Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 177: < Gương vỡ lại lành 65> Chia phòng



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Tỉnh lại sau giấc ngủ, cả người Hứa Thừa Yến đều vô lực mà nằm bẹp dí trên giường, không thể động đậy.

Hạ Dương lạnh mặt ở bên cạnh, kìm nén cơn tức trực trào, thật muốn mắng cho người này một trận.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dáng khó chịu chật vật của cậu, lại không nhẫn tâm được, chỉ đành ôm chặt người vào lòng, lặp đi lặp lại động tác hôn trán, coi như đang trấn an cậu.

Hứa Thừa Yến nhắm hai mắt lại, đầu choáng váng lắm rồi, hoàn toàn không có một chút tinh thần nào, cả người khó chịu, chỉ biết co rúc vào trong lòng Hạ Dương.

Hạ Dương vỗ về, lại để ý thấy môi của thanh niên hơi khô, đứng dậy rót cho cậu một cốc nước ấm.


Sau khi Hứa Thừa Yến được uống nước, bỗng nhiên lại muốn ăn chút đồ thử vị giác, lên tiếng hỏi: "Anh có kẹo không?"

Hạ Dương xuống dưới tầng tìm rồi mang lên cho cậu, Hứa Thừa Yến ăn một viên kẹo xí muội, cảm thấy trong miệng cuối cùng cũng nếm ra mùi vị, có tinh thần hơn đôi chút.

Hạ Dương cúi người xuống cẩn thận đắp chăn cho cậu, thấp giọng mắng: "Không có lần sau."

Hứa Thừa Yến chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn nằm lại ổ chăn, không trả lời lại anh.

Hạ Dương ngồi ở mép giường, ngón tay khẽ vuốt ve mặt của cậu, cau mày: "Không nghe lời gì cả."

Hứa Thừa Yến nắm lấy bàn tay của anh, dịu ngoan mà cạ mặt mình vào lòng bàn tay anh, bộ dáng muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.

Hạ Dương thở dài một tiếng, không đành lòng trách móc cậu nữa, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh.


Mãi tới tận chiều tối, Hứa Thừa Yến mới hạ sốt hơn chút, thân thể không còn khó chịu như hồi sáng nữa, còn có tâm trạng để lướt Weibo.

Tuy nhiên cậu lại bị Hạ Dương tịch thu điện thoại không cho xem, xong còn thúc giục cậu mau nghỉ sớm đi.

Hứa Thừa Yến ôm lấy eo của Hạ Dương không buông, dùng giọng mũi nói: "Em không ngủ được."

"Ngủ không được cũng phải ngủ." Hạ Dương vô cảm đáp lại, lòng bàn tay sờ lên ót cậu.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, nhịn không được mà nhích lại gần, muốn hôn anh.

Khi đã sắp chạm được vào Hạ Dương, bỗng nhiên ý thức được mình vẫn còn đang bị sốt, không thích hợp để hôn môi, đành cưỡng ép bản thân dừng lại, không hôn lên nữa mà yên lặng gục xuống cần cổ của anh.

Hạ Dương vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Hứa Thừa Yến, vươn tay, bao lấy mặt của cậu, hôn xuống.


Hứa Thừa Yến kêu nhẹ một tiếng, sau vẫn chủ động kết thúc nụ hôn, nói: "Đừng hôn."

"Ừm." Hạ Dương vuốt tóc cậu, tiếp tục dỗ dành người trong lòng mau ngủ.

Chẳng mấy chốc, Hứa Thừa Yến đã thϊếp đi.

Cũng may là trải qua một đêm, sức khoẻ Hứa Thừa Yến đã tốt lên nhiều,gần như là trở lại bình thường rồi.

Buổi sáng, Hứa Thừa Yến tản bộ một vòng quanh nhà, tới bên hồ nước rắc thức ăn cho cá, rồi lại tâm huyết dâng trào, đến phòng bếp tự phục vụ cho mình một bữa cơm.

Ăn cơm xong còn chưa đủ, cậu còn lục lọi hết đồ ăn trong nhà mang ra một lượt.

