Sau Ánh Bình Minh

Chương 70: C70: Tôi thật sự muốn khiến anh chết lê lạc



Khi anh tỉnh lại lần nữa, thì đã là chiều tối.

Ánh chiều tà diễm lệ trên đường chân trời tựa hồ như rất quỷ dị, ánh mặt trời lóe ra từ trong đám mây cũng bị nhuộm chút màu tím hồng, xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào mặt sàn bằng gỗ rắn chắc, ánh sáng tựa như giấc mơ.

Tuy nhiên hình ảnh mà Lê Lạc nhìn thấy khi mở mắt ra không hề như giấc mơ chút nào.

Bên trái ánh mắt của anh là Đoạn Hưng Diệp, bên phải là Đoạn Thiên Hựu, người quản lý của anh đứng phía sau bọn họ, à không, người quản lí cũ.

Người quản lí này đã bị anh đơn phương đuổi việc rồi.

Lê Lạc cử động cánh tay, quả nhiên, tay bị trói ngược lên lưng ghế sau lưng, không thể đánh được ai.

Cho nên anh chọn nhắm mắt lại.

Đoạn Hưng Diệp: "... Anh Lê, tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa."

Lê Lạc bày ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi nữa, thong thả nói: "Khoảnh khắc đoàn viên vui vẻ của cả gia đình các người, tôi không tham gia đâu, ngủ một lát rồi về vậy."

Đoạn Hưng Diệp khá là quen thuộc với dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh rồi, nhưng mà Đoạn Thiên Hựu ở bên cạnh thì lại không nhịn nổi nữa: "Hưng Diệp, bớt nói chuyện khách sáo với thứ súc sinh nhỏ không biết điều biết nết này đi, cho nó biết mặt chút, không thì nó chẳng biết trời cao đất dày nữa rồi."

Lê Lạc nghe thấy câu này, mở mắt ra: "Vậy mà ông lại dám có mặt mũi mà bảo tôi không biết trời cao đất dày? Là ai đã bắt cóc tôi đến đây giữa ban ngày ban mặt hả? Không sợ camera quay được à?"

"Anh Lạc." Người đứng phía sau Đoạn Thiên Hựu mở miệng, tấm kính lóe lên tia sáng, "Chỗ đó không có camera, trước kia tôi đến trường quay đã điều tra qua rồi."

Má, IQ của kẻ địch được nâng cao rồi.

Lê Lạc híp mắt lại nhìn ba người đối diện.

Advertisement

Nhược điểm của Đoạn Thiên Hựu và Đoạn Hưng Diệp thì anh biết rõ, một kẻ gian dối mưu mô nhưng mà tính tình kích động, một kẻ thì âm hiểm tàn độc nhưng mà khả năng tầm thường, hai người đều đa nghi tự phụ, trước kia mới khiến cho anh có thể lợi dụng mà ly gián thành công được.

Nhưng mà anh không rõ nhược điểm của Kim Nhân.

Mà Kim Nhân lại rất rõ nhược điểm của anh.

Người như thế, nếu như là cùng phe thì chắc chắn như hổ thêm cánh. Nếu như là đối địch... vậy thì chỉ đành tự cầu phúc cho mình thôi.


Lúc này trong đầu Lê Lạc chẳng thể nghĩ ra được một chút kế sách nào, anh thật sự không thể ngờ được rằng, trợ lý duy nhất mà Đoạn Minh Dương tin tưởng được cũng có thể phản bội hắn.

Kim Nhân tuy là cả ngày đều y hệt như một người máy chỉ biết làm việc thôi, nhưng mà dù thể nào cũng không giống như một người xấu, lần trước anh bị Đoạn Hưng Diệp bày mưu hãm hại, cũng là Kim Nhân kịp thời phát hiện ra sơ hở và báo cáo cho Đoạn Minh Dương, nếu như cậu ta là một phe với Đoạn Hưng Diệp, vậy thì tại sao lại báo cáo?

Lê Lạc nhìn chằm chằm gương mặt của Kim Nhân, muốn tìm ra chút dấu vết của việc làm gián điệp hai mang, nhưng đáng tiếc là không có kết quả gì, anh thở dài một tiếng: "Kim Nhân, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, Minh Dương cũng thế, sao cậu có thể nhẫn tâm mà phản bội chúng tôi?"

Giọng nói của anh tràn đầy cảm xúc, sử dụng bảy phần tình cảm thực và ba phần kĩ năng diễn xuất, với ý đồ có thể đánh thức được chút lương tri của đối phương.

Kim Nhân đẩy đẩy gọng kính: "Anh Lạc, tôi từng nói với anh, tôi là người được chủ tịch điều đến bên cạnh Giám đốc Đoạn, ngay từ lúc đầu, tôi đã là người của chủ tịch, chưa từng thay đổi, cho nên không thể nói là phản bội."

