Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 14: Ôi, xin mẹ đừng tức giận đừng tức giận



Tết Trung Thu sắp tới, ngày lễ cả gia đình đoàn viên này chính là nỗi sầu đang giày vò Tiểu Đường của chúng ta. Từ khi chuyện đó xảy ra, Tiểu Đường đã gần một năm không về nhà, mà chuyện bản thân bị mù cũng không dám nói với cha mẹ, sợ sẽ đả kích hai người họ, nhưng chung quy vẫn là giấy không thể gói được lửa, Tiểu Đường trong lòng cũng rõ ràng, chỉ đành kéo được ngày nào hay ngày đó.

Chính là hai ngày trước Đường mẫu gọi điện thoại cho đứa con, bà cũng không nói gì nặng lời, trước hỏi Tiểu Đường Tết Trung Thu này có về nhà hay không a? Tiểu Đường đương nhiên qua loa tắc trách, nói việc làm ăn trong tiệm quá bận, không đi được a, nếu không thì để cuối năm đi, cuối năm nhất định trở về! Tiếp theo Đường mẫu dừng một chút, sau đó cùng Tiểu Đường tán gẫu chuyện hàng ngày. Nội dung là một chuyện bát quái đang gây xôn xao ở trấn trên, kể rằng lão hàng xóm kia ở thành phố phát đạt xong liền vứt bỏ vợ con, là một tên nghịch tử quên luôn công ơn dưỡng dục của cha mẹ, khẩu khí của bà thản nhiên nhưng lại tràn ngập cảm xúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng bệnh tương liên*. Tiểu Đường mồ hôi đã muốn vã cả ra, mẹ đây chính là đang nhắc nhở cậu phải không! Tiểu Đường vì không muốn mẹ lo lắng, đem cuộc sống hiện tại của bản thân thổi phồng đến ba hoa chích chòe. Mà trong mắt của bà thì Tiểu Đường sau khi phát đạt liền không thèm trở về nhà, cho nên cậu chính là một tiểu bạch nhãn lang*! Tiểu Đường nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một mặt cùng mẹ đứng chung chiến tuyến phê phán kẻ nghịch tử kia, một mặt nghĩ nghĩ đối sách.

*đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau

*tiểu bạch nhãn lang: theo sách tướng nói thì bạch nhãn thường là người gian trá, tráo trở.

“Tiểu Hoa a, mẹ biết con hiếu thuận, một năm nay gửi về nhà không ít tiền, nhưng mà con có biết không, làm cha mẹ không cầu gì hơn, chỉ cần con cái bình an, nhớ thường về nhà thăm cha mẹ một chút.” Lời Đường mẫu nói thật thấm thía. Hiểu con không ai bằng mẹ, Đường mẫu đương nhiên biết con mình là loại người nào, nhưng đã lâu không trở về nhà, ai làm cha mẹ cũng sẽ lo lắng, lo con mình làm ăn ở nơi khác có tốt hay không, ở bên ngoài có hay không chịu ủy khuất, vẫn là gặp mặt một lần mới có thể yên tâm.

“Mẹ, con xin lỗi” Tiểu Đường trong lòng tràn ngập áy náy.

“Được rồi, biết con công việc bề bộn, mẹ cũng không trách con. Tết Trung Thu nhớ gọi điện về nhà, cha con cũng nhớ con lắm. Mẹ phải đi nấu cơm rồi, trước cứ như vậy đi!” Đường mẫu nói xong, sảng khoái cúp điện thoại.

Buông điện thoại, Tiểu Đường trong lòng buồn bực rối như tơ vò. Không thể gạt cha mẹ nữa, tiếp tục trốn tránh chỉ gây thêm hiểu lầm cùng thương tổn, hơn nữa bản thân cậu cũng đã trốn tránh đủ lâu. Nhưng mà nên nói thế nào mới có thể khiến cho cha mẹ bình tĩnh tiếp nhận?

Mỗi khi hoang mang lo sợ, người đầu tiên Tiểu Đường nghĩ đến chính là Lâm Tẩm.

