Duyên phận của tôi và anh ấy dường như chỉ xoay quanh con số ”sáu” này.
Tôi hoảng hốt nhớ lại lúc gặp mặt lần đầu.
Cơ duyên bắt đầu khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, chúng tôi trở thành bạn ngồi cùng bàn khi được phân ban ở cấp 3. Anh ấy cắt tóc ngắn trông rất sạch sẽ lưu loát, đường nét tinh xảo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, gần khóe miệng còn có cả lúm đồng tiền, nhìn ai anh ấy đều cười..
Tôi đã quên rất nhiều thứ ở thời học sinh, nhưng sâu thẳm trong ký ức của tôi, những câu nói của anh ấy vẫn còn y nguyên mỗi khi tôi nhớ tới.
Khi vừa bước vào cấp 3, tôi có chút không thích ứng được, đặc biệt là khi mình phải ngồi chung bàn với một cậu con trai không quen biết nhiều, tâm trạng liền như ở dưới đáy. Vừa vào chỗ ngồi, tôi liền ủ rũ nhìn chằm chằm cái bàn mà ngẩn người.
Anh ấy bước vào lớp sau khi xem xong bảng thành tích, nhìn thấy tôi anh liền cười: “Điểm kiểm tra thành tích phân ban, tớ cao hơn cậu 6 điểm đấy!”
Tôi sững người.
Anh nói: “Chúng ta học cùng trường cấp 2 mà, cậu không nhận ra tớ sao?”
Nói thật, tôi thật sự không nhớ.
Anh cười bất lực: ”Tớ học lớp 5, trước đây chúng ta là bạn học trong lớp cấp tốc.”
Anh nói như vậy làm tôi có chút ấn tượng.
Hồi cấp 2 tôi khá trầm lặng, suốt ngày chỉ có học tập, không để ý lắm về chuyện bên ngoài, bạn cùng lớp mà tôi còn chưa làm quen hết, đương nhiên cũng sẽ không để ý đến một bạn học không trong lớp tôi.
Anh ấy nói rằng từ hồi năm 3 của sơ trung đã chú ý tới tôi, bởi vì tôi đứng thứ 6 trong năm đó là thứ hạng mà anh ấy luôn muốn có, nhưng lần nào cũng vậy.
Anh ấy cười rồi hỏi tôi: “Cậu thích số 6 sao? Bằng không làm sao có thể mấy lần thi hạng cậu đều bất động giữ nguyên vị trí như vậy.”
Tôi sờ mũi cười, thật ra cũng không phải như vậy, chỉ là phía trước tôi chính là năm vị nghiêm túc học tập học bá, như thế nào tôi cũng không vượt nổi. Vị trí ấy của tôi như là bị đóng đinh rồi vậy, cho nên các bạn cùng lớp thậm chí còn đặt biệt danh cho tôi là Tiểu Lục. Bất quá cái lý do này tôi không muốn nói với anh ấy.
Lần này anh ấy hơn tôi 6 điểm, có vẻ điều ấy rất vui đối với anh: “Trời ơi, cậu không biết tớ phấn khích đến mức nào đâu. Cuối cùng tớ đã phá vỡ lời nguyền để vượt qua cậu.”
Khuôn mặt tươi cười của anh ấy rất có sức hút, tôi không thể không cười và nói một câu “Chúc mừng”.
Vào thời điểm đó không ai sẽ nghĩ rằng, con số ”sáu” sẽ là sự ràng buộc giữa tôi và anh ấy.
Lớp 11 có phân ban KHTN và XH, tôi và anh ấy vẫn học cùng lớp.
Hai người chúng tôi sớm chiều ở chung, cũng không thể nói rõ là khi nào thay đổi, tình cảm của tôi đối với anh ấy đã không giống như xưa.
Lớp 12 có lần thi trao đổi học sinh, tôi và anh ấy lại chênh lệch nhau 6 điểm. Tôi được cử đến một trường học trọng điểm ở phương Bắc, anh ấy không được chọn.
Lần này là một cú sốc lớn đối với anh, khi đi học cũng không còn tươi cười vui vẻ cợt nhả, buổi chiều lúc tan học cũng không ra sân thể dục chơi bóng rổ nữa. Anh một mình lặng lẽ ngồi trong lớp tự học.
Tôi thực sự khuyên bảo anh ấy không cần quá chú ý đến việc trao đổi sinh này, để anh không phải mệt mỏi như vậy. Nhưng lời nói đến môi, tôi lại nuốt nước bọt không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển đổi.
Trước khi đi, anh ấy gọi tôi lại.
Anh nói: “Cậu nhất định sẽ có một tương lai rực rỡ tươi sáng.”
Tôi đã không kìm được nước mắt, bả vai run run nói lời cảm ơn với anh.
Sau đó, khi tôi quay lại trường để chụp ảnh tốt nghiệp, anh ấy cho tôi sáu bản sơ đồ lớp học, tôi vừa nhìn vào, liền nhận ra đó chính là chỗ ngồi của lớp bắt đầu từ cao trung.
Những cái tên trong sơ đồ chỗ ngồi đều thay đổi qua từng năm, điều duy nhất không thay đổi chính là tên của tôi và anh ấy luôn dính với nhau.
Tôi và anh ấy từ năm đầu cao trung chính là bạn cùng bàn, đến khi phân ban năm lớp 11 rồi lại đến năm 12 đều không hề đổi thay.
