Tám giờ tối, mười giờ mới đi thay ca bỗng nhiên Vu Hiểu bị bạn cùng trọ đánh thức.
“Êyy! Đừng ngủ đừng ngủ nữa! Ương thị có ba nuôi tới thăm!!”
Vu Hiểu vốn đang mơ mơ màng màng bị hai chữ “ba nuôi” làm cho nháy mắt bừng tỉnh.
Cô ngồi phắt dậy, bò xuống cầu thang, ba người bạn còn lại lăn qua nhường chỗ, bốn người tụm lại.
Ở giữa là máy tính cần cù truyền tin tức, mà thân ảnh bị người xem và phóng viên tầng tầng vây quanh vẫn bình tĩnh như cũ.
Màn hình kéo xa kéo gần, gương mặt người nọ hiện rõ giữa màn hình.
Sắc đẹp đánh tới, Vu Hiểu vừa tỉnh lại không chịu nổi, lấy tay che lại tiếng gầm rú sắp phá banh cổ họng mà ra.
“Trời mẹ mlem vãi! Á á á! Sao, sao ảnh bô giai vậy!! Đù má Lai Nhân ba ba của em!!!”
Những người khác cũng xuýt xoa: “Khuôn mặt này đúng là không thể soi mói, khí thế quá mạnh, liếc mắt một cái đã thấy hung dữ, quả nhiên là loài tiến hóa hoàn toàn.”
“Ủa… Hung dữ với loài tiến hóa hoàn toàn có liên quan gì? Không phải có mình dung mạo của Lai Nhân ba ba hung ác thôi sao? Ô, nhìn kìa, tay MC cầm micro cũng run kìa ha ha ha ha.”
“Phụt! Để tao lên tao cũng run thấy mẹ, nhưng hung thì hung, tổng thế vẫn bảnh tỏn muốn chết!”
Vu Hiểu điên cuồng gật đầu: “Ừ! Siêu mlem!”
Tình hình fandom quốc dân cực kì phức tạp, kí túc xá của nữ sinh còn ùn ùn các loại minh tinh lưu lượng, nhưng Khang Lai Nhân thì khác, nhắc đến tên hắn không ai không biết, không ai không hiểu.
Vì hắn không phải nghệ nhân dựa mặt kiếm cơm, mà là một vị phú hào.
Siêu cấp, vô địch, cực kì nhiều tiền.
Thế rốt cuộc Khang Lai Nhân có bao nhiêu tiền?
Vấn đề này sợ là không ai có thể nói được, theo thống kê chưa đầy đủ nửa năm nay, số tài sản cá nhân của Khang Lai Nhân đã vượt qua hơn gấp mười lần xx tổng tài sản của thế kỉ, mà mấy tháng gần đây, sự nghiệp của hắn lại nhanh chóng mở rộng, không chỉ trong nước mà còn mở rộng toàn cầu.
Trong thời đại tiến hòa này, có thể nói là nhà giàu số một.
Bắt đầu từ ngày nào đó của hai năm trước, sinh vật khắp nơi trên thế giới bắt đầu hiện ra xu thế tiến hóa với nhóm thú cưng thân cận với nhân loại nhất làm trọng tâm, chỉ số thông minh chậm rãi tăng lên, thể lực tăng mạnh, kết cấu cơ thế nhanh chóng biến hóa, sinh vật xuất sắc nhất còn có thể đột phá giới hạn giống loài, hóa thành hình người.
Thú cưng có thể tiến hóa ngang hàng với nhân loại, vì thế toàn cầu lâm vào hỗn loạn, ước chừng qua hai năm các quốc gia trên thế giới mới ổn định lại, các loài sủng vật tiến hóa theo cấp bậc khác nhau bước vào xã hội, thế giới dần dần đi vào thời đại mới.
Nhưng dù là thời nào thì luôn có những ôm trùm kinh doanh nắm lấy cơ hội. Nếu thời điện tử có Jack Ma, thì thời tiến hóa có Khang Lai Nhân, hắn anh tuấn trẻ tuổi hơn Jack Ma ba ba, còn là loài tiến hóa cấp hai hoàn toàn…
Vì thế, Khang Lai Nhân có một tên riêng vang dội trên mạng:
—- Cha nuôi quốc dân 2.0.
