Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 396



Chương 396

Cô ấy không ngờ rằng chuyện đã trôi qua lâu như vậy, mà mẹ Vinh lại một lòng hướng về Tần Băng Như.

Mặc dù lúc ấy người ta cố ý giả vờ hiếu thuận, nhưng ít nhất cũng tốt hơn so với cô gái chưa từng chủ động quan tâm đ ến ba mẹ Vinh Sở Lâm..

Mẫn Tuyết Nguyệt bỗng nhiên cảm giác mình không còn mặt mũi để ở lại.

“Đủ rồi.”

Ba Vinh trầm mặc rất lâu đột nhiên nghiêm giọng nói.

“Còn muốn ăn cơm không? Tôi sắp chết đói rồi.”

Ba Vinh quả nhiên là người đàn ông tàn nhẫn kiệm lời.

Vừa mở miệng, đã khiến mẹ Vinh ức chế, khí thế nóng giận vừa nãy nhất thời bị kìm hãm lại một lần nữa.

Vinh Sở Lâm có thể nhìn thấy, ba Vinh đây là đang cho Mẫn Tuyết Nguyệt một cơ hội để xuống bậc thang.

Nhưng bây giờ trong lòng anh ta rất thương xót Mẫn Tuyết Nguyệt.

Không thể chịu đựng cô ấy chịu ấm ức ở đây thêm được nữa.

“Hai người ăn đi, con và Tuyết Nguyệt vẫn là nên rời đi trước. Quà con đã mang đến đây, đi trước đây.”

Anh ta nói xong, đặt hộp quà lên trên bàn trà, muốn lên trước dẫn Tuyết Nguyệt đi. Nhưng sau đó vừa đụng đến cánh tay cô ấy thì bị chặn lại.

“Sở Lâm, đừng làm thế, chúng ta đã nói rõ là sẽ đến ăn tối, không thể tùy hứng bỏ đi, khiến bác trai bác gái khó coi như vậy được.”

“Nhưng em…”

“Em không sao.”

Cô ấy vỗ vỗ cánh tay của Vinh Sở Lâm, muốn làm cho anh ta yên lòng.

Ba Vinh đã nhìn thấy hành động này của cô ấy, không nhịn được mà nhíu mày lần nữa. Mà mẹ Vinh lại không hề coi thường hành động này của cô.

“Muốn ở lại ăn cơm cũng không phải là không được, bữa tối hôm nay vẫn chưa chuẩn bị xong, cô cứ xuống bếp làm vài món đi.”

Vinh Sở Lâm nghe vậy thì lông mày nhíu chặt đến mức có thể ép chết một con ruồi.

“Mẹ, dù gì người ta cũng là khách nhà mình mà, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên đến nhà mà mẹ lại kêu cô ấy đi nấu cơm, đây là làm khó quá rồi còn gì.”

“Đúng vậy, mẹ cố ý làm vậy đấy.”

Vinh Mỹ thẳng thắn thừa nhận, không hề lo sợ con trai mình tức giận, vẫn danh chính ngôn thuận mà nói tiếp.

“Muốn gả vào nhà họ Vinh chúng ta, cũng không phải là không được. Bây giờ mẹ cho cô ấy cơ hội này để chứng minh cho chúng ta xem xem, cô ấy có năng lực để chăm sóc tốt cho chồng, là một người vợ hiền đức độ hay không. Những cái khác mẹ không đòi hỏi gì, mẹ chỉ yêu cầu tài nghệ bếp núc của cô ấy thôi, như thế này còn chưa được sao?”

“Cho dù cô ấy có biết nấu ăn hay không, con cũng sẽ cưới cô ấy. Cô ấy không biết nấu ăn, con sẽ nấu cho cô ấy; cô ấy không thích làm việc nhà, con cũng có một mình lo hết. Con cưới cô ấy không có lý do gì cả, không cần cô ấy phải vì con mà làm bất cứ điều gì.”

“Như thế nào? Sở Lâm, con còn muốn đến nhà họ Mẫn làm rể luôn đúng không? Cái gì cũng để con làm hết, vậy cô ấy làm cái gì? Cuộc sống sau kết hôn là hai người cùng nhau duy trì, chứ không phải là một làm tổ tông còn một người làm đầy tớ!”

Vinh Sở Lâm vẫn còn muốn tiếp tục tranh cãi, thì lúc này Mẫn Tuyết Nguyệt kéo nhẹ áo của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.