Hôm qua cậu ăn uống không tốt, cả ngày đều không ăn gì, giờ cuối cùng cũng bình thường trở lại, hận không thể ăn hết đống đồ ăn vặt trong một lần.

Sau khi Hạ Dương nhìn thấy, cũng không nói gì, vẫn sinh hoạt giống như bình thường ở bên cạnh cậu.
Chỉ có điều sinh hoạt ban đêm của hai người lại xuất hiện chút khác biệt nho nhỏ.

Hứa Thừa Yến ngồi trong lòng Hạ Dương, giống như mèo nhỏ, từng chút từng chút hôn liếm lên mặt anh, đầu ngón tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh ra.

Hô hấp của Hạ Dương dần trở nên nặng nề, cúc áo đã mở xuống tận eo.

Tuy vậy nhưng Hạ Dương vẫn duy trì lí trí, nói: "Không làm."

Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mắt, đầu ngón tay thuận thế mà trượt xuống phía dưới, cười nhẹ một tiếng: "Rõ là anh cũng có phản ứng rồi...."

Con ngươi Hạ Dương tối sầm xuống, sắp không thể kìn chế nổi nữa.

Hắn hít vào thở ra một hơi thật sâu, lại luyến tiếc đuổi người trong lòng đi, chỉ đành chôn ở cần cổ của cậu, thanh âm khàn khàn: "Sẽ bị sốt, không thể làm."

"Lần này cẩn thận một chút là được." Hứa Thừa Yến chậm rãi nói, tay cũng đã bắt đầu cởi bỏ quần tây của anh.
Nhưng Hạ Dương vẫn không đáp lại, mặc kệ cho Hứa Thừa Yến có nói thế nào, vẫn cố gắng bất động như cũ.

Hứa Thừa Yến đành phải lùi một bước: " Vậy anh dùng bao đi, có thể chứ?"

Lúc này Hạ Dương mới đáp nhẹ một tiếng, thoáng buông người trong lòng ra, lục tìm ba con sói trong ngăn kéo.

Nhưng mà ngày trước cả hai người đều không có thói quen sử dụng bao, thường là kết thúc trực tiếp đi tẩy sạch luôn, giờ đột nhiên lại muốn sử dụng áo mưa, tìm một hồi lâu mới thấy một hộp mới ở sâu trong góc.

Hạ Dương xé vỏ ngoài, quay lại giường, đè mạnh lên người thanh niên.

Hứa Thừa Yến cũng rất phối hợp mà ôm lấy bả vai của anh, trao đổi một nụ hôn sâu với Hạ Dương.

Không khí dần trở nên ái muội.

Khi đã động tình, Hứa Thừa Yến cắn lên đầu vai anh, nhịn không được mà nói: "Hay là đừng dùng nữa....."
Hạ Dương không để ý.

"Khó chịu....." Hứa Thừa Yến không quen với loại xúc cảm này, lên tiếng giục Hạ Dương tháo xuống.

Hầu hết Hạ Dương trượt xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Em đừng nói nữa."

Hứa Thừa Yến bắt thời cơ thúc giục: "Vậy thì anh đừng đeo nữa."

Dứt lời, Hứa Thừa Yến chủ động ngẩng đầu, khẽ liếm lên hầu kết của Hạ Dương.

Hạ Dương không thể nhịn được câu dẫn như vậy, cuối cùng vẫn bỏ áo mưa ra, cúi đầu đè cằm thanh niên lại, thô bạo mà hôn lên.

Nhưng sau khi kết thúc, Hạ Dương lập tức phản ứng lại, vội vàng bế người tới phòng tắm rửa sạch cho cậu.

Hứa Thừa Yến còn chưa kịp bình ổn lại, đã bị đặt vào trong bồn tắm.

Gương mặt của Hạ Dương còn rất nghiêm túc, cẩn thận tẩy rửa từng chút cho cậu.

Hứa Thừa Yến nhíu mày, cơ thể co rụt lại, không muốn để Hạ Dương giúp.
Trùng hợp là phòng tắm trong phòng ngủ chính vừa mới đổi sang một cái bồn tắm to hơn, rất tiện để cậu trốn tránh.