Như mọi ngày, Lâm Tẩm vào buổi chiều sẽ đúng giờ xuất hiện tại căn phòng nhỏ của Tiểu Đường, vừa vào phòng liền nhìn thấy Tiểu Đường mày chau mặt ủ ngồi ở chỗ kia.

“Lâm đại ca, anh rốt cuộc đã đến.” Tiểu Đường vừa nghe thấy thanh âm Lâm Tẩm thì tựa như gặp được cứu tinh, lập tức tiến lên tiếp đón.

Lâm Tẩm theo bản năng nâng tay nhìn qua đồng hồ một chút, năm giờ bốn mươi lăm, cũng như mọi khi a, nhìn bộ dáng kia của Tiểu Đường khiến hắn tưởng bản thân đến muộn.

“Làm sao vậy, đói bụng?” Lâm Tẩm trêu chọc hỏi một câu, nhân lúc Tiểu Đường đi tới liền nắm tay cậu lại.

Bắt đầu từ tháng trước, Lâm Tẩm đã hu tôn hàng quý* đem địa điểm ăn cơm chiều dời đến nhà bếp phía sau chỗ ăn chơi, anh em Nạp Kiệt cũng hào phóng tiếp nhận vị thực khách túy ông chi ý bất tại tửu* này, đổi lại, Lâm Tẩm mỗi ngày sẽ đem đến một bình canh do chính tay hắn nấu, mục đích thực sự ẩn sau chuyện này hai bên đều tự hiểu chứ không hề nói ra. Mà Tiểu Đường đây, tự nhiên cũng sẽ vui mừng, mỗi ngày có thể cùng Lâm đại ca ăn cơm, còn có thể uống canh ngon đến vậy, làm cho cậu mỗi ngày đối với bữa tối đều tràn ngập mong chờ.

*hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

*túy ông chi ý bất tại tửu: người say không phải say vì rượu, tức là hàm ý không nằm tại mặt trên, không giống như mình nói hay mình suy diễn.

Tiểu Đường hiện tại chỉ cần có Lâm Tẩm bên cạnh thì cả người liền phát sáng, tuy rằng đương sự có thể không nhận ra sự thay đổi của chính mình, nhưng những người tinh ý ở chốn ăn chơi đều đem hết thảy điểm này lưu trong mắt. Nước ấm luộc ếch xanh, Lâm gian thương đã kín đáo dệt thật tốt tấm lưới, chỉ còn đợi đến lúc Tiểu Đường bỏ mình trong trận địa nhu tình của hắn, đối với việc này, gian thương rất tự tin, quần chúng thực bất đắc dĩ, Tiểu Đường lại vô cùng ngây thơ.

*Nước ấm luộc ếch xanh, nếu bỏ một con ếch vào nước sôi để luộc, ếch sẽ nhanh chóng nhảy ra, giành lại đường sống, ngược lại, nếu bỏ ếch vào nồi, từ từ đun ấm, ếch với khả năng thích nghi nhanh sẽ cảm thấy rất thoải mái trong nồi, cho đến một nhiệt độ nào đó, ếch không còn đủ sức nhảy ra, sẽ tự động bỏ mình trong nồi nước ấm.

Nắm chặt tay Lâm Tẩm, Tiểu Đường đem chuyện lúc trưa nói điện thoại cùng Đường mẫu kể lại với hắn

“Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói, mọi người cùng nhau thương lượng nhất định sẽ tìm được cách giải quyết tốt nhất.” Lâm Tẩm một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay dắt Tiểu Đường ra nhà bếp phía sau.

Thanh âm Lâm Tẩm có khả năng trấn an thật thần kì, tâm tình bối rối Tiểu Đường đã rất nhanh bình tĩnh lại, tuy rằng Lâm Tẩm còn chưa đưa ra phương án giải quyết nào, nhưng Tiểu Đường chính là không chút do dự mà toàn tâm tín nhiệm, tựa hồ chỉ cần Lâm Tẩm nói một câu, tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng.