Anh ấy nói: “Tớ tìm thấy nó khi đang lật cuốn sách. Tớ cảm thấy rất trùng hợp khi tất cả đều ở đấy, tớ sẽ giữ nó làm kỷ niệm trong tương lai.”
Sáu sơ đồ lớp học, thời học sinh của tôi và anh ấy.
Kể từ đó, tôi không liên lạc lại với anh ấy.
Lúc đó tôi không biết, chấp niệm của tôi với anh chỉ mới bắt đầu. Không có lối thoát nào giữa tôi và anh ấy.
Lần đầu tiên gặp lại.
Đó là trước cổng trường thi đại học của anh, tôi đứng ở gốc cây ôm bó hoa tươi, nhìn anh đứng đó nói chuyện với ba mẹ sau khi thi xong.
Như cảm nhận điều gì đó, anh ấy quay đầu lại, tôi và anh nhìn nhau qua biển người, nhưng không ai tiến lên chủ động tiếp cận đối phương.
Tôi nhận ra rằng, thời trung học của tôi và anh ấy đã kết thúc.
Lần gặp mặt thứ hai là ở sảnh của ga đường sắt cao tốc ở thành phố L.
Anh chào tôi trước nên tôi mới phát hiện ra anh ấy, tôi ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp nha!”
Anh cũng cười: “Ừ, thật trùng hợp.”
Sau khi thi đại học, anh nộp hồ sơ vào một trường ở phía Nam và đã thành công trúng tuyển. Bây giờ đang là hôm trước khi khai giảng, anh ấy đang chuẩn bị chạy tới khu huấn luyện quân sự.
Tôi cũng vậy. Một hướng Bắc một hướng Nam, tàu của hai hướng hoàn toàn ngược nhau.
Lần thứ 3 chính là ở trường học cũ, lúc đó tôi đã tốt nghiệp đại học, tình cờ đi ngang qua trường cũ nên tôi đã đến thăm thầy chủ nhiệm lớp hồi xưa.
Trên cầu thang, tôi vừa nghe điện thoại vừa đi lên lầu. Khi tôi nhìn lên, tôi liền thấy anh ấy mặc một chiếc áo màu trắng có chữ T, đang từ trên đi xuống.
Trong giây lát, cả hai chúng tôi đều sững người, một cao một thấp đứng ở cầu thang im lặng mà nhìn nhau. Cuối cùng anh cũng chỉ nói một câu khô khan “Đã lâu không gặp”.
Lần thứ 4 là đêm giao thừa ở trấn nhỏ, ngày đó bầu trời có tuyết rơi như lông ngỗng, quảng trường nơi ấy cực kì náo nhiệt, tôi bị bạn bè kéo đến tham gia vui chơi.
Ở đó thực sự rất đông, thật khó khăn để ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đám đông cách đó không xa.
Không như những lần trước, lần này bên cạnh anh ấy có thêm một cô gái rất xinh đẹp, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Anh ấy đang yêu.
Lần thứ 5 là ở buổi họp lớp, lần đầu tiên sau bao năm tôi tham gia buổi họp này, không ngờ lại gặp được anh ấy ở đây.
Trong khoảng thời gian đó, một số bạn cùng lớp nói đùa với anh ấy rằng chúng tôi đã học cùng bàn trong ba năm, hiện tại lại thật xa lạ.
Tôi chỉ có thể mỉm cười.
Lần thứ 6, là chia tay.
Đó là trong đám cưới của anh ấy.
Khi tôi nhận được lời mời đám cưới của anh ấy cách đây một thời gian, tôi mới biết rằng anh ấy sắp kết hôn, cô gái trên thiệp mời chính là người tôi nhìn thấy ở quảng trường đêm giao thừa năm đó.
Hai người mỉm cười trước ống kính, đầu cô gái hơi dựa vào anh trông rất thân mật.
Ở đám cưới cũng như vậy, tôi nhìn thấy, hai người họ chưa bao giờ rời ánh mắt khỏi đối phương.
Anh thực sự yêu người con gái này.
Họ đến nâng ly chúc mừng, tôi mỉm cười theo mọi người nói vài lời chúc phúc. Anh ấy cũng cười và trêu chọc tôi, nói rằng tôi cũng không còn trẻ, nên nhanh chóng tìm một người đàn ông đối xử tốt với tôi đi.
Tôi cũng chỉ có thể mỉm cười.
Sau đó tôi không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Thỉnh thoảng tôi thấy anh đăng trạng thái trong vòng bạn bè, anh đưa vợ và gia đình định cư ở nước ngoài.
Tôi chợt mỉm cười, như thể buông xuống tình cảm bao năm, rồi cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Vài tháng sau, tôi được thăng chức, công ty cử tôi đến chi nhánh ở tỉnh khác, tôi liền chọn sống ở nơi ấy.
Sau rất nhiều năm, tôi và anh ấy chưa từng gặp lại.
Một hôm, con gái tôi hưng phấn chạy qua tìm tôi, trong tay cầm tờ giấy trắng, hưng phấn nói: “Mẹ ơi, trên tờ giấy này có dòng chữ.”
Tôi rọi đèn tím vào tờ giấy trắng, không ngờ trên đó có dòng chữ nhỏ xuất hiện—
Miên Miên, anh rất thích em.
Kí ức tràn về ngay lúc đó.
Thật tiếc, chúng ta chỉ có thể tồn tại trong ký ức của nhau.