Hạ Dương lạnh mặt túm lấy cổ chân của thanh niên, kéo người quay lại, không màng tới sự chống cự của cậu, tiếp tục công việc.

Sau khi vệ sinh xong, Hạ Dương vẫn không yên tâm mà kiểm tra lại một lượt, sau khi chắc chắn là không để sót thứ gì, bấy giờ mới chịu ôm thanh niên trở lại giường.

Nhưng mà rửa sạch cho cậu thôi chưa đủ, Hạ Dương còn lấy hộp thuốc tới, cứ vài phút là lại lấy nhiệt kế kiểm tra thân nhiệt cho cậu, rồi chốc chốc lại cầm khăn ấm để lên trán cậu.

Hứa Thừa Yến bị động tác nhỏ của anh quấy tới không ngủ nổi, nhịn không được mà nói: "Không cần kiểm tra nữa đâu."

Hạ Dương không đáp, vẫn tiếp tục đo nhiệt độ.
Hứa Thừa Yến thật sự là không còn chút sức nào nữa, ngủ thϊếp đi.

Mãi tới tận sáng ngày hôm sau, Cậu mở mắt ra, liền trông thấy Hạ Dương đang cau mày ngồi bên cạnh, trong tay còn đang cầm nhiệt kế.

Hứa Thừa Yến vừa trông thấy động tác này của Hạ Dương, ngồi dậy, theo bản năng nói: "Em không sốt."

Nhưng sau khi cậu nghe thấy giọng mình vừa phát ra, lập tức sửng sốt.

Giọng nói ngàn ngạt, yết cầu cũng xuất hiện cơn đau.

Mà Hạ Dương trông thấy cậu tỉnh, lập tức nhìn qua, nhét lại người vào trong chăn, "Nằm yên đừng lộn xộn."

Ngữ khí của Hạ Dương còn nghiêm khắc hơn so với ngày thường, mang theo một tia lạnh lẽo.

Hứa Thừa Yến mấp máy môi, vừa mới định biện giải cho mình, bỗng bất ngờ, nghiêng đầu hắt xì một cái.

Biểu cảm trên mặt Hạ Dương càng lạnh hơn, cầm thuốc trị cảm đưa tới.
Hứa Thừa Yến yên lặng nhận thuốc, ngoan ngoãn uống hết.

Cậu không sốt___

Nhưng mà lại bị cảm mất rồi.

Hứa Thừa Yến uống thuốc, cả người rã rời, nằm im trên giường không nhúc nhích.

Hạ Dương trầm mặc mà ngồi bên cạnh, không phát ra dù là một tiếng động.

Không khí càng lúc càng áp bách, cả hai người đều không nói chuyện.

Sau cùng, vẫn là Hạ Dương lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Lần thứ 3 rồi."

Hứa Thừa Yến yên lặng mà quấn chặt chăn, nhỏ giọng: "Hôm qua có rửa mà."

Hạ Dương cụp mắt, "Vệ sinh rất lâu."

Hôm qua lúc hắn thanh tẩy cho cậu, chỉ muốn làm sạch hơn một chút, nên hai người họ ở nhà tắm hơi lâu.

Hẳn là do ở quá lâu trong đó, mới khiến cậu bị cảm.

Hạ Dương nhìn thanh niên trên giường, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, "Anh xin lỗi."

Hôm qua là do hắn sai.

Nếu như lúc ấy hắn có thể nhẫn nhịn, kiên trì mà đeo bao tới giây phút cuối cùng, hoặc ngay từ lúc bắt đầu đã không làm, thì Yến Yến của hắn cũng sẽ không bệnh.
Hạ Dương sờ lên tóc của thanh niên, hôn xuống mặt cậu, nhẹ giọng dặn dò: "Em mau nghỉ ngơi đi."

Nói xong Hạ Dương đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến mới đầu cũng không để ý, chỉ cho rằng do Hạ Dương có việc bận nên phải đi, mình thì cứ an tâm nghỉ trong phòng như bình thường.