Trên bàn cơm, Lâm Tẩm cùng anh em Nạp Kiệt giúp Tiểu Đường phân tích thật cẩn thận, sau khi thảo luận đều nhất trí đồng ý, việc này không thể chậm trễ, phải nhân lúc Đường mẫu tâm chưa sinh oán giận đem mọi việc chấm dứt, nhất định phải nắm thế chủ động! Tuy rằng bọn họ đã che giấu thật lâu, thế nhưng thà hiện tại chủ động tự thú để tương lai thư thả còn hơn sau này sự việc bại lộ.

Tiểu Đường tay cầm bát canh, nghe bạn bè vì mình tích cực bày mưu tính kế, trong lòng vô ấm áp. Từ xưa, người vui với việc thêu hoa trên gấm so với đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi* lại càng có nhiều, tuy phụ bần trợ nhược*, hành động kiến nghĩa dũng vi* vốn vẫn được tôn sùng cùng kính trọng, nhưng mà đại đa số mọi người đều đợi người khác đến làm, bọn họ chỉ đứng ở vị trí thánh nhân đối với xã hội bất công cùng hỗn loạn này khẩu tru bút phạt*, thậm chí ngay cả việc khom lưng nâng một đứa bé đang té ngã đứng dậy cũng cảm thấy thực phiền toái.

* đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: giúp người khi gặp nạn

“người vui với việc thêu hoa trên gấm so với đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại càng có nhiều” ý nói: những kẻ giàu có tụm lại làm lợi cho nhau, còn khi nghèo khó vươn tay trợ giúp thì không làm được.

*phụ bần trợ nhược: giúp đỡ người nghèo, trợ giúp người yếu thế

*kiến nghĩa dũng vi: thấy việc nghĩa hăng hái làm

*khẩu tru bút phạt: dùng văn chương lên án tội ác

Tiểu Đường còn nhớ rõ, hai năm trước có một thanh niên ngoại quốc đi làm công vì giúp một cô gái đoạt lại túi xách bị cướp mà phải lãnh hai nhát từ tên côn đồ, may thay lúc ấy cảnh sát tuần tra của sở Long Hoa chạy đến khống chế kẻ ác, một đám người vây quanh xem sau đó nhân tiện ùn ùn đi theo tên côn đồ bị áp giải về Long Hoa sở, trong số đó không thiếu mấy người cao lớn vạm vỡ, cường tráng khỏe mạnh. Bọn họ đều xung phong làm nhân chứng mục kích, rất phấn khích vây thành một đám đông, một mặt thất chủy bát thiệt miêu tả màn kinh hiểm lúc đó, một mặt yêu cầu nghiêm trị kẻ côn đồ theo luật pháp. Đội trưởng híp mắt nhìn những người tràn ngập tinh thần trượng nghĩa này, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc ấy các người đang làm gì?.” Âm thanh xôn xao thế nhưng lập tức chấm dứt, mười mấy người chứng kiến đều không hẹn mà cùng để lộ vẻ mặt xấu hổ: “Nguy hiểm như vậy, ai dám can ngăn a, chúng tôi cũng đâu phải cảnh sát.” Một người phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mọi người, thế là mấy người đàn ông vừa rụt người lại liền nhanh chóng đứng thẳng lên. Tiểu Đường cúi đầu viết biên bản vụ án, vẻ mặt khinh miệt. Cậu cũng chẳng muốn chỉ trích gì, chỉ biết lo thân mình cũng tốt, chỉ biết ngoài cuộc cũng tốt, cách suy nghĩ lãnh đạm lại ngại phiền phức đã bị người chốn thành thị này xem như chuyện đương nhiên, quả thật, đó không phải là nghĩa vụ của bọn họ. Cho nên, sau khi bị mù Tiểu Đường đã chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với lòng người thay đổi.

Bất quá cậu rất may mắn, còn chưa nếm trải lòng người ấm lạnh đã được một gian thương cưu mang, bảo bọc dưới đôi cánh của hắn, được làm một ngọn cỏ cạnh mép hang này, Tiểu Đường cảm giác thực an toàn, bên người có một chùm lông thỏ thế này khiến cậu thấy vô cùng ấm áp.

“Tiểu Đường, ngày mai liền làm, càng sớm càng tốt. Cậu thấy có được không?” Lâm Tẩm hỏi ý kiến Tiểu Đường.

