, Lê Lạc lắc lắc đầu, dùng ống tay áo lau lung tung, lau xong mới nhận ra, trên ống tay áo cũng dính nước mưa, vốn dĩ lau cũng chẳng được gì.

Tóc của anh lúc này ướt đẫm, quần áo cũng ướt, không khí lạnh lẽo u buốt xuyên qua từng lớp da, cả người đều bị sự lãnh lẽo bao trùm, giống như một con gà ướt sũng bị đông cứng ngay tại chỗ.

Nếu như có thể vào phòng ủ ấm một chút thì tốt rồi.

Cho dù là căn phòng rất nhỏ, rất rách.

Cho dù là bên trong có một người khiến cho anh lạnh lòng.

Vừa nghĩ đến đây, anh bất giác mà ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa, nhìn về một nơi xa xôi nào đó, nhưng mà lại vẫn không thể tìm được tòa kiến trúc trong trí nhớ đâu cả.

Ha... Xém chút là quên mất, lần trước khi đến, nơi đó đã trở thành nhà hàng đồ Tây rồi.

Tựa như đến cả ông trời cũng muốn nhắc nhở anh: Hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.

Lê Lạc khịt khịt mũi, lại ho mấy tiếng nặng nề, không thể nào kiềm chế được mà hốc mắt đỏ ửng.

Không gặp thì không gặp thôi, tự mình nói ra những lời cứng rắn như vậy, không thể nào bị vả mặt lần hai được.

Màn mưa lâm râm trắng nhòa dưới ánh đèn khiến cho khung cảnh nơi xa bị chia cắt thành vô vàn mảnh nhỏ, rơi vào trong mắt, khiến cho ánh mắt đau rát. Lê Lạc nhắm nhắm mắt, đúng lúc đang muốn thu lại ánh nhìn, đột nhiên, anh bất giác nhìn thấy biển hiệu của một cửa hàng:

Dawning.


Ánh mắt anh nhất thời bị cố định lại.

Tất cả mọi khung cảnh dư thừa trước mắt đều biến mất, chỉ còn lại vài chữ cái tiếng Anh màu trắng bạc đó ánh lên trong mắt.

Anh ngây ngô nhìn một hồi, cơ thể hành động nhanh hơn đại não một bước, bất giác đi về phía cửa tiệm đó, càng đi càng nhanh, càng đi càng th ở dốc, hai bước gộp lại thành một, cuối cùng là chạy vội qua đó, vừa đến cửa liền không chút do dự nào mà đẩy cửa tiến vào.

Đợi đến khi nhìn rõ được trang trí và trang sức trong tiệm, Lê Lạc mới nhớ ra, cửa hàng này, dường như là trước kia anh từng ghé qua.

Mấy năm trước, anh nhàn rỗi dạo qua cửa hàng này, tiện tay mua cho mẹ anh mấy món trang sức, sẵn tiện mang đến quán bar, bị người điều chế hiểu lầm là chuẩn bị quà cho Đoạn Minh Dương, sau đó anh biết được hôm đó là sinh nhật của Đoạn Minh Dương, Đoạn Minh Dương còn mua cho anh một cái ví tiền mới giống y hệt cái cũ...

Anh vẫn còn nhớ đêm đó, ánh mắt kiện định của Đoạn Minh Dương, giọng nói trầm thấp:

"Nếu như tôi thích một người, thì sẽ thích cả đời."

Cũng chính bởi vì câu nói nghe có vẻ chung tình này, mà anh mới yên tâm trao đi sự tin tưởng của bản thân mình, cho rằng Đoạn Minh Dương sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng.

Nhưng mà sự thật chứng minh, người đó không phải là anh.

Đoạn Minh Dương cũng không hề chung tình.

Nhân viên đứng ở quầy nghe thấy tiếng mở cửa nên ngẩng đầu lên, mỉm cười dùng tiếng Anh chào hỏi: "Quý ngài, chào buổi tối, tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?"

Suy nghĩ của Lê Lạc trở về, anh nhìn xung quanh một vòng, chợt không biết nên trả lời như thế nào.

