Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 2: Mèo mù gặp lão chuột



Có một câu hát thế này: ánh mắt của bạn phản bội tâm của bạn ~ có người nghe xong nói không đúng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trong lòng nghĩ gì không phải đều thể hiện ra ánh mắt sao? Thế nhưng Tiểu Đường lại thấy những lời kia rất có đạo lý, không phải mấy anh em đã gặp biết bao nhiêu phần tử tội phạm sao, không phải trong lòng luôn tự nhủ phải trấn định, trấn định, nhất định phải trấn định sao, đáng tiếc đôi mắt nhỏ kia nó cứ lóe lên, lóe lên, lóe đến lấp lánh luôn! Nó lóe lên như thể đang nói họ đang cố gắng trấn tĩnh; còn nữa, ánh mắt dễ khiến người ta trông mặt mà bắt hình dong, tựa như lần trước chỗ vá xe bên đường có hai người đang ẩu đả, mấy anh em không nói không rằng túm cổ người vẻ mặt hung hăng dữ dằn trước, sau hỏi ra mới biết, anh chàng tay chân thô kệch đó chỉ là phòng vệ, còn người dáng vẻ đường hoàng đứng bên cạnh mới là kẻ gây chuyện! Nếu không nhờ đội trưởng trở về đúng lúc, mấy anh em nhất định đã phạm phải sai lầm lớn.

“Thật là, mắt chó của mấy cậu mù hết rồi hả!” Đội trưởng tức đến vung tay vung chân, đó chính là cấp trên xem cái ác như kẻ thù của bọn họ.

Đại Lưu ủy khuất nói: “Cho dù mắt chó của tụi em có mù thì cũng không phạm đến sai lầm này đâu, ai bảo cái thằng tay to chân to kia nhìn rất không giống người tốt làm chi.”

Tiểu Đường ở bên cạnh nghe xong, vui vẻ mà thẳng thừng nói: “Đại Lưu à, cái cửa sổ tâm hồn của cậu nhất định là làm bằng thủy tinh màu rồi, sau này cậu chịu khó nhắm mắt lại mà xử án, chúng ta phải thân tùy tâm động, không phải thân tùy nhãn động*.”

*thân tùy tâm động là làm việc theo cái tâm, còn thân tùy nhãn động là làm việc theo ánh mắt.

Cho nên sau khi cậu bị mù, lúc Lâm Tẩm nói với cậu: “Thật ra không có gì ghê gớm lắm, bất quá là thay đổi cách cảm nhận thế giới mà thôi, nếu tâm của cậu tinh thì sẽ không cần ngồi sau khung cửa sổ kia để nhìn ra cuộc sống, bản thân nó có thể tự bắt lấy các cảm xúc, cũng không có gì không tốt.”, cậu cũng nghĩ giống vậy.

Mất đi đôi mắt để có thể nhìn rõ thế giới, Tiểu Đường dần dần học được cách dùng tâm để cảm thụ. Trước kia tuy cậu tự nhận mình không đến nỗi là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Tiểu Đường cũng không nghĩ mình có thể đạt đến cảnh giới cao như của Esmerald trong “Paris thánh mẫu viện”*, dù sao bộ dạng của anh chàng Quasimodo cũng rất trừu tượng. Thế nhưng hiện tại Tiểu Đường thật sự cảm thấy vẻ ngoài của một người không còn quan trọng nữa, nếu bây giờ cậu yêu một ai đó, hiển nhiên là vì người đó tốt chứ không phải vì vẻ ngoài của người đó, một tình yêu như vậy, chẳng phải sẽ càng tinh thuần trong sáng sao?

*“Paris thánh mẫu viện” là truyện “Thằng gù nhà thờ Đức Bà”; Quasimodo và Esmerald là nhân vật nam chính (thằng gù) và nhân vật nữ chính của truyện

Bất quá, mắt nhìn không được cũng có nhiều điểm bất tiện lắm a.