Tiểu Đường gật gật đầu, lại do dự nói: “Vậy chuyện này phải nói sao mới tốt?”

“Tiểu Đường, tối nay cậu không cần ra phía trước phụ giúp, để Lâm Tẩm chỉ cho cậu biết nên nói thế nào.” A Kiệt nói.

Tiểu Đường gật gật đầu, quay đầu về phía Lâm Tẩm.

Tác nghiệt nha. Vẻ mặt tín nhiệm cùng hình dáng nhỏ bé ỷ lại kia, Lâm đại gian thương vừa nhìn thấy máu toàn thân liền xông thẳng lên đầu, không đúng, là đi xuống, thật muốn tru lên một tiếng rồi xông tới đè người, nhân tiện chấm dứt cuộc sống thống khổ của Liễu Hạ Huệ hắn.

Nhịn xuống, không nhịn được việc nhỏ thì sẽ hư việc lớn! Lâm Tẩm tự nói với chính mình.

Buổi tối, hai người ở tại căn phòng chật chội của Tiểu Đường cùng nhau bàn tính việc tự thú. Lâm gian thương đem tính cách cùng tâm lí của Đường mẫu điều tra thật tường tận, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Không riêng gì lần này, cũng là vì tương lai phải đối phó với nhạc mẫu mà thu thập tài liệu. Giản dị, hay lải nhải, kiên cường, bao che cho con, Đường mẫu cùng đại đa số các bà mẹ trên thế giới cũng không có gì khác biệt, bất quá Lâm Tẩm bắt được một điểm trọng yếu, mẹ vợ tương lai thích xem

“Tiểu Đường, mẹ cậu rất có hảo cảm với chuyện tình yêu li kì mà mùi mẫn, đây đối với chúng ta rất có lợi a.” Lâm Tẩm lý trí phân tích.

Đối với đánh giá của Lâm Tẩm dựa trên bảng ghi chép thông tin kia, Tiểu Đường tràn đầy đồng cảm.

Cuối cùng, Lâm Tẩm căn cứ theo tính cách của Đường mẫu giúp Tiểu Đường soạn ra một số lời giải thích, hai người luyện tập mấy giờ liền, ước định chiều mai sẽ theo kế hoạch thực hiện.

Buổi chiều hôm sau, Lâm Tẩm đến căn phòng nhỏ của Tiểu Đường trước một tiếng đồng hồ, Tiểu Đường đã sớm treo bảng nghỉ bán ở ngoài cửa, ngồi ở trong phòng bồn chồn chờ đợi.

Sau khi khóa kỹ cửa, đỡ Tiểu Đường vào chiếc giường bên trong phòng, Lâm Tẩm giúp Tiểu Đường quay số gọi về nhà xong liền ngồi xuống bên cạnh.

Tín hiệu kết nối điện thoại truyền đến, Tiểu Đường khẩn trương nắm lấy tay Lâm Tẩm.

Phần đầu nói thực thuận lợi, chủ yếu vẫn là ở trong này rất khá, giúp người nhà tâm tình an ổn trước, đương nhiên không thể không nhắc đến Lâm Tẩm, Tiểu Đường đem Lâm đại ca cùng mấy người bạn nói như lôi phong tự địa, làm cho tên gian thương tâm hoài bất quĩ* kia có điểm ngượng ngùng. Đường mẫu rất cao hứng khi đứa con chủ động gọi điện về, hào hứng cao giọng đến thậm chí Lâm Tẩm ngồi bên cạnh cũng loáng thoáng nghe được tiếng của bà

*tâm hoài bất quĩ: ôm tâm tư xấu, có tư tâm.

Phần làm nền chấm dứt, tiếp theo là vấn đề chính.

“Mẹ, con nói với mẹ một việc, mẹ nghe xong cũng đừng có cuống lên a.” Tiểu Đường tằng hắng cho thanh giọng rồi nói.

Âm thanh đầu dây bên kia đột nhiên lên cao, Tiểu Đường lại càng hoảng sợ, lưng cố gắng đứng thẳng một chút, Lâm Tẩm vội vàng vỗ vỗ trấn an cậu, xem ra mẹ vợ tương lai không phải là người bình tĩnh, hẳn sẽ khiến hắn gặp một chút khó khăn sau này đây.