Sắc đẹp và tài sản đều ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Tiết mục phỏng vấn nói một tràng liên quan đến tài chính kinh tế bảo vệ môi trường và hàng tỷ vấn đề phức tạp khác, vô cùng buồn chán, nhưng mấy nữ sinh trong kí túc xá lại nghe đến hưng phấn, đương nhiên, vì trọng điểm rất khác nhau:
“Âm thanh của ba nuôi thật là dễ nghe.”
“Đúng đúng, âm thanh dịu dàng hơn khuôn mặt nhiều.”
MC hỏi hết các vấn đề thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: “Hiện tại tài sản của Lai Nhân tiên sinh đã là số một toàn cầu, mọi người đều gọi ngài là ‘Ba nuôi bé’, ha ha ha, thế tôi mạo muội thay mặt tất cả khán giả hỏi một câu, thân là một người có tiền, không biết cái nhìn của ba nuôi bé với tiền tài là gì nhỉ?”
Trong màn hình, Khang Lai Nhân nghiêng đầu, hắn không nhíu mày nhưng khuôn mặt tự nhiên có từ khi tiến hóa lại cho người khác ảo giác đang nhíu chặt mày: “Tôi không biết tiền to lớn thế nào, tiền… Chỉ là một đống giấy vụn.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của MC cực kì phức tạp, khán giả dưới đài nhịn không được cười ầm.
Cái này gọi là xưa có Jack ba ba “không xài tiền”, bây giờ có Khang ba ba coi “tiền như giấy”?
Quả nhiên ba ba này còn ghê gớm hơn ba ba kia.
MC cười nói: “Thế sao ba nuôi bé lại muốn kiếm nhiều tiền vậy ạ?”
Gương mặt Khang Lai Nhân cứng lại, như đang tự hỏi, sau đó nhìn thẳng vào màn hình: “Vì nuôi một người.”
Không biết lời này đang nói với ai nhưng hiệu quả còn mạnh hơn câu lúc nãy, cả hội trường ầm ầm ì ì, bốn người trong kí túc xá cũng thất thanh gào lên, sóng âm hết tầng này đến tầng khác.
“Nuôi ai??? Anh muốn nuôi ai!!”
“Ba nuôi!! Anh là ba nuôi của em! Nuôi em đi, em yêu anhh!”
Chương trình kết thúc, kí túc xá lâm vào một mảnh kích động, Vu Hiểu nhiệt tình quay cuồng trên giường, mấy cọng lông chim đen bay khắp phòng.
“Đừng quay nữa! Cánh sắp rụng hết lông rồi!”
Vu Hiểu cười há há, đang định nói thêm vài câu, tầm mắt lướt qua đồng hồ, độ ấm cả người cấp tốc giảm xuống.
“Không xong, tôi phải đi trực rồi.”
“Nhanh vậy á?”
“Ừ, sắp mười giờ rồi.”
Làm một y tá cao cấp làm việc ban ngày, ban đêm mười giờ vốn nên làm thêm một chuyện khổ sai khác, nhưng chuyện này lại hoàn toàn trái ngược, còn khiến người khác hâm mộ. Vì công việc ban đêm của Vu Hiểu chỉ cần làm bốn năm tiếng, tiền lương đã cao hơn gấp mười lần công việc bình thường.
Cô nàng làm y tá cho một phòng bệnh siêu VVVVVIP trong bệnh viện.
Lúc trước từng có y tá trong kí túc xá nhận được lời mời làm việc này, nhưng không biết tại sao người trúng tuyển cuối cùng lại là Vu Hiểu ít kinh nghiệm nhất, vì các loại nguyên nhân gom lại, cô rất nghiêm túc xem trọng phần công việc này.
Vội vàng xuất phát, Vu Hiểu lên thang máy thẳng một đường đến tầng hai mươi hai của bệnh viện, đích đến là căn phòng trên tầng cao nhất, trong đó là một bệnh nhân cực kì đặc biệt.
Vu Hiểu không rõ thân phận cụ thể của người này lắm, chỉ biết bệnh nhân có sáu y tá cao cấp riêng biệt, chăm sóc ngày hai mươi bốn giờ, đương nhiên tiền lương của năm vị y tá còn lại so với cô chỉ nhiều chứ không ít.
Được coi trọng đến độ khoa trương, cũng không biết bệnh nhân này là người thế nào?