Được, uổng công phí sức.

Lê Lạc quay đầu qua nhìn Đoạn Thiên Hựu: "Rất là lợi hại, tên cáo già, giấu quân cờ này từ lâu đến vậy rồi, sao đến bây giờ mới lấy ra kia chưa?"

Đoạn Thiên Hựu hừ lạnh: "Con cờ quan trọng nhất, đương nhiên là phải dùng vào lúc quan trọng nhất rồi. Bao nhiêu năm nay Kim Nhân quả thực là hoàn toàn làm việc cho Minh Dương, chưa từng liên hệ gì với tôi, nếu không thì với tính cách của Minh Dương, sao mà có thể tin tưởng cậu ta được chứ?"

Lê Lạc hiểu ra: "Ngài thật là tính toán xa xôi mà."

Đoạn Thiên Hựu có chút đắc ý: "Cho dù là con trai ruột của chính mình thì cũng phải đề phòng một chút, nếu không làm sao mà yên hưởng tuổi giả được chứ? Đúng không, Hưng Diệp?"

Đoạn Thiên Hựu run lên một cái, vội vàng khom người, vô cùng cung kính: "Ba, con biết sai rồi, tất cả chỉ là do nhất thời hồ đồ, tin nghe theo lời nói sai lầm của cậu, sau này con không dám qua lại với nhà đó nữa đâu."

"Mong là con thật sự biết hối lỗi."

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."

Lê Lạc nhìn hai cha con họ người xướng kẻ tùy, cũng coi như là đã hiểu ra rồi. Đoạn Hưng Diệp có lẽ là cúi đầu nhận sai với ba hắn ta, không biết là dùng cách gì, tóm lại là đã dỗ dành Đoạn Thiên Hựu tha thứ cho hắn ta, bây giờ hai cha con đã bước chung trên một chiếc thuyền rồi.

Vậy người gặp nạn chẳng phải là kẻ ly gián ngay từ đầu là anh đây sao?

"Hắn ta chẳng thèm thay đổi bản thân mình đâu." Lê Lạc hừ mũi, "Đừng có mà bị diễn xuất của hắn ta lừa dối nữa, đợi cho đến lúc ông vừa thả lỏng sự cảnh giác, thì hắn ta sẽ lập tức đá ông xuống khỏi vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị ngay thôi, tin hay không?". Truyện Gia Đấu

Đoạn Hưng Diệp nghe vậy quay đầu lại: "Anh Lê, anh nói gì?"

Hắn ta tựa như là nghe thấy chuyện hài nào buồn cười đến độ không thể tin được, nhếch khóe miệng lên, cười híp mắt lại: "Tôi làm gì mà có diễn xuất chứ? Ngược lại là anh, diễn xuất thật sự là leo lên đến đỉnh cao rồi. Nếu không phải ba tôi nói với tôi ngọn ngành mọi chuyện, tôi xém chút đã thật sự tin là trò do Giám đốc Vương bày ra rồi."


Advertisement

Lê Lạc: "Quá khen quá khen, không phải là do tôi diễn tốt, mà là do IQ ba người nhà anh quá thấp mà thôi."

Đoạn Hưng Diệp vẫn cười như cũ: "Ba người nhà tôi?"

Lê Lạc nghe thấy giọng điệu này của hắn ta, trái tim nhất thời trầm xuống.

Đừng bảo là chuyện đó Kim Nhân cũng nói luôn rồi nhé.

"Tại sao anh Lê lại phải chửi cả em trai của tôi chứ?" Đoạn Hưng Diệp bước đi như là đang tản bộ vậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt anh, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt anh:

"Anh và em trai tôi, không phải là yêu nhau lắm sao?"

"... Anh nghe ai nói vậy?"

"Còn có thể là ai?"

Bầu không khí cứng lại mất ba giây.

"Kim Nhân!"

Lê Lạc bất chợt gầm lên một tiếng, tựa như sét đánh ngang tai, vang vọng đến mức Đoạn Hưng Diệp run lên, vội vàng lùi về sau mấy bước đế tránh xa anh, tiếng hét giận dữ của anh vang vọng trong cả căn phòng.

"Cậu có còn lương tâm không?! Chúng tôi đối xử với cậu không tốt sao? Hả?!"

Đoạn Thiên Hựu lớn tuổi, không chịu nổi tiếng hét giận dữ như thế: "Ồn chết đi được, tai sắp điếc rồi, bịt miệng nó lại, mau lên!"

Kim Nhân lấy một cuộn băng keo cầm qua, xé một đoạn: "Anh Lạc, xin lỗi."

"Cậu xin lỗi cái con mẹ nó! Giả tạo! Kẻ phản—— Ưm ưm ưm!"