“Mẹ, con không còn làm cảnh sát, là do gặp tai nạn trong công việc.” Tiểu Đường hít sâu một hơi, dưới sự truy vấn của mẫu thân mà thẳng thắn đáp lời.

Thanh âm của đầu dây bên kia càng lớn hơn nữa, mơ hồ có thể nghe rõ, đáng tiếc Lâm gian thương không nghe hiểu được tiếng địa phương.

“Mẹ, mẹ! Mẹ đừng lo lắng a, con không phải đang hảo hảo cùng mẹ trò chuyện điện thoại sao, mẹ nghe con nói, trước nghe con nói đã!” Tiểu Đường cuống quít trấn an mẹ già.

Sau đó Tiểu Đường nói theo những gì đã cùng Lâm Tẩm luyện tập ngày hôm qua, trước giấu diếm nội tình tai nạn, liền đem cuộc sống sau khi bị thương rời khỏi cục cảnh sát nói qua một lần, chuyện này mẹ Tiểu Đường đã sớm biết, bất quá Tiểu Đường trước kia nói rằng bản thân từ chức cùng bạn bè mở quán, chưa nói đó là vì tai nạn lao động. Hiện giờ Đường mẫu nghe thêm đứa con một lần nữa nói cuộc sống hiện tại không tồi, thế nhưng cảm giác này cùng trước kia lại không tương đồng, dù sau cũng là hậu phúc sau đại nạn, Đường mẫu lúc này vừa đau lòng vừa vui mừng, biết rằng đứa con không nói ra là vì sợ cha mẹ lo lắng, hiện tại mọi việc đều thuận lợi mới nói với gia đình, thấy đứa con hiếu thuận như vậy, Đường mẫu còn có thể tức giận cái gì, con trai của bà nói tóm lại là rất có tiền đồ a.

Thấy tâm tình của mẹ đã bình tĩnh lại, Tiểu Đường nhẹ nhàng thở ra, quay đầu hướng về phía Lâm Tẩm nở nụ cười một chút, đổi lại là bàn tay to lớn ấm áp xoa xoa đầu cậu, Tiểu Đường biết Lâm đại ca vẫn luôn chú ý đến mình, trong lòng vô cùng cao hứng.

“Con trai, con bị thương chỗ nào?” Đường mẫu hỏi, nghe con trai sống tốt, bà cũng không quên hỏi thăm nhiều một chút, hiện tại mặc dù tốt, nhưng con trai dù sao cũng đã chịu qua thương tổn.

Rốt cuộc cũng đi đến chính đề của hôm nay, Tiểu Đường lại bắt đầu khẩn trương.

“Mẹ, hiện tại con là một người mù làm việc trong phòng mát-xa, do chính con mở.” Tiểu Đường nhỏ giọng nói, trên lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc.

Tiểu Đường gắt gao nắm lấy tay Lâm Tẩm, tới rồi, tới rồi, nhất định là sóng yên biển lặng trước trận bão táp!

“Mẹ….” Tiểu Đường cẩn thận gọi một tiếng.

Tiếp theo….

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột a, con hiện tại đã không việc gì rồi. Mẹ, thật không thể trách người khác, là bản thân con không cẩn thận! Mẹ, đừng tức giận a. Con hiện tại rất tốt. Mẹ, mẹ hãy nghe con nói a. Bác sĩ nói, có thể trị khỏi, có thể, nhất định có thể. Con cam đoan, con thề! Mẹ, con thật sự không có việc gì.”

Tiểu Đường giống như cái máy không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời này với Đường mẫu, sau ót đẫm tầng tầng mồ hôi, hai má cùng trán đỏ bừng một mảnh. Lâm Tẩm nhìn Tiểu Đường hoảng như vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, Tiểu Đường đem tay hắn nắm đến phát đau, từ khi quen biết, tiểu cảnh sát chưa từng sợ hãi đến vậy, nga, trừ lần bọn họ thông đồng lừa cậu, nghĩ tới đó, gian thương càng thêm đắc ý.

