Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 167: < Gương vỡ lại lành 55> Lãnh chứng



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

"Yến Yến." Hạ Dương ngẩn người, không trả lời ngay lập tức mà hỏi lại: "Em có biết những lời em vừa nói, mang ý nghĩa gì không?"

"Biết chứ."

Hạ Dương cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn cầu hôn trên tay thanh niên, chậm rãi nói từng chữ: "Là muốn kết hôn, lãnh chứng."

Hứa Thừa Yến gật đầu.

Hạ Dương lúc này mới vươn tay ra, nhận lấy chiếc nhẫn kia, nâng bàn tay của thanh niên lên, đeo nhẫn lên ngón áp út của cậu.

Khi đã đeo xong, Hạ Dương đăm đăm nhìn vào chiếc nhẫn, nhịn không được mà cúi người xuống, hôn lên đầu ngón tay của thanh niên.

Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi, tay khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không rụt tay về, ngầm dung túng cho động tác hôn này của Hạ Dương.


Hạ Dương hôn xong thì ngẩng đầu lên, còn không quên bổ sung: "Ngày mai bọn mình đi lãnh chứng."

Hứa Thừa Yến nhẹ đáp, "Em muốn sửa tên trên giấy hôn thú."

"Nghe em." Hạ Dương nhích người lên, duỗi tay ôm lấy người trước mắt, "Hôn lễ anh vẫn chưa kịp chuẩn bị, tháng sau sẽ bổ sung cho em."

Hứa Thừa Yến đáp lại cái ôm của anh, cất giọng: "Hôn lễ thì bỏ đi."

Hạ Dương nhíu mày, không tán đồng với câu nói này, "Anh muốn tổ chức đám cưới."

"Giờ là em cho anh mượn một vạn điểm đó." Hứa Thừa Yến cười đáp lại, "Đợi khi nào anh trả đủ, thì lại tính tới chuyện tổ chức hôn lễ."

Hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau một lúc trên sô pha, mãi tới tận khi cơn uể oải tấn công Hứa Thừa Yến, cậu mới ngáp một cái, nhịn không được mà nói: "Về phòng thôi."

Hạ Dương bấy giờ mới chịu buông tay ra, ôm người lên, bước về phía phòng ngủ.


Hạ Dương tắt đèn, nằm xuống bên cạnh thanh niên, yên lặng ôm cậu từ phía sau.

Hứa Thừa Yến cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, lim dim chìm vào giấc ngủ.

Mà khi ý thức của cậu vẫn còn mơ hồ, lại cảm giác được tay trái truyền tới xúc cảm ấm áp, là Hạ Dương đang cầm tay của cậu.

Ở chỗ ngón áp út có hơi ngứa, Hạ Dương vẫn cứ sờ tới sờ lui xung quanh chỗ ấy, Hứa Thừa Yến bị những động tác nhỏ của anh quấy tới không ngủ được, than nhẹ một tiếng.

Hứa Thừa Yến trở mình, đối mặt với Hạ Dương, hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Không ngủ." Hạ Dương vòng tay ra sau lưng thanh niên vuốt vuốt, không hề muốn ngủ, đại não đang ở trạng thái vô cùng tỉnh táo sinh động.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, bất ngờ hỏi: "Anh có muốn làm không?"

Dứt lời, một bàn tay của cậu chạm tới trước ngực Hạ Dương.


Bây giờ Hạ Dương đang mặc áo ngủ trên người, cổ áo hơi rộng, Hứa Thừa Yến vạch nhẹ ra, đầu ngón tay từ xương quai xanh lần mò từng chút một xuống bên dưới.

Chỉ có điều hôm nay Hạ Dương lại giữ lại cổ tay không an phận của người này, ngăn cản động tác của cậu.

Hạ Dương vẫn còn nhớ rõ mắt cá chân của thanh niên đang bị thương, lên tiếng: "Chân em không ổn."

Hứa Thừa Yến thuận thế gãi nhẹ lên lòng bàn tay của anh, cười: "Anh cẩn thận một chút là được nha."