Có một khoảng thời gian luôn có một cô gái tên Na Na đến tiệm tìm cậu nói chuyện phiếm, cô gái này cậu quen ở tiệm của A Kiệt, dù sao chốn vui chơi cũng không cấm khách nữ nên Tiểu Đường cũng chẳng thắc mắc tại sao Na Na lại đến một nơi như vậy. Na Na là một cô gái rất nhút nhát, khi nói chuyện âm thanh nho nhỏ pha chút sợ hãi, âm điệu hơi thấp, không giống chất giọng thanh thúy vốn có của thiếu nữ, bất quá nghe vào thực thoải mái. Tiếp xúc vài lần, Tiểu Đường phát hiện cô gái này tâm địa thiện lương, hơn nữa lại ôn nhu hiền lành. Na Na mỗi lần đến đều đem cho cậu thứ gì đó mà cô tự tay làm, tuy không phải ăn rất ngon, nhưng loại con gái ngày nay còn tự mình vào bếp quả thật đã có thể xếp vào danh mục động vật quí hiếm cần bảo vệ, cô thỉnh thoảng còn mang đến cho Tiểu Cẩu vài món đồ chơi dành cho chó, Tiểu Đường tuy nhìn không thấy, bất quá cậu có thể nghe tiếng cái đuôi của Tiểu Cẩu vẫy phạch phạch mỗi lần cu cậu gặp Na Na. Quan hệ hai người càng ngày càng thân thiết, Na Na thậm chí còn hỏi Tiểu Đường vấn đề vô cùng nhạy cảm như chuyện cậu có ngại con gái không thể sinh con được hay không, Tiểu Đường đương nhiên nói không để ý, sau đó cậu nghe ra sự vui sướng cùng hân hoan trong giọng điệu của Na Na. Sau đó nữa, Na Na dần lộ ra cảm tình cô vốn dành cho Tiểu Đường, Tiểu Đường từ nhỏ đến lớn ngay cả tay con gái cũng chưa từng đụng qua, hiện tại còn bị tàn tật, cậu đối với mùa xuân đã không còn hi vọng mà quyết định cho tình yêu ngủ đông luôn, thình lình, trên trời rớt xuống một cô gái, đây có được xem là mèo mù gặp chuột chết không a. Chuyện con cái Tiểu Đường đã chẳng muốn tính đến, bản thân cậu nếu mù cả đời, sinh con còn không phải là liên lụy vợ mình sao, có người cùng cậu dìu nhau đi hết quãng đời này đã là chuyện lãng mạn nhất cậu có thể nghĩ tới.

Về sau, Na Na bắt đầu hẹn Tiểu Đường ra ngoài, đi cũng không xa, cùng nhau ngồi trong công viên nhỏ ở cuối hẻm Bồ Câu mà thôi, thời gian cũng không nhiều, nhưng Tiểu Đường vẫn rất chờ mong, mỗi lần nhận được điện thoại của Na Na cậu liền buông xuống công việc đang làm dở để dắt Tiểu Cẩu đi hẹn hò. Có một lần đang đi tản bộ, Na Na nắm tay Tiểu Đường, tay của Na Na rất ấm áp, tuy không phải loại trơn nhẵn mềm mại như trong sách vẫn thường miêu tả nhưng Tiểu Đường vẫn sợ nắm đau tay cô, chỉ dám nắm nhè nhẹ, Tiểu Đường đột nhiên cảm thấy những phiến đá lót đường vốn rất ngay ngắn trong công viên trở nên không còn bằng phẳng nữa, cho dù là ngày đầu tiên khi cậu bị mù cũng không cảm thấy gập ghềnh đến như vậy.

“Anh Tiểu Đường, anh làm bạn trai của em được không?” Lúc chia tay, Na Na hỏi.

Tiểu Đường ngây ngốc gật đầu.