Sau một hồi, Đường mẫu bình tĩnh trở lại, Tiểu Đường lập tức nắm bắt cơ hội cùng mẫu thân nhõng nhẽo ăn vạ. Cái này cũng là do Lâm Tẩm dạy cậu, Tiểu Đường lịch hiểm kí phiên bản chính thức bắt đầu! Cốt truyện khúc chiết tràn ngập tình người ấm áp, quả nhiên, Đường mẫu cảm động….

Kịch bản là do Lâm Tẩm đạo diễn, hắn tự nhiên cũng lười nghe, hiện tại thứ hấp dẫn hắn chính là bộ dáng Tiểu Đường làm nũng với mẹ, giọng nói quê nhà mềm mại kia tuy hắn nghe không hiểu lắm, nhưng hắn đã xấu xa âm thầm hạ quyết tâm – về sau ở trên giường nhất định sẽ khiến cho Tiểu Đường nói giọng quê hương!

Tiểu Đường lơ là không phòng bị còn chưa biết dụng tâm hiểm ác của gian thương, hoàn toàn tín nhiệm dựa vào người hắn.

Cuối cùng, Đường mẫu coi như bình tĩnh tiếp nhận sự thật đứa con đã bị mù, đối với cuộc sống hiện tại của con cũng tỏ vẻ yên tâm, bất quá, bà quyết định Tết Trung Thu năm nay sẽ ghé thăm con một chuyến. Việc này, Tiểu Đường dĩ nhiên không thể cự tuyệt.

Gác máy xong Tiểu Đường thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu vứt điện thoại di động đi, thoát lực tiến vào lồng ngực phía sau, thời điểm như thế này, có một cái ôm ấm áp để dựa vào chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Lâm đại ca, anh không biết vừa rồi mẹ tôi có bao nhiêu tức giận đâu, làm ầm ĩ muốn tìm cấp trên của tôi tính sổ đó! Tôi biết bà sẽ như vậy nên mới mãi không dám nói ra, năm đó ba tôi bị tai nạn lao động, mẹ tôi thiếu chút nữa là đem nhà máy lật tung lên. Tôi bị thương thế này không liên quan đến đội, làm cảnh sát ai có thể cam đoan cả đời vô sự, nhưng mẹ cũng mặc kệ a, bà một khi muốn làm loạn thì Long Hoa sở không cách nào tránh khỏi viễn cảnh bụi tung mịt trời” Tiểu Đường nói.

“Là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thôi.” Lâm gian thương nhân cơ hội đem Tiểu Đường ôm chặt trong lồng ngực, cơ hội như vậy cũng không nhiều, phải biết quý trọng, quý trọng.

“Bất quá, tôi còn muốn xem Mã cục trưởng cùng mẹ tôi điên phong đối quyết lộc tử thùy thủ* nha~” thương cảm hai phút, Tiểu Đường bắt đầu hoạt bát trở lại, cậu đứng lên bày ra tư thế của Hoàng Phi Hồng.

*điên phong đối quyết lộc tử thùy thủ: quyết đấu trên đỉnh núi, bất phân thắng bại.

Trong lồng ngực chỉ còn khoảng trống, Lâm Tẩm mặc dù có điểm tiếc nuối, nhưng mà hắn thích Tiểu Đường như vậy, lạc quan, kiên cường, lại có điểm ngây ngốc tính tình trẻ con.

Đường mẫu đến thăm.

Lâm đại gian thương rất tích cực chuẩn bị, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng nha! Hắn đem Tiểu Đường chỉnh chu gọn gàng đến mức phát sáng, lại bắt đầu dọn dẹp căn hộ của mình, mẹ vợ tương lai đến đây đương nhiên không thể ở khách sạn được, nhân tiện đem Tiểu Đường cùng mẹ dọn đến ở hai ngày, chính mình sẽ càng có nhiều cơ hội biểu hiện hơn, tăng thêm hiểu biết lẫn nhau để sau này dễ dàng xây dựng quan hệ!