Anh chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy tên cửa hàng, nhớ ra chiếc nhẫn đeo trên tay Đoạn Minh Dương, nhất thời xúc động, nên vội vàng chạy vào đây. Bây giờ bĩnh tĩnh nghĩ kĩ lại, nếu như Đoạn Minh Dương mua chiếc nhẫn của nhãn hàng này trước khi bước vào nhà họ Đoạn, vậy thì rất có khả năng, chính là mua ở chi nhánh gần trường học này.

Lê Lạc uyển chuyển từ chối lời giới thiệu của nhân viên, tự mình tìm kiếm trong cửa hàng, rất nhanh chóng liền phát hiện ra quầy nhẫn, so sánh từng cái một, thế mà cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn cùng kiểu.

"Có thể lấy giúp kiểu này cho tôi xem một lát được không?"

Nhân viên bước đến, nhìn rõ được kiểu nhẫn mà anh chỉ là kiểu nào, lấy ra cho anh xem, nói: "Đây là một trong những kiểu nhẫn cặp kinh điển nhất của hãng chúng tôi, tên là Lonely Love, có cần thử nhẫn không ạ?"

Lê Lạc nghe thấy cái tên này không khỏi mỉm cười: "Tình yêu cô độc? Chiếc nhẫn này có lẽ không mấy ai mua nhỉ?"

Có ai hi vọng tình yêu của mình là cô độc chứ?

Nhân viên cũng cười: "Không ít khách hàng nghe thấy tên cũng hỏi như vậy, nhưng mà nhà thiết kế của chúng tôi nói: Càng yêu thì càng cô độc, cũng sẽ có người hiểu thôi, mới đầu chúng tôi cũng không tin, khong ngờ là lượng tiêu thụ cũng không yệ, có lẽ sự lý giải về tình yêu của mỗi một người là không giống nhau đi."

"Càng yêu càng cô độc à..." Lê Lạc thì thầm lặp lại một lần.

Câu nói trầm lắng u buồn như vậy, gắn lên người Đoạn Minh Dương, khí chất dường như cũng khá là phù hợp, nhưng mà con người hắn vốn dĩ không hiểu tình yêu, lúc mua chiếc nhẫn có lẽ là không nghe tên, trực tiếp chọn kiểu mà mình ưng mắt nhất thôi.

Nếu như hắn cảm thấy cô độc, tuyệt đối không phải là vì yêu.

Lê Lạc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó một hồi lâu, cuối cùng cũng không chống lại được chút nhen nhói trong lòng.

Bỏ đi, mua thì mua, không có gì mất mặt hết, cứ coi như là thỏa mãn một nguyện vọng của mình đi, sau này không có gì phải cố chấp nữa.

"Lấy cho tôi một cặp đi."

"Dạ được, quý ngài, kích cỡ của ngài là?"

Lê Lạc nói kích cỡ tay mình ra, rồi lại nói thêm một kích cỡ hơi lớn một chút.

Động tác lấy nhẫn của nhân viên hơi khựng lại: "Ngài muốn lấy... hai chiếc nhẫn nam sao?"

"Đúng vậy, lẽ nào tiệm của các người không phục vụ kiểu khách như tôi?" Lê Lạc nhướn mày, "Ở đây là nước Anh đó nha."

Nhân viên vội nói: "Không phải ạ, không phải ạ, xin lỗi, thất lễ rồi, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, không có ý gì khác."

Lê Lạc cười nhạt: "Tôi chỉ đùa thôi, đừng lo."

Nhân viên thở hắt ra một hơi, cũng cười nói: "Tiệm của chúng tôi vui lòng phục vụ cho từng cặp đôi, bất kể giới tính. Trước kia cũng từng tiếp đón một vài khách hàng mua nhẫn nam, trong đó có một người cũng mua kiểu nhẫn này, hơn nữa cũng khá là điển trai giống ngài, chả trách những người đàn ông giỏi giang bây giờ càng ngày càng ít rồi, hóa ra là đều trở thành người yêu với những người đàn ông giỏi giang khác mất rồi."