Lần này Hạ Dương không cự tuyệt nữa, thoáng nhoài dậy đè lên trên người cậu, nắm lấy tay trái của cậu, đặt một nụ hôn xuống ngón áp út.

"Tốt, Hạ thái thái*."



Ngày hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Hứa Thừa Yến mở mắt, theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh, liền trông thấy Hạ Dương đang ngồi trên giường chăm chú xem máy tính bảng.

Hứa Thừa Yến dịch người vào sát hơn, ôm lấy eo của Hạ Dương, hờ hững nhìn thoáng qua, liền trông thấy ở trên màn hình, là khuôn mẫu kế hoạch tổ chức hôn lễ.

Hạ Dương rất nghiêm túc nhìn nội dung trên bảng kế hoạch, thuận thế mà nói với Hứa Thừa Yến: "Em có thích phong cách này không?"

Hứa Thừa Yến liếc qua, rồi lại nhìn Hạ Dương, đáp: "Tạm thời chưa làm đám cưới, anh vẫn còn thiếu em một vạn điểm."

"Thì cứ xem thử trước thôi." Hạ Dương gật đầu, "Chưa biết chừng ngày nào đó cũng có thể ứng trước để tổ chức."

Hứa Thừa Yến không đáp lại, lười biếng dựa vào vai của Hạ Dương.

Hạ Dương lại được đà hỏi tiếp: "Hôn lễ có thể ứng trước bao nhiêu vậy."
"Không ứng."

Hạ Dương biết ý không nhắc lại chuyện làm đám cưới nữa, gật đầu nói: "Vậy đi lãnh chứng trước cũng được."

Hứa Thừa Yến nhắc nhở: "Em muốn sửa về tên cũ."

"Được." Hạ Dương đáp ứng, lại hỏi: "Có phải bây giờ em có thể chính thức dọn qua đây ở rồi không?"

Hứa Thừa Yến gật gật đầu.

Tuy rằng cậu thường xuyên ở lại nhà cũ, nhưng hai người vẫn không được tính là chính thức ở chung, phần lớn đồ của cậu vẫn để ở chung cư chưa dọn về đây."

Hạ Dương: "Chiều chúng ta cùng nhau đi nhé."

Hứa Thừa Yến thoáng kinh ngạc mà nhìn Hạ Dương: "Gấp như vậy sao?"

"Vô cùng gấp." Hạ Dương chủ động thừa nhận, "Giấy kết hôn còn chưa lấy về được, anh sợ em lại đổi ý chạy mất."

"Em có thể chạy đi đâu chứ....." Hứa Thừa Yến bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý với anh.
Hai người lại âu yếm ở trên giường thêm một lúc nữa, rồi mới chịu đứng dậy.

Tới chiều, Hứa Thừa Yến cũng bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc chuyển tới ngôi nhà chung.

Hạ Dương lái xe, đưa người tới chung cư.

Hứa Thừa Yến về phòng mình, lục đục thu dọn lại đồ đạc.

Đồ dùng ở chung cư khá là cồng kềnh, Hứa Thừa Yến chỉ đơn giản cầm theo mấy bộ quần áo, một ít đồ vật quý giá cất vào trong ba lô, còn những thứ còn lại thì giao hết cho bên công ty chuyển nhà.

Bên vận chuyển làm việc cũng rất nhanh, ngay lập tức thu dọn đồ cho cậu.

Hứa Thừa Yến cũng lười giám sát, cùng Hạ Dương trở về nhà cũ trước.

Lúc trên đường đi, Hứa Thừa Yến có lục ba lô, từ bên trong  lấy ra một hộp nhẫn màu đen, đặt trong lòng bàn tay đánh giá.

Nhẫn này là lần trước Hạ Dương đã đặt làm, tuy nhiên hình như nó hơi thừa.......
Hứa Thừa Yến mở hộp ra, nhìn nhẫn ở bên trong, nhất thời thấy khó khăn.

Nhân lúc thời gian chờ đèn đỏ, Hứa Thừa Yến đưa nhẫn qua, hỏi: "Nhẫn này bây giờ phải làm thế nào bây giờ"

Hạ Dương liếc thoáng qua, nói: "Cất đi."