Vu Hiểu tò mò nhưng đáng tiếc không ai trả lời vấn đề này, các y tá cao cấp đều kí hiệp nghị giữ bí mật, mà bản thân bệnh nhân thì càng không thể trả lời.
Vì tai nạn xe cộ người này đã ngủ say hai năm, Vu Hiểu chỉ biết được tên thông qua thẻ tên trên đầu giường.
Tên Khang Tinh Lạc.
Khang Tinh Lạc tuổi không lớn, nhìn qua chỉ cỡ hai mươi, rất trẻ.
Tuổi cũng bằng mình lại nằm mãi trên giường bệnh, nghĩ cũng thấy thương.
Thở dài trong lòng, bàn tay làm việc như thường, Vu Hiểu không chịu trách nhiệm tẩy rửa cơ thể, chỉ phụ trách vận động cơ bắp giúp người bệnh, nội dung cụ thể là nâng cánh tay lên rồi gấp lại, thả ra, gấp lại, hai chân cũng thế.
Làm một vòng sẽ nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục, đảm bảo cơ bắp của bệnh nhân không thoái hóa, chẳng sợ thức tỉnh sau nhiều năm ngủ say cũng có thể nhanh chóng đi đường.
Nhưng y thật sự có thể tỉnh lại sao?
Vu Hiểu đã chăm sóc Khang Tinh Lạc gần một tháng, lặng yên có chút tình cảm với thanh niên ngủ say này, sau khi hoạt động một vòng Vu Hiểu mệt đến thở hổn hển.
Lúc nghỉ ngơi, cô cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt thanh niên.
Dáng vẻ rất thanh tú, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, mũi thẳng, lông mi dài, màu da vì không tỉnh lại mà trắng trắng nõn nõn, mang theo vài phần xanh xao.
Đã mấy ngày từ lần cắt tóc lần trước, tóc Khang Tinh Lạc đã dài hơn, rơi rụng trên vầng trán, nhìn qua còn trẻ hơn số tuổi thật.
Đột nhiên Vu Hiểu có chút tò mò, người tóc nâu cũng không biết mắt là màu gì?
Đang nghĩ ngợi, Khang Tinh Lạc mở mắt, Vu Hiểu vừa vặn đối diện với một đôi mắt nâu nhạt, không khỏi kinh ngạc : “Hóa ra mắt của nhân loại còn có màu này sao!”
Lời vừa nói xong, Vu Hiểu cứng ngắc cả người.
Cô trợn mắt, Khang Tinh Lạc vẫn như cũ mở to mắt, yên lặng nhìn mình.
“… Đệt!!”
Kinh ngạc cực lớn đánh úp lại, Vu Hiểu nhảy dựng lên, vì quá mức kinh ngạc, một đôi cánh đen đậm sau lưng nhảy ra, cả người bay lên cao hơn nửa thước, cô vội vàng bay ra phòng bệnh, dùng âm giọng cao ngất mà hét : “Tỉnh rồi! Bác sĩ!!! Ảnh tỉnh rồi!! Khang Tinh Lạc phòng VVVVVVVIP tỉnh rồi!!!”
Vừa nhắc đến Khang Tinh Lạc, chưa đến mười phút tất cả các vị cao tầng trong bệnh viện đã tụ tập lại đây.
Lão bác sĩ có uy quyền trong giới y học nhìn bộ dáng ngủ say của Khang Tinh Lạc, run rẩy nói : “Cô chắc chắn lúc nãy cậu ấy đã tỉnh lại chứ?”
Vu Hiểu : “Em chắc chắn! Cực kì chắc chắn! Vừa nãy ảnh thật sự mở to mắt! Em còn nhìn thấy mắt ảnh màu nâu nhạt! Còn nhìn em chăm chú tới mấy giây kia kìa!”
Biểu tình của các bác sĩ trở nên nghiêm túc, đi đến kiểm tra vài cái, quả nhiên phát hiện đại não của Khang Tinh Lạc đã hoạt động lại, trạng thái hoàn toàn khác với người ngủ say trạng thái thực vật lúc trước.
Nhất thời, toàn bộ bác sĩ trong phòng đều kích động : “Hai năm! Hai năm đó! Cuối cùng cũng tỉnh!”
Dù Vu Hiểu là y tá cũng kích động hệt các bác sĩ, cô run rẩy thu đôi cánh lại, vui vẻ nói : “Bệnh nhân tỉnh rồi, chúng ta mau chóng liên lạc với người nhà đi, nhất định người nhà sẽ rất vui vẻ.”