"Sao cô biết đối tượng của người đó cũng rất giỏi giang chứ? Có lẽ là một người đàn ông xấu xa cũng không chừng." Lê Lạc mỉa mai.

Nhân viên suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Có lẽ vậy thật, tôi nhớ lúc ấy vị khách đó vừa mua nhẫn xong thì nhận được một cuộc điện thoại, hình như là bạn trai gọi đến, nói cái gì tôi không hiểu, chỉ nhớ là giọng nói rất lớn rất hung dữ, giống như là đang hét vào mặt vậy."

Lê Lạc cố tình chọc ghẹo: "Thảm vậy sao? Vừa mua nhẫn xong thì bị đá, người đó chắc khóc chết thôi."

"Khóc thì không khóc, chỉ là mắt đỏ hết lên, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vừa đeo lên rất lâu, cuối cùng vẫn mang hai chiếc nhẫn đi."

"Chia tay rồi còn giữ nhẫn làm gì, nếu như là tôi, chắc chắn sẽ trả nhẫn ngay tại chỗ, vị khách này xem ra cũng khá là có tiền nhỉ?"

Nhân viên lắc đầu: "Không giống lắm, nhìn cách ăn mặc có lẽ là sinh viên của Đại học gần đây, mặc cũng giản dị lắm, nhưng mà vô cùng điển trai, cho nên tôi ấn tượng rất sâu. Lúc quẹt thẻ còn nói, mua xong cặp nhẫn này, trong thẻ của cậu ấy chỉ còn một trăm bảng mà thôi."

Lê Lạc thấy kì lạ: "Vậy còn mua nhẫn đắt như vậy làm gì?"


"Cậu ấy nói rẻ quá thì bạn trai cậu ấy sẽ chê nó nghèo nàn, hơn nữa cũng không xứng với bạn trai cậu ấy. Cho nên để bảo đảm là bạn trai cậu ấy sẽ nhận, và trong phạm vi năng lực của cậu ấy, cậu ấy phải mua cái đắt nhất."

"Người đàn ông tốt nha..." Lê Lạc muốn vỗ tay cho người đó.

"Đúng đó, người đàn ông tốt như vậy, tôi nghe thôi cũng thấy cảm động, cuối cùng vừa nói xong những lời này thì bị đá." Nhân viên nhún nhún vai, "Cho nên ngài nói không sai, đối tượng của người đàn ông tốt có lẽ là một người đàn ông tồi thật."

Lê Lạc gật đầu: "Không sai, lần sau nếu như cô còn gặp người đó, lưu số điện thoại lại, giới thiệu cho tôi."

"Ha ha, ngài thật hài hước, tôi cũng chưa gặp lại cậu ấy, có lẽ là tốt nghiệp rời đi rồi."

"Ầy, vậy thì đáng tiếc quá!" Lê Lạc tùy ý nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi thôi, phiền cô thanh toán cho tôi."

Nhân viên cười trả lời, nhận lấy tấm thẻ anh đưa qua đi đến quầy thanh toán quẹt, lúc quay lại hỏi: "Nhẫn ngài muốn đeo luôn hay là gói lại ạ?"

Lê Lạc: "Gói lại đi, bây giờ không đeo."

Sau này chắc cũng sẽ không đeo đâu.

Nhân viên không biết suy nghĩ trong lòng anh, cười nói: "Là muốn chuẩn bị bất ngờ cho người yêu của ngài sao? Vậy thì tôi gói cho đẹp một chút cho ngài."

Cô lấy một cái hộp nhẫn màu xanh đen nho nhỏ, tận tâm đặt chiếc nhẫn cố định trên vải nhung, lại dùng một dải lụa màu bạc cột một cái nơ bướm thật là xinh đẹp trên hộp nhẫn, cuối cùng là bỏ vào trong túi giấy có in logo của hãng.

"Xong rồi, người yêu của ngài nhận được món quà này chắc chắn sẽ rất thích."

Lê Lạc cười cười: "Ừ, hắn chắc chắn là rất thích chiếc nhẫn này."