Mang theo chút vui sướng cùng bất an, Tiểu Đường đem việc này kể cho người mình tin tưởng nhất, cũng là người gần gũi mình nhất - A Kiệt, tuy rằng Na Na dặn quan hệ của hai người cần phải giữ bí mật, bất quá cậu thấy cần tham khảo chút ý kiến a, dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ giới thiệu Na Na cho A Kiệt thôi. Cậu đoán, có thể vì Na Na không sinh con được, lại không tìm được một người bạn trai tốt nên mới chọn kẻ tàn tật như cậu, đây là may mắn của cậu, mà cậu không thể ủy khuất con gái nhà người ta, nếu A Kiệt cảm thấy không thích hợp, cậu sẽ không liên lụy cô.

“Tôi nghĩ … cậu và Na Na, dường như chơi khá thân.” Thanh âm của A Kiệt nghe ra có vẻ như rất bất ngờ, A Kiệt đương nhiên biết Na Na, biết đó là một đứa nhỏ tốt nên mới không ngăn cản hai người tiếp xúc nhau, nhưng mà anh chỉ nghĩ bọn họ là bạn bè bình thường mà thôi.

“Uhm, cũng đúng, quen nhau khá thân, tôi thực thích cô ấy.” Tiểu Đường thẹn thùng sờ sờ mũi.

“Nhưng mà… Tiểu Đường, Na Na là con trai a.” A Kiệt thanh âm ngập ngừng, anh đã nghi ngờ nhất định Na Na đang che giấu cái gì, mà xem bộ dáng hiện giờ của Tiểu Đường, đứa nhỏ này chỉ sợ là đã rơi vào rồi.

Tiểu Đường còn nhớ rõ trước kia có xem qua một bộ phim khoa học viễn tưởng về thảm họa tên là “Ngày mốt”*, người ở bên trong nháy mắt đã bị dòng nước lạnh đông lại, Tiểu Đường cảm thấy thực nhảm nhí, nhưng mà lúc này cậu phát hiện cho dù không có dòng nước lạnh kia, máu trong người cũng có thể trong nháy mắt đông lại, tựa như cậu bây giờ vậy.

*“Ngày mốt” có tên tiếng anh là “The Day After Tomorrow”, được sản xuất năm 2004, kể về những thảm họa thiên nhiên do hiệu ứng nhà kính gây ra, với sự tham gia của hai diễn viên nổi tiếng Dennis Quaid và Jake Gyllenhaal

Quả nhiên, tình yêu mù quáng là phải trả một cái giá rất đắt.

Có lẽ vì sự tình bại lộ, Na Na không còn xuất hiện nữa, Tiểu Đường thực thương tâm, cậu cũng không giận Na Na, hiện tại nhớ lại Na Na quả thật chưa từng nói mình là con gái, hết thảy đều là cậu tự suy đoán, cậu chỉ là vì bản thân mà đau lòng, đây là lần rung động đầu tiên của cậu a.

Mấy ngày liên tiếp Tiểu Đường luôn thất thần, rất nhiều suy nghĩ trong lòng cậu bện lại thành một nút thắt không thể cởi bỏ, ngay cả sự kiện tàn khốc khi bị mù cũng không quật ngã được tiểu cảnh sát, thế mà lần này lại bị đánh bại, quả nhiên tình yêu trước giờ vẫn là một trong những thứ dễ tổn thương con người nhất.

A Kiệt quan sát mọi việc, sau đó đem chuyện này nói lại cho Lâm Tẩm. Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, hiện tại trong một thời gian ngắn muốn tìm được Na Na, ngoại trừ cảnh sát thì chỉ còn lại tên gian thương thủ đoạn thông thiên này.

Hai ngày sau, Na Na bị Lâm Tẩm đưa đến trước mặt Tiểu Đường.

“Xin lỗi, anh Tiểu Đường, em không phải cố ý lừa gạt anh, em là thật lòng thích anh. Em vẫn luôn muốn làm con gái, đang để dành tiền để đi làm phẫu thuật giới tính, em muốn giải phẫu xong có thể chân chính trở thành bạn gái anh, nhưng mà ông chủ Nạp lại đem tất cả mọi chuyện nói với anh, em sợ anh trách em, cũng không dám tới gặp anh nữa.” Cậu nhóc khóc đến vô cùng đáng thương, chất giọng khi nghẹn ngào đó vẫn là âm thanh quen thuộc của Na Na mà Tiểu Đường từng biết.