Đáng tiếc ý trời khó đoán, ngay trước ngày Đường mẫu đến, công ty Lâm Tẩm đặt tại Nghiễm Châu xảy ra vấn đề, Lâm giám đốc hắn không thể không đích thân giải quyết. Đem nhiệm vụ tiếp đãi phó thác lại cho người đáng tin cậy nhất là Nạp Kiệt, Lâm gian thương cầm theo hộp bánh trung thu nghe nói là do chính tay Tiểu Đường làm bước lên phi cơ.

Đường mẫu bước xuống xe lửa chuyện đầu tiên làm là ôm con trai khóc một hồi, chuyện thứ hai chính là tìm kiếm ân công đại nhân trong truyền thuyết, biết được ân công đã đi công tác, Đường mẫu vạn phần tiếc nuối, đem ra một bao thổ sản thật lớn, dặn dò Tiểu Đường nhất định phải giao cho Lâm Tẩm.

Đồng Diêu lái xe, mang lão thái thái dạo một vòng quanh thành phố, Tiểu Đường đem chi phiếu đưa cho mẹ, nói thích cái gì cứ mua, chính mình có tiền a! Đường mẫu hai mắt ứa lệ.

Bánh xe quay tròn, Tiểu Đường luôn miệng giảng giải cho mẹ nghe về phong cảnh thành thị.

“Mẹ, mẹ nhìn bên kia xem, chính là công viên nước, năm nay vừa bắt đầu xây dựng, nghe nói sau này sẽ là hồ nước nhân tạo lớn nhất thế giới.” Tiểu Đường chỉ vào một vùng xanh ngắt phía xa.

“Con trai, làm sao con biết được a?” Đường mẫu nghi hoặc hỏi.

“Lâm đại ca đưa con tới, anh ấy nói cho con nghe, bảo rằng, hiện tại biết rõ, chờ sau này nhìn thấy sẽ không vì bất ngờ mà có cảm giác xa lạ.” Tiểu Đường nói.

Đường mẫu gật gật đầu, trong lòng đối Lâm Tẩm tràn ngập cảm kích.

Buổi tối, từ Nghiễm Châu xa xôi Lâm Tẩm gọi điện về cho Tiểu Đường, theo ý của Lâm Tẩm, Tiểu Đường đem điện thoại chuyển cho mẹ, trong điện thoại Lâm Tẩm đối với Đường mẫu ân cần thăm hỏi, còn biểu đạt tâm tình tiếc hận vì lần này không thể gặp mặt. Người thanh niên lễ phép này khiến cho Đường mẫu thực tán thưởng, thời điểm nghe được Lâm Tẩm nói nhất định sẽ giúp Tiểu Đường chữa khỏi mắt, Đường mẫu đã bị mua chuộc hoàn toàn.

“Con à, mẹ không ở bên con, mọi việc đều phải nghe theo Lâm đại ca nha.” Đường mẫu dặn dò Tiểu Đường.

Đường mẫu chỉ có thể nán lại chỗ con trai một ngày, bởi vì Đường phụ hoạt động không tiện còn cần có người săn sóc, bà không thể rời nhà quá lâu, bất quá nhìn thấy đứa con được chiếu cố nhiều như vậy, Đường mẫu cũng yên tâm phần nào.

Lúc Đường mẫu trở về, các bạn bè ở chỗ vui chơi đều đi tiễn.

“Aizz, thật tốt, mẹ tôi không tức giận, tôi sợ nhất là mẹ tức giận.” Ra khỏi nhà ga, Tiểu Đường cười thật thoải mái, rốt cuộc đã giải quyết được khúc mắc trong lòng.

Mấy người tinh ranh ở chỗ vui chơi nhìn thấy cậu như vậy liền lộ ra ánh mắt thương hại. Đứa nhỏ a, chỉ cần tên gian thương kia tà tâm còn chưa chết, mẹ cậu nhất định còn có thể tìm được lý do để tức giận.

Chú thích: về , đây là phim của 1 bộ phim, khi search trên mạng cũng có ra kết quả, đó là một bộ phim Trung Quốc khá xưa (hình như năm 50 thì phải), tuy nhiên mình không biết đây có phải là bộ phim mà tác giả muốn nói đến hay không.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.