Nếu không thì cũng sẽ không đeo mãi trên tay không chịu lấy xuống như vậy.

"Người yêu của ngài thích không phải là nhẫn."

Nhân viên đưa túi giấy cho anh, cười cong mắt lên.

"Thứ mà người đó thích là ngài mà."

Lúc Lê Lạc bước ra khỏi tiệm trang sức, không biết cơn mưa bên ngoài đã dừng từ lúc nào, bầu không khí ẩm ướt bên ngoài tỏa ra một hương thơm thanh mát, khiến cho tinh thần người khác phấn chấn, sự u buồn khi nãy lúc vừa vào tiệm biến mất sạch.

Anh nhìn túi đựng nhẫn được gói tinh xảo một cái.

Đoạn Minh Dương không cho anh được, thì anh có thể tự cho mình.

Đây mới thực sự là khởi đầu mới chân chính nhỉ.

Đêm đã khuya, bầu trời hoàn toàn bị bóng đêm lấn át, khiến cho con đường vắng vẻ cô liêu bị bao trùm bởi mây đen, hơi lạnh càng nhiều hơn, sự cô độc cũng nhiều hơn.

Trạm xe bus còn khoảng hơn hai mươi phút nữa mới có chuyến tiếp theo, Lê Lạc lười đợi, nên định gọi taxi, vừa sờ vào túi, phát hiện ra điện thoại không còn nữa.

Anh nhớ rõ ràng là lúc trước khi vào tiệm vẫn còn, có lẽ là khi nãy nói chuyện với nhân viên quá chuyên tâm, nên đặt ở trên quầy quên lấy về.

Cũng may là anh không đi xa bao nhiêu, nên lập tức liền quay lại tiệm ngay, chỉ có mười mấy bước là tới rồi. Vừa vào trong tiệm nhìn một cái, điện thoại quả nhiên là nằm ở chỗ quầy khi nãy anh ngồi.

"Xin lỗi, quên đồ rồi." Anh huơ huơ chiếc điện thoại với nhân viên, ngồi xuống lại, chuẩn bị gọi xe xong rồi đi.

"Không sao, lần sau cẩn thận." Nhân viên cười bước đến, "Nói ra thì, khi nãy quên hỏi ngài, có thể xem hình người yêu ngài được không? Mấy người chúng tôi rất là tò mò."

Lê Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy nhân viên trẻ tuổi đều đang nghển cổ về phía này nhìn, tựa như muốn thăm dò cho bằng được.

Xem ra là đa số phụ nữ trên đời đều thích tám chuyện, bất kể quốc tịch.

"Được thôi."

Lê Lạc thoải mái mở bộ sưu tập ra, lướt màn hình điện thoại, tìm kiểm mấy tấm hình hiếm hoi của Đoạn Minh Dương.

Đa số trong đó đều là hình chụp lại của fan lúc vào buổi tiệc từ thiện tối hôm đó, ánh sáng vừa đẹp, kĩ thuật cũng được, người trong ảnh trừ việc trưng ra một gương mặt lạnh lùng ra, thì cũng coi như là vừa mắt.

Anh chọn vài tấm gần nhất với Đoạn Minh Dương, quay điện thoại lại cho nhân viên xem:

"Nè, bạn trai tôi."

Dõng dạc không rụt rè, hời mà không chiếm thì uổng biết bao.

Mấy nhân viên vây quanh đều đồng loạt ồ lên một tiếng, lộ ra ánh mắt bị chấn động vì sự điển trai của hắn, nhưng mà nhân viên khi nãy nói chuyện với anh lại nhanh chóng nhíu mày lại.

"Có vấn đề gì sao?" Lê Lạc cảm thấy cô ấy không nên phản ứng như vậy, bản thân anh cũng lại gần nhìn mấy tấm hình đó.

Không có vấn đề gì mà?

Nhân viên đó chống cằm, biểu cảm dường như là có chút nghi ngờ không chắc chắn, ngẫm đi nghĩ lại một hồi lâu, mới cẩn thận mà mở miệng:

"Người yêu của ngài... hình như chính là vị khách khi nãy mà tôi nói đến..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.