Tiểu Đường thông cảm với Na Na, đồng thời gút mắc trong lòng cũng tan thành mây khói, đối phương tuy rằng che giấu giới tính, nhưng cảm tình dành cho cậu không phải là dối trá, hơn nữa tâm tình hạnh phúc vui vẻ của bản thân khi tính đến chuyện yêu đương không phải là giả, mà chuyện Na Na từng mang đến hạnh phúc cho cậu cũng là sự thật.

“Anh Tiểu Đường, cảm ơn anh đã tha thứ cho em, anh là người tốt, sau này nhất định sẽ gặp được một Na Na chân chính.” Trước khi chia tay, cậu bé đặt lên mặt Tiểu Đường một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tuy rằng đã biết đối phương là con trai, nhưng nụ hôn này cũng không khiến Tiểu Đường có cảm giác kì cục, dưới tình trạng không thể nhìn thấy thì trong lòng cậu Na Na trước sau vẫn là người mà cậu từng thích. Nếu cậu có thể thấy, có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên liền theo cảm giác mà lập tức từ chối, sẽ không có chuyện âm dương lẫn lộn như lúc sau, đáng tiếc khung cửa sổ tâm hồn của cậu thiếu mất một tấm thủy tinh, người này cứ như vậy không chút khó khăn mà tiêu sái đi vào lòng cậu, đối với kẻ che giấu giới tính để xâm nhập gia cư bất hợp pháp kia, bản thân Tiểu Đường cũng không dám khẳng định, nếu cậu ở chung với Na Na lâu thêm chút nữa, hoặc cậu biết được sự thật muộn thêm chút nữa, cậu có thể hay không sẽ không để ý chuyện Na Na là con trai.

Na Na đi rồi, trong căn phòng nhỏ của Tiểu Đường chỉ còn lại mình cậu và Lâm Tẩm, Tiểu Đường quay mặt về phía cửa sổ theo hướng mà Na Na rời đi, lộ ra một tia lưu luyến.

“Lâm đại ca, Na Na là người đầu tiên mà tôi thích, cậu ấy nếu không phải là con trai thì tốt rồi.” Tiểu Đường nói.

“Nếu không tôi đưa tiền cho cậu ta làm phẫu thuật giới tính, xong xuôi tôi sẽ đem người đưa về cho cậu, hai người cùng nhau sống những ngày hạnh phúc, đứa nhỏ đó lí lịch rất sạch sẽ, về sau hai người ở chung một chỗ cũng sẽ không có ai biết chuyện.” Lâm Tẩm nói.

“Thôi, cậu ấy dù sao vẫn là con trai.” Tiểu Đường lắc đầu.

“Aizz, kì thật đứa nhỏ này không tệ, nếu không phải cậu ta tự mình làm bản thân trở nên nam không phải nam mà nữ cũng chẳng phải nữ, tôi có thể đã suy nghĩ đến chuyện thu nhận cậu ta.” Lâm Tẩm tiếc hận nói.

Tiểu Đường nghĩ, bản thân cậu nếu không bị mù nhất định sẽ quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Tâm tình của tiểu cảnh sát bị Lâm gian thương nhất nhất tiếp thu hết cả. Ở nơi tiểu cảnh sát không thấy được, Lâm Tẩm thích thú nhìn khuôn mặt cậu, hắn nghĩ nếu tiểu cảnh sát không mù, hiện tại ánh mắt nhất định rất thú vị.

Một hồi ô long luyến ái* rốt cuộc cũng chấm dứt, cuộc sống của Tiểu Đường lại quay về quĩ đạo. Đúng lúc đó Giang Vĩ và Mạc Phi ở biên cảnh cũng vừa phá xong một vụ án lớn, trong cục thưởng cho bọn họ nửa tháng nghỉ phép, riêng A Kiệt đóng cửa không buôn bán một ngày, rủ đám bạn tốt đến quán bar mở tiệc.