Miệng bị bịt lại, Lê Lạc chỉ có thể dùng mắt để tấn công, ánh mắt hung tợn bén nhọn tựa như là hai con dao bắn ra, giống như là muốn đâm cho người trước mặt thành trăm ngàn lỗ.

Đáng tiếng rốt cuộc vẫn không thể tạo ra tấn công vật lý, Kim Nhân vẫn còn khỏe mạnh, mặt không biểu cảm mà vỗ vỗ lồ.ng ngực anh, như là đang an ủi: "Anh Lạc, yên lặng chút đi, đừng tự hành hạ mình nữa!"


Lê Lạc ngây ra, cúi đầu nhìn lồ.ng ngực, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người trước mặt.

Kim Nhân đặt tay xuống, ngón tay trỏ và ngón tay cái của bàn tay phải nhanh chóng ra dấu, tiếp đó lại làm như không có chuyện gì mà quay người đi.

"Cuối cùng cũng yên lặng rồi." Đoạn Thiên Hựu bực bội mà nói, "Đồ súc sinh nhỏ này thật sự là ồn ào, Hưng Diệp, con cứ thẩm vấn nó trước, ba có chuyện cần phải xử lý, lát nữa ba quay lại."

"Dạ, ba."

Kim Nhân không đi theo cùng, mà hỏi: "Chủ tịch, tôi cần phải ở lại không? Thiếu gia vừa mới ra ngoài, vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ cần sự giúp đỡ của tôi."

Đoạn Thiên Hựu suy nghĩ một lát: "Cũng đúng, vậy thì cậu ở lại đi."

"Vâng."

Sau khi Đoạn Thiên Hựu đi, trong phòng chỉ còn lại ba người họ.

Đoạn Hưng Diệp ngồi lên sofa, vắt chân, nhàn tản thoải mái: "Anh Lê, nếu như không phải Kim Nhân nói với tôi chuyện này, tôi vẫn còn mù mờ đấy. Nghĩ lại cũng đúng, tất cả những sự tin tưởng mà tôi dành cho anh đều được xây dựng trên tiền đề là em trai tôi không yêu anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng là hai người lại yêu thương lẫn nhau. Chả trách mà trước kia tôi thua một cách thê thảm, bị vở kịch diễn xuất sắc của hai người lừa cho quay mòng mòng."

Lê Lạc trợn trắng mắt lên, dùng ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ của mình.

Đoạn Hưng Diệp cũng không bực mình, tiếp tục nói: "Xem ra em trai tôi cũng là một ảnh đế, vậy mà lại có thể giả vờ nhiều năm như thế, thật sự khiến cho tôi thấy sợ hãi."

"Nếu như không phải là ba tôi đã chuẩn bị sẵn, thì e là lần này hai cha con tôi sẽ phải bị cuốn vào rồi. Cũng may là ông trời có mắt, không để cho âm mưu của hai người thành công."

"Khuyên anh hãy thành thực khai báo, thẳng thắn nhận tội đi."

Hắn ta phất phất tay, tỏ ý cho Kim Nhân gỡ miếng băng keo xuống: "Nếu như anh còn kêu gào lớn tiếng nữa, vậy thì dán lên nữa, mãi cho đến khi nào anh chịu phối hợp thì thôi."

tiếc nào, Lê Lạc đau đến mức hít ngược, nhe răng nhe lợi một hồi lâu mới đỡ đau, giận dữ mà nhìn người trước mặt: "Tôi còn thẳng thắn cái gì nữa? Không phải kẻ phản bội này đã nói hết với anh rồi sao?"

Đoạn Hưng Diệp: "Kim Nhân cũng chỉ hiểu được một phần, cậu ta nói, hai người các anh muốn lật lại vụ án cho ba anh, nhưng mà cậu ta không biết hai người đã có được những chứng cứ cụ thể nào, cho nên mới cần sự phối hợp của anh."

Lê Lạc ngửa đầu hừ lạnh: "Anh xem tôi là kẻ ngốc à? Nếu như tôi nói với anh, thì anh chắc chắn sẽ đi phá hỏng vật chứng, tiêu hủy nhân chứng chứ gì?"

"Nói như vậy thì cũng không sai." Đoạn Hưng Diệp nói, "Nhưng mà anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nói với tôi thôi."

Lê Lạc ngẩng đầu cao hơn nữa: "Anh lấy tự tin từ đâu ra vậy?"

Đoạn Hưng Diệp chỉ cười mà không nói, khẽ hất hất cằm về phía Kim Nhân, cậu ta liền không nhanh không chậm mà nói: "Anh Lạc, nếu như anh muốn Giám đốc Đoạn được bình yên vô sự mà trở về, thì thành thật đi."

Ánh nhìn của Lê Lạc nháy mắt liền quay về phía cậu ta: "Có ý gì? Các người làm gì cậu ấy rồi?"