Tuy nhiên tới tận chiều, cậu cũng không thấy Hạ Dương quay lại nữa.

Ngay cả tối cũng là dì tới phòng ngủ thăm cậu, không thấy bóng dáng của Hạ Dương đâu.

Đì đẩy một cái xe nhỏ tới, ở bên trên đặt đồ ăn ăn.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhận lấy bát từ trong tay của dì, uống canh, thuận miệng hỏi: "Hạ Dương đâu rồi dì?"

Dì cũng không chắc lắm mà đáp lại: "Chắc là cậu chủ đang ở thư phòng."

Hứa Thừa Yến gật đầu, uống xong canh thì nằm lại xuống chăn.

Dì cần một ít kẹo để lên tủ đầu giường, xong xuôi hết rồi mới rời đi.
Hứa Thừa Yến nằm ở trên giường thêm một lúc, sau vẫn thấy nhàm chán, thế là khoác thêm một cái áo, ra ngoài tìm Hạ Dương.

Thư phòng cũng ở ngay gần đó, Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa, thăm dò mà mở hé cửa ra, trông thấy Hạ Dương vẫn đang ở bên trong.

Hạ Dương ngồi trước máy tính trên bàn làm việc, dường như đang suy tư gì đó.

Anh cũng đã nhận ra bóng người ngoài cửa, sau khi trông thấy thanh niên chỉ khoác áo đơn bạc ra ngoài, mày nhăn tít lại.

"Sao lại mặc ít  như vậy?" Hạ Dương đứng dậy, lấy chăn lông mỏng ở bên cạnh qua, khoác chùm lên người cậu.

Hứa Thừa Yên thuận theo mà bọc cả cơ thể lại, rồi hỏi: "Bao giờ anh mới về phòng thế?"

Hạ Dương: "Em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu."

Dứt lời, Hạ Dương quay lại bàn làm việc tiếp tục nhìn máy tính.

Hứa Thừa Yến đi tới, vô tình nhìn thoáng qua màn hình, liền trông thấy bên trên là phương án kế hoạch tổ chức đám cưới.
Hứa Thừa Yến đi tới từ phía sau, cúi đầu ôm lấy bả vai của Hạ Dương, hỏi: "Đã hơn 11 giờ rồi, anh vẫn xem à?"

Hạ Dương cũng lại đáp: "Tối nay anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, em cứ ngủ trước đi."

Hứa Thừa Yến ngơ ngẩn, "Ngủ ở phòng cho khách?"

"Ừm."

"Tại sao vậy?" Hứa Thừa Yến nghiêng người, muốn rúc vào trong lòng của Hạ Dương.

Nhưng Hạ Dương lại kéo người ra, bảo trì khoảng cách: "Tối chúng ta không ngủ cùng nhau nữa."

"Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì vậy? Đang êm đẹp, sao đột nhiên anh lại muốn ngủ phòng dành cho khách?"

"Em bị cảm rồi."

"Chỉ bởi vì em bị cảm thôi ấy hả?" Hứa Thừa Yến càng nghĩ không ra.

Hạ Dương trầm mặc một lúc lâu, sau vẫn nói: "Tự chủ của anh không tốt, mấy ngày nay tách ra ngủ thì tốt hơn."

"Em bị cảm với việc tự chủ của anh không tốt thì có liên quan gì?" Hứa Thừa Yến có chút cạn lời.
Nhưng mà thái độ lần này của Hạ Dương lại rất kiên quyết, "Ngủ riêng."

"Hạ Dương." Ngữ khí của Hứa Thừa Yến mang theo chút tức giận, nhìn chằm chằm vào người này, "Anh đừng giở chứng."

Hai người giằng co, không ai chịu nhượng bộ trước.

Cuối cùng, Hứa Thừa Yến cũng không thèm đôi co với anh nữa, dứt khoát nói: "Được thôi, thế thì cứ chia phòng ngủ đi."

Sau khi hai người kết hôn, lần đầu chia phòng ra ngủ riêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.