Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 170: < Gương vỡ lại lành 58> Hạ thái thái, nghỉ sớm một chút



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

"Có hơi muốn thật." Nhân viên cửa hàng hào sảng mà thừa nhận, "Phu nhân mãi không chịu về, tôi cũng không còn cách nào khác."

Hứa Thừa Yến không bận tâm tuỳ ý gật đầu, một tay kia sờ lên người của anh.

Người đàn ông này đang mặc đồng phục thống nhất của nhân viên cửa hàng, cúc áo sơ mi trắng cài tới nút trên cùng, che kín mít, toàn thân toát lên cảm giác cấm dục.

Hứa Thừa Yến chạm vào cúc áo sơ mi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cởi một cái cúc ra, rồi lại nói theo tiết tấu của người này, hỏi: "Vậy anh muốn chơi cùng tôi sao?"

Nhân viên cửa hàng không trả lời, thuận thế mà đặt hai tay lên hông thanh niên kéo người vào gần hơn, hỏi lại: "Tiên sinh cảm thấy thế nào?"


Hứa Thừa Yến cười kẽ, dùng cà vạt vòng lên cổ của anh, thoáng kéo người xuống, cả cơ thể dính sát lại như muốn hôn.

Nhưng mà nhân viên cửa hàng lại nghiêng đầu tránh đi, một tay sờ xuống cổ tay của thanh niên, thuận thế mà di xuống phía dưới, dừng lại ở ngón áp út của cậu.

Ở vị trí đó giờ trống trơn, không có nhẫn kết hôn.

Nhân viên cửa hàng hỏi lại lần nữa: "Tiên sinh vẫn đang độc thân sao?"

Hứa Thừa Yến cũng chú ý thấy động tác nhỏ của cái người này, chủ động lên tiếng giải thích: " Em phải quay phim, không tiện đeo nhẫn."

"Vậy là đã kết hôn rồi." Nhân viên gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, mà buông tay ra, lấy một một quần áo từ trên giá xuống, "Bộ này là sản phẩm mới của thương hiệu V tung ra năm nay, rất hợp với tiên sinh, có thể thử một lần xem."


Trong tay của hắn là một kiện áo khoác sơ mi mỏng dài vừa phải, màu xám nhạt.

Hứa Thừa Yến nhìn người trước mắt, cười nhẹ một tiếng: "Đã là lúc này rồi, anh chắc chắn còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ quần áo, mà không phải về khách sạn cùng tôi ư?"

"Tiên sinh, chúng ta đều đã là người có gia đình rồi." Nhân viên cửa hàng lùi về sau một bước, "Vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn."

"Được thôi."Hứa Thừa Yến bị thái độ này của nhân viên làm cho không còn lời gì để nói, lấy áo khoác sơ mi, vào trong phòng thay đồ, bắt đầu thử quần áo.

Còn vị nhân viên kia thì vẫn quy củ mà đứng chờ ở bên ngoài.

Tiếng ma sát quần áo sột soạt truyền ra khỏi phòng thay đồ, là Hứa Thừa Yến đang cởi đồ ở bên trong.

Nhân viên cửa hàng nghe thấy những tiếng này, thoáng không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi, cúi đầu cài lại cúc áo của mình cho cẩn thận, rồi lại tháo cà vạt mà người kia vừa tròng lên xuống, đặt sang một bên.


Không lâu sau, chỗ phòng thay đồ truyền ra động tĩnh, cửa được đẩy ra.

Nhân viên cửa hàng quay đầu lại nhìn, trông thấy người kia đang lười biếng dựa cào cửa, trên người cậu đang mặc áo khoác sơ mi xám nhạt vừa nãy.

"Đẹp không?" Khoé mắt của thanh niên cong cong, ý cười trong đôi mắt đào hoa ấy dấu không nổi. Nhân viên cửa hàng nhìn , nhất thời không có từ gì để hình dung.