Dù sao thì nhẫn này khi ấy hắn chỉ đặt làm một cái, không phải nhẫn đôi.

Giờ bọn họ sắp đi lãnh chứng rồi, nếu như đeo nhẫn thì dùng nhẫn đôi vẫn tốt hơn.

Hứa Thừa Yến: "Vậy em sẽ cất vào trong thư phòng."

Hạ Dương không có ý kiến gì cả.

Xe đỗ ở sân, Hạ Dương bước xuống, ra ngoài trước mở cửa xe ra, rồi ôm người lên.

Hứa Thừa Yến thuận theo mà dựa vào vai, ôm lấy cổ anh, để anh ôm mình từ ngoài sân vào tới phòng ngủ, nhịn không được mà khen một câu: "Thể lực không tồi nha."

"Anh vẫn luôn rất tốt đó." Hạ Dương đặt người lên giường, cởϊ áσ khoác ra đặt ở một bên, thoáng vén tay áo sơ mi lên, hỏi: "Em có muốn thử cầu thang thêm lần nữa không?"
Hứa Thừa Yến: "Trừ điểm quá nhiều rồi, không thử."

Hứa Thừa Yến nằm trên giường, lấy điện thoại của mình ra, xem thử có gì mới không.

Vốn dĩ cậu chỉ được nghỉ phép có hai ba hôm, nhưng bởi vì vụ tai nạn xe làm bị thương, sau khi đạo diễn biết chuyện, đã cho cậu thêm mấy ngày nữa, muốn để chân của cậu đỡ rồi hãy quay trở lại đoàn phim.

Hứa Thừa Yến: "Đạo diễn cho em nghỉ thêm một tuần nữa, tuần sau em mới phải đi."

Hạ Dương gật gật đầu, nói: "Mấy ngày nữa bọn mình đi lãnh chứng."

Dứt lời, Hạ Dương bèn ngồi luôn xuống giường, cầm điện thoại nhấp vào lịch, bắt đầu nghiên cứu xem ngày nào đẹp để đi đăng ký.

Hứa Thừa Yến đối với thời gian cũng không mấy bận tâm, đều tuỳ ý để Hạ Dương quyết định.

Hạ Dương ở nhà nghiên cứu lịch tới mấy ngày, còn tìm quản gia để tham khảo ý kiến nữa, cuối cùng cũng chọn ra được một ngày đẹp.
Hôm đi lãnh chứng ấy, mắt cá chân của Hứa Thừa Yến cũng đã đỡ hơn đôi chút, có thể tự do đi lại được rồi.

Sau khi làm xong thủ tục ở cục dân chính, Hứa Thừa Yến nhìn quyển sổ trên tay, tên ở bên trên là "Hứa Thừa Yến."

Hứa Thừa Yến nhìn hôn thú, rồi lại quay ra nói với Hạ Dương: "Trước mắt sẽ không công khai, có được không anh?"

Hứa Thừa Yến sợ anh nghĩ nhiều lại giải thích : "Năm nay em vẫn phải quay phim, sang năm sẽ lùi dần về sau màn, đến lúc ấy sẽ có nhiều thời gian hơn."

Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện riêng của cậu, cậu chỉ là một diễn viên, không muốn công khai việc riêng tư ra ngoài, để cho người khác bàn tán thảo luận sinh hoạt cá nhân của mình.

"Được." Hạ Dương đồng ý hết.

Về đến nhà, Hứa Thừa Yến đem giấy hôn thú của hai người vào trong ngăn kéo, cất cẩn thận.
Nhìn sổ nhỏ màu đỏ ở bên trong, Hứa  Thừa Yến vẫn có cảm giác không chân thật, cứ như vậy mà đã kết hôn rồi.

Hứa Thừa Yến đóng ngăn kéo lại, trở về phòng ngủ, định tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Kết quả vừa về tới phòng, đã trông thấy Hạ Dương đang mở một chai rượu vang đỏ.