*ô long luyến ái: ô long nghĩa là chuyện cười

A Kiệt ở phòng bếp phía sau quán bar vội vàng thu xếp rượu và thức ăn, Tiểu Đường cũng không muốn nhàn rỗi, xung phong nhận việc phụ giúp đem đồ ăn lên, cậu muốn đội trưởng thấy năng lực gánh vác cuộc sống của bản thân không có vấn đề gì, làm cho anh yên tâm.

Món cuối cùng là canh tam tiên, Tiểu Đường bưng thật cẩn thận, theo như con đường vừa rồi từ nhà ăn đi đến bàn khách, lại không biết ai sơ ý, lấy ghế ra không để lại chỗ cũ, Tiểu Đường đụng phải, bát canh trong tay liền bay ra ngoài, mà đổ thì đổ đi, nhưng mà nó cố tình lại đổ trên người Lâm Tẩm.

“Lâm đại ca, tôi nói anh đi đứng thật không tốt mà, anh chàng ràng phía trước tôi làm gì, anh cũng không phải không biết mắt tôi nhìn không được a.” Tiểu Đường vội vàng kéo Lâm Tẩm về căn phòng nhỏ của mình để xử lí một thân nhếch nhác kia.

Còn không phải vì tôi muốn tiến lên giúp cậu kéo cái ghế dựa kia ra sao, tiếc là chậm một bước. Lâm Tẩm bực bội nghĩ.

“Cũng may canh không nóng, mau cởi quần áo dơ ra, đồ của tôi có thể anh mặc không được, trước cứ lấy áo tắm thay vào đỡ đi.” Tiểu Đường trong lòng vô cùng áy náy, vội vàng sờ soạng giúp Lâm Tẩm cởi đồ dơ ra, tay chạm xuống phía dưới, phát hiện quần Lâm Tẩm cũng âm ẩm, không chút do dự liền tự động tháo dây lưng của hắn ra, ngay cả quần cũng kéo xuống luôn.

“Tiểu cảnh sát, cậu cởi quần đàn ông người ta mà sao một chút gánh nặng tâm lý cũng không có a!” Lâm Tẩm trêu chọc nói.

“Tôi nhìn không thấy, còn gánh nặng tâm lý gì a!” Tiểu Đường trả lời.

“A, thật đúng là một khi nhắm mắt lại thì nam nữ đều như nhau a.” Lâm Tẩm vui vẻ.

“Cũng không nhất định thế, nếu đổi lại là Na Na thì có thể tôi sẽ xấu hổ.” Tiểu Đường nói xong, lại thở ra một hơi thật dài, “Aizz, đôi mắt này của tôi nếu không nhanh nhanh đi chữa cho khỏi, gặp lại Na Na nói không chừng liền bị bẻ “cong” a.”

“Aizz, tiểu cảnh sát, cũng không thể nói như vậy, đội trưởng đội hai của mấy cậu thị lực tốt vẫn trở thành “cong” đó thôi, cho nên nói, chuyện tình yêu không thể toàn bộ dựa vào ánh mắt, mà phải dùng tâm.” Lâm gian thương sửa lại cho đúng.

“Nhưng tôi nghe nói những người anh coi trọng luôn là loại bên ngoài thì dát vàng nạm ngọc bên trong thì bại hoại thối rữa.”

“Ai nói?”

“Nạp Kì.”

“Uhm, đúng vậy, năm đó người đầu tiên tôi coi trọng chính là hắn.”

“Ặc, ý chí trả thù của anh cũng thật quá mạnh a.”

Tình yêu mù quáng tuy rằng tràn ngập nguy hiểm không thể lường trước, nhưng mà Tiểu Đường vẫn quyết định, cậu muốn dùng tình cảm tinh thuần trong sáng ban đầu khi thích Na Na để đi thích người kế tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.