Trên người của cậu đang mặc cái áo vừa nãy, nhưng cũng chỉ có cái áo ấy mà thôi, không cả mặc quần, đôi chân dài đều lộ hết ra ngoài.

Hơn nữa gọi là mặc áo khoác, nhưng cúc cũng chỉ cài tới ngực, phần lớn xương quai xanh đều lộ ra, bên trong cũng không có gì che chắn.

Nhân viên cửa hàng rời mắt đi, trả lời rất nhẹ: "Đẹp."

Hứa Thừa Yến lại thoải mái mà đi tới ghế bên cạnh, bắt đầu nói: "Tôi muốn đổi giày khác."
"Vâng." Nhân viên cửa hàng đồng ý, đi tới khu giày dép ở cách đó không xa, chọn một đôi martin tới.

Hứa Thừa Yến ngồi ở trên ghế, tháo giày ra, đợi hàng mới đến.

Nhân viên cửa hàng cũng thuận theo mà nửa quỳ trước mặt thanh niên, nắm lấy cổ chân của cậu, định giúp cậu thử giày.

Chỉ là trong lúc nhân viên cửa hàng nắm lấy chân cậu, vô tình nhìn liếc lên trên một cái, lập tức ngây ngẩn.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy rõ ràng phía trong đùi của thanh niên, ngay cả qυầи ɭóŧ cậu cũng không mặc.

Hô hấp của hắn lập tức trở nên hỗn loạn, hầu kết trượt lên xuống, đã không thể làm ra hành động gì nữa. Hứa Thừa Yến đợi một lúc, thấy cái người kia mãi vẫn không có phản ứng, thế là giật giật chân, cố ý đạp lên đầu gối của người này, biết rõ còn hỏi: "Sao lại không tiếp tục nữa vậy?"
Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu," bên trong em không mặc gì. "

"Thì anh cũng chỉ cho em cái áo này thôi, có đưa đồ lót cho em đâu." Hứa Thừa Yến còn làm ra vẻ mặt vô tội.

Nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ, sau vẫn đứng dậy, trực tiếp ôm thanh niên khỏi ghế nghỉ chân, đi về phía sô pha.

Hứa Thừa Yến gối lên vai của hắn, nghiêng đầu dán vào tai, thấp giọng thì thầm: "Em kết hôn rồi, chúng ta cần phải bảo trì khoảng cách."

Nhân viên đặt người trong lòng xuống sô pha, chậm rãi cúi xuống, đè thanh niên xuống dưới thân, hỏi: "Vậy nửa kia của em đâu rồi, sao không thấy hắn?"

Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ của anh, đáp lại: "Bây giờ bọn em đều ở nơi đất khách."

"Trùng hợp quá." Nhân viên của hàng vây người lại, "Anh và vợ của anh cũng đang ở đất khách."

Nhân viên cửa hành cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi của thanh niên, từng chút từng chút xâm chiếm.
Tiếng hôn môi dần trở nên kịch liệt, hô hấp của nhân viên cửa hàng cũng càng lúc càng trở nên nặng nề.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài, vị nhân viên này vẫn không chịu tách ra, mà tiếp tục dịch xuống cần cổ của thanh niên, để lại những dấu hôn trên đó.

Hai người đều lửa dục đốt người, phản ứng dưới thân đã không thể nào che được.

Hứa Thừa Yến chịu không nổi, cơ thể đã động tình, nhưng cậu không muốn hai người dây dưa ở chỗ này.

Tuy rằng giờ tầng này đã được dọn sạch sẽ, xung quanh cũng chẳng có ai, nhưng suy cho cùng thì vẫn là nơi công cộng, ở chỗ này thật sự rất khó để tiếp thu.

Hứa Thừa Yến thở hổn hển, trước khi mất khống chế, lên tiếng nhắc nhở: "Đừng ở đây...... bọn mình.."