Hứa Thừa Yến đi qua, không nhịn được mà nói: "Không phải anh thích chai rượu này nhất à?"

Cậu vẫn nhớ chai này là chai rượu mà Hạ Dương thích nhất, vẫn luôn cất cẩn thận không bỏ ra.

"Tâm trạng tốt." Hạ Dương lại rót một ly đưa cho cậu, "Chúc mừng một chút."

Hứa Thừa Yến nhận rượu, dựa người vào bàn, nhấp một ngụm nhỏ.

Hạ Dương ngồi bên cạnh, lắc lắc ly rượu, rồi mới uống một chút.

Vị rượu vang đỏ tinh khiết khuếch tán trên đầu lưỡi, nhưng Hạ Dương cũng chẳng dư thừa tâm tư để chú ý tới hương rượu, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người của thanh niên.
Rõ ràng là chai rượu vang đỏ này là thứ trân quý mất nhiều thời gian lắm hắn mới có được, nhưng giờ khi đã uống vào miệng, lại không có tinh lực chậm rãi nhấm nháp thưởng thức.

Hạ Dương nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt bất tri bất giác mà di chuyển xuống ngón áp út.

Trên tay của cậu đang đeo một chiếc nhẫn kim cương, cùng kiểu dáng với nhẫn trên tay hắn.

Mà giờ, bọn họ đã là quan hệ chồng chồng hợp pháp.

Hạ Dương đột nhiên gọi một tiếng: "Yến Yến."

"Dạ?" Hứa Thừa Yến lười biếng đáp lại, quay qua nhìn anh.

Nhưng Hứa Thừa Yến đợi một lúc, cũng không thấy Hạ Dương mở miệng, thế là lại thu mắt về, tiếp tục uống rượu.

Chưa được mấy phút, lại nghe thấy giọng của Hạ Dương vang lên___

"Hạ thái thái."

"Gì đó?" Hứa Thừa Yến lại quay qua nhìn Hạ Dương lần nữa.
Nhưng Hạ Dương vẫn như cũ không nói gì, giống như vừa rồi chỉ tuỳ tiện gọi mà thôi.

Hứa Thừa Yến cũng mặc kệ, tự rót cho mình một ly rượu, nâng chén lên.

Nhưng mà ly vừa mới chạm tới môi, Hạ Dương lại mở miệng thêm lần nữa.

"Vợ ơi."

Hứa Thừa Yến lập tức nhìn qua, coi như đã phát hiện Hạ Dương đây là rảnh quá tự tìm việc cho mình, nói chậm: "Anh kêu đủ rồi?"

"Chưa đủ." Hạ Dương đứng dậy, đặt ly rượu trong tay sang một bên, vươn tay ra, động tác vô cùng tự nhiên mà ôm lấy thanh niên, lại hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Hứa Thừa Yến suy tư, nhất thời không biết phải hình dung thế nào, dù sao thì hắn cũng không hiểu về rượu vang đỏ, chỉ đáp lại: "Khá tốt."

Hạ Dương: "Cho anh thử với?"

Hứa Thừa Yến đưa ly rượu qua chỗ anh.

Hạ Dương nhận lấy, nếm một ngụm nhỏ, "Hương vị hơi nhạt, không được ngọt lắm."
"Uống rượu vang đỏ mà còn muốn ngọt?" Hứa Thừa Yến cười, dứt khoát nói: "Hay em bỏ thêm đường vào cho anh nhé?"

"Cũng được." Hạ Dương thế mà lại gật đầu thật.

Hứa Thừa Yến chuyển động cơ thể, dường như thật sự định đứng dậy đi lấy chút đường trắng bỏ vào rượu cho Hạ Dương vậy.

Nhưng Hạ Dương lại duỗi tay ôm lấy eo của thanh niên không chịu buông, cúi xuống, hôn lên môi cậu.

Xúc cảm ấm áp truyền tới trên môi, Hạ Dương nhẹ cọ, rồi chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đụng chạm, rồi tách ra rất nhanh.

Hạ Dương kìm nén ý cười, trán chạm trán với thanh niên, "Ngọt lắm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.