Kim Nhân: "Giám đốc Vương đi tìm Giám đốc Đoạn, chuyện này anh biết không?"

Lê Lạc kinh ngạc mà không ngừng gật đầu.

Kim Nhân: "Có lẽ anh và Giám đốc Đoạn tưởng rằng ông ta đến để tham gia vào phe của hai người, nhưng mà thực tế, ông ta đi tìm Giám đốc Đoạn, là do Chủ tịch sắp xếp sẵn rồi."

Lê Lạc: "...Tại sao?"

Đoạn Hưng Diệp không nhịn được mà chen miệng vào: "Anh Lê, sao anh lại trở nên ngốc nghếch rồi? Còn tại sao nữa chứ, Giám đốc Vương không hề thay lòng, ông ta vẫn luôn làm việc cho tôi, lần này ba tôi cố ý sắp xếp ông ta cùng đi Anh, đương nhiên là vì làm cho các người nhầm lẫn thôi, cũng may là em trai tôi cắn câu mà đến gặp ông ta."

Lê Lạc nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên trên trán, trong mắt bắn ra tia lửa giận, gần như là hét lên mà nói: "Rốt cuộc là các người đã làm gì cậu ấy rồi?!"

Đoạn Hưng Diệp càng cười một cách nghênh ngang hơn: "Kim Nhân, cho anh ta xem hình mà Giám đốc Vương gửi đi."

Kim Nhân làm theo, đi đến trước mặt Lê Lạc, lấy điện thoại ra, bật sáng màn hình, giơ điện thoại lên cho anh xem: "Anh Lạc, anh tự mình xem đi."

Tấm hình trên màn hình là trong một căn phòng ở khách sạn, có một người đang nằm ngửa mình ngổn ngang trên giường, giống như là mất đi ý thức vậy, từ dáng vóc và đường nét khuôn mặt thì quả thực là Đoạn Minh Dương.

Lê Lạc nhanh chóng liếc mắt xuống dưới, nổi cơn giận dữ: "Đoạn Hưng Diệp! Anh mà dám động vào cậu ấy thử xem!"

"Sao tôi lại không dám?"

Đoạn Hưng Diệp đứng dậy từ trên ghế sofa, Kim Nhân cất điện thoại đi, lặng lẽ đứng sang một bên.

"Trước kia tôi có thể đánh nó sống dở chết dở, thì bây giờ vẫn có thể. Trước kia nó không hề có chút sức chống trả nào, bây giờ cũng y như vậy." Đoạn Hưng Diệp sải bước đến bên cạnh anh, nâng cằm anh: "Nếu anh muốn trách thì chỉ có thể trách mắt mình không tốt, bỏ mặc vị trí Đại thiếu gia nhà họ Lê yên lành không muốn, lại chạy đến bên cạnh thứ thấp kém ti tiện này mà chơi trò chơi tình yêu, cuối cùng còn đánh mất chính bản thân mình, người nhà cũng bị hại theo. Có đáng không, Lê tiên sinh?"

Lê Lạc quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay của hắn ta: "Tôi cảm thấy đáng là được, liên quan gì đến anh!"

"Không liên quan đến tôi?" Bàn tay Đoạn Hưng Diệp chầm chậm trượt xuống, hắn ta cười khẽ vài tiếng, rồi đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cổ anh!

"Người bị anh hại cho thê thảm nhất chẳng lẽ không phải là tôi sao?"

"Nếu như không phải là do hai người các người, thì sao tôi lại đi đến bước đường ngày hôm nay chứ?"

Sức lực của Đoạn Hưng Diệp mạnh đến kinh người, so sánh hắn ta thì sự "dữ dằn" trước kia của Đoạn Minh Dương chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi. Lê Lạc bị bóp chặt đến nỗi hoàn toàn không thể thốt lên thành tiếng, ngửa cổ ra, gương mặt nín thở đến đỏ bừng, chỉ có thể thở hồng hộc một cách khó khăn, trừng mắt với hắn mà nói:

"Nếu như không phải là do anh, Đoạn Minh Dương cũng sẽ không bước vào cửa nhà tôi, tôi cũng sẽ không phải tìm ra điểm yếu của nó, thì sẽ không tình cờ mà kết hôn với vợ tôi, như vậy thì cũng sẽ không phải ly hôn với cô ấy, rồi bị chính tay cô ấy đưa vào trong nhà tù... Tất cả của tất cả mọi chuyện này, đều là bởi vì sự hứng thú nhất thời của anh."

Đoạn Hưng Diệp khom lưng xuống, nhìn anh, ánh mắt bị sự giận dữ làm tóe lên những đường vằn đỏ kè, cánh tay cũng không ngừng tăng thêm sức lực, đủ để cho người khác ngộp thở.

"Tôi thật sự muốn khiến anh chết, Lê Lạc."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.