"Ừm." Nhân viên của hàng lập tức thu tay về, không tiếp tục nữa.
Bên kia, bãi đỗ xe ngầm.

Người đại diện nhàm chán nghịch điện thoại trong xe bảo mẫu, tìm cách cho thời gian mau trôi.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng bước chân, vội nhìn sang bên cạnh, liền trông thấy có hai người đang đi về phía này.

Người đàn ông cao lớn đi ở phía trước, tay nắm tay người bên cạnh, đi vào trong xe bảo mẫu. Người đại diện ngồi ngay ngắn ở ghế lái, chờ sau khi hai người lên xe, thì lái xe về khách sạn.

Ở hàng ghế sau, hai người an tĩnh ngồi.

Hứa Thừa Yến dựa cào thành cửa sổ, trên người đã thay một bộ đồ và đôi giày mới, dấu hôn trước ngực bị che không nhìn thấy gì.

Nhưng mà môi cậu đã sưng đỏ, mảng đỏ ở đuôi mắt cũng chưa tan.

Không lâu sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.

Hứa Thừa Yến cầm lấy thẻ phòng, Hạ Dương đi theo ở đằng sau.

Vào đến phòng, Hạ Dương trực tiếp đẩy người lên tường, hôn mạnh xuống. Hứa Thừa Yến rên một tiếng, thẻ phòng trong tay cũng bị cậu làm rơi xuống sàn nhà.
Xúc cảm môi lưỡi thân mật làm người ta phát nghiện, Hạ Dương dùng sức trên tay, ôm người lên, phòng ngủ cũng không thèm bước vào, mà trực tiếp đi thẳng tới sô pha.

Ở trên sô pha, đã bị lăn lộn thành một mớ hỗn độn, gối ôm cũng bị ném lăn lóc xuống dưới.

Hạ Dương đè lên thanh niên, cởi bỏ đồng phục nhân viên trên người mình xuống.

Hứa Thừa Yến nằm phía dưới, bất giác vươn tay ra, sờ lên cơ bụng của Hạ Dương.

Đã nửa tháng rồi bọn họ không gặp, không thân mật với nhau.

Hứa Thừa Yến chạm vào cơ bụng, dần dần hướng lên trên sờ soạng, vô cùng hài lòng với dáng người của Hạ Dương. Hạ Dương đã cởi thắt lưng ra, lần nữa đè xuống, hôn liếm từng cái lên môi thanh niên. Hứa Thừa Yến mở lớn mắt, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, đẩy đẩy bả vai của Hạ Dương: "Em vẫn chưa ăn tối."
Hạ Dương đột ngột bị phá ngang, cau mày lại: "Đợi lát nữa rồi ăn."

Hứa Thừa Yến còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng môi đã bị lấp kín, không có cơ hội để mở miệng.

Sau đó, sô pha bị hai người làm bẩn, cái bàn bên cạnh cũng tránh không thoát số phận.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, nhất thời chịu không nổi, đầu ngón tay bấu ra sau lưng của ai kia, để lại vết cào.

"Đừng làm nữa....." Hứa Thừa Yến đã không còn sức nữa, yếu ớt mà lên tiếng, "Anh để cho em ăn chút gì đã, em không có sức....."

Động tác của Hạ Dương hơi ngừng lại một chút, nhìn người dưới thân, giống như suy tư: "Đó là do thể lực không tốt nhỉ."

Hứa Thừa Yến bị chọc tới bật cười, "Em còn chưa ăn gì nữa, lấy đâu ra thể lực."

Hạ Dương như suy tư mà gật gật đầu, vẫn tiếp tục động tác, vừa làm vừa trả lời:" Anh cũng chưa ăn gì."
Nhưng mà Hứa Thừa Yến thật sự không còn sức nữa, ôm lấy cổ của Hạ Dương, thúc giục: "Anh còn muốn làm bao lâu nữa mới dừng lại, em muốn đi ăn chút gì đó....."