Đề nghị này hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng không biết tại sao các bác sĩ đồng thời ngơ người, sắc mặt do dự, hai mặt nhìn nhau, chần chờ nói : “Khoan đã, tôi thấy… Có phải chúng ta nên… Mở họp không?”
Những người khác đồng ý : “Mở đi.”
Trận địa nhanh chóng dời qua văn phòng, trong hai phút ngắn ngủi các bác sĩ từ sôi nổi kích động biến thành mặt co mày cáu.
“Liên lạc với người nhà là đúng, nhưng vấn đề là…. Chúng ta nên liên lạc với vị nào?”
Vu Hiểu chẳng hiểu tại sao, vị nào là sao? Chẳng lẽ người nhà rất nhiều?
Còn chưa dứt lời, lão bác sĩ đã giận dữ nói : “Nói thật nhá, lần trước khi người nhà số 2 đi đã cố ý dặn dò, nếu bệnh nhân có tin tức, nhất là thức tỉnh, chỉ có thể thông báo cho một mình cô ấy, các ông cũng biết đó, bình thường tôi không có sở thích nào khác, chỉ thích xem cổ đấu, nếu tôi không đồng ý…. Aizzz.”
Một bác sĩ khác nói : “Em hiểu, nhưng tâm tính không thể tự chủ… Em đã đồng ý với người nhà số 3 rồi…”
“… Tôi thì số 4, tôi là fan của số 4, nếu đưa tôi chọn, tôi chỉ có thể liên lạc với số 4…”
Liên lạc với người nhà thôi còn kêu số, còn phải đợi bác sĩ bỏ phiếu quyết định?
Giá trị quan của Vu Hiểu như bị đả kích, thấy các bác sĩ vẫn còn rầu rĩ, Vu Hiểu nhịn không được mà hỏi : “Vì sao không thể liên lạc với tất cả ạ?”
Lão bác sĩ chậm rì rì nói : “Quan hệ giữa bọn họ không tốt, thân phận có chút đặc biệt, tôi thấy cần phải thông cảm, nhưng tôi vẫn thấy người nhà số 2…”
Còn chưa nói xong, Vu Hiểu ngắt lời : “Trưởng khoa, em hiểu tâm tình của thầy, nhưng chúng ta là bệnh viện, là bác sĩ, là y tá, không phải nên đối xử công bằng với người nhà sao ạ?”
Lời này rất công chính, dễ dàng đâm vào trái tim đạo đức của các bác sĩ, mấy vị liếc nhau, sau đó liên tục gật đầu : “…Có đạo lý, vậy thì thông báo với tất cả đi.”
Vu Hiểu đáp lời, ôm tư liệu của người nhà vội vàng vọt ra ngoài, tuy có được kết quả là tốt, nhưng cô thật sự không rõ mấy vị tiền bối tràn đầy trách nhiệm ngày xưa sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Niềm vui khi bệnh nhân tỉnh lại vốn nên chia sẻ mới đúng!
Nhẹ nhàng thở dài, Vu Hiểu mở danh sách liên hệ người nhà ra, đọc cái tên thứ nhất : Khang Thái Tử.
Ok, Khang Thái Tử, số điện thoại là…
…Khoan đã.
Thái Tử?
Khang Thái Tử?
Là vị siêu sao điện ảnh có fans trên weibo hơn một tỷ là loài tiến hóa cấp hai hoàn toàn như Lai Nhân ba ba á?
Vu Hiểu kinh ngạc đến cánh cũng muốn mọc ra, nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới, kinh ngạc chỉ mới bắt đầu, nhìn dọc theo cái tên đầu tiên đi xuống, bốn cái tên tiếp theo, toàn bộ đều sáng chói lấp la lấp lánh.
Dù không quan tâm tin tức, nhưng mấy cái tên này vẫn chiếm lấy ấn tượng siêu mạnh trong đầu, tất cả đều là đại ca trâu bò trong các lĩnh vực khác nhau!
Mà vị cuối cùng trực tiếp khiến cô ngu cả người, Lai Nhân, Khang Lai Nhân!
Trong nháy mắt, trình tự gọi điện của Vu Hiểu lập tức xảy ra biến hóa, cô nhanh chóng xóa bỏ hàng số đã bấm lúc nãy.