Hạ Dương vẫn không chịu dừng lại, mà thuận miệng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hứa Thừa Yến mở mắt, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Ở đây có một nhà hàng lẩu ăn khá ngon, em muốn đi."

"Còn có cả BBQ nhật nữa, em có nghe mấy người đạo diễn nhắc tới, có vẻ cũng rất đáng để thử."

Hạ Dương nghe thanh âm của thanh niên, hơi nhíu mày, dường như bất mãn đã tới lúc này rồi mà thanh niên vẫn có thể thất thần, thế là thu sự thương hại về, động tác cũng không còn cố kỵ.

Hứa Thừa Yến vốn đang nghĩ gần đây có nhà hàng nào ăn ngon, nhưng chẳng mấy chốc, đã không thốt ra được lời nào nữa, không còn chút tinh lực dư thừa nào để suy nghĩ tới những vấn đề khác.
Tới lúc kết thúc, thì đã là chạng vạng.

Hạ Dương cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Nhưng mà thanh niên dưới thân đã nhắm tịt mắt lại, có vẻ như cậu đã mệt lắm rồi.

Hạ Dương ôm người lên, vào trong phòng tắm giúp cậu thanh tẩy một lượt.

Giờ kỹ thuật vệ sinh của Hạ Dương đã tốt hơn rất nhiều, động tác cũng vô cùng quen thuộc.

Hứa Thừa Yến dựa vào thành bồn tắm, cả quá trình đều nhắm mắt lại, được phục vụ tới mơ màng.

Sau khi làm xong, Hạ Dương bế người quay trở lại phòng ngủ, nhét cậu vào trong chăn: "Tối em muốn ăn gì?"

Hứa Thừa Yến ngủ tới mơ hồ, tuỳ ý đáp lại: "Không ăn....."

"Không phải vừa nãy em còn nghĩ xem sẽ ăn gì sao, sao giờ lại không ăn nữa?" Hạ Dương có hơi bất đắc dĩ mà cúi người xuống, đầu ngón tay cố ý cọ lên mặt của cậu một chút.
Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được những động tác nhỏ dừng trên mặt, nhưng đã mệt tới không nói thành lời, nhắm mắt lại tuỳ anh thích làm gì thì làm.

Hạ Dương vuốt ve tóc của thanh niên, một tay cũng mò vào trong chăn, sờ sờ ngón tay của thanh niên, lên tiếng hỏi: "Nhẫn của em đâu rồi?"

Hứa Thừa Yến đã mệt lắm rồi, đáp lại một câu có lệ: "Ở trong ngăn kéo....."

Hạ Dương đứng dậy, mở ngăn kéo của tủ đầu giường ra, thấy bên trong đặt một hộp trang sức.

Mở hộp trang sức ra, Hạ Dương cầm nhẫn lên, đeo lại lên ngón áp út của thanh niên lần nữa.

Hứa Thừa Yến bị những động tác này của Hạ Dương làm cho không tài nào ngủ được, mở mắt nhìn nhẫn trên tay mình, sau vẫn lên tiếng: "Mai em còn đi quay phim, vẫn phải tháo xuống thôi."

"Vậy thì hôm nay đeo một lúc." Hạ Dương nắm bàn tay kia, cúi người xuống, hôn lên vị trí ngón áp út của cậu.
Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, chỉ an tĩnh nhìn Hạ Dương, bỗng nhiên không muốn đi ngủ. Đã lâu lắm rồi cậu chưa được gặp Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến nhích người tới gần hơn, ôm lấy eo của Hạ Dương.

Hạ Dương hỏi:" Không ngủ sao? "

"Không ngủ. "Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu, đáp lại một câu:" Em muốn nhìn anh."

"Anh ở đây." Hạ Dương cúi người xuống, hôn lên trán của cậu, "Hạ thái thái, em mau nghỉ sớm một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.