Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 178: < Gương vỡ lại lành 68> Hầu nam và tạp dề



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến trực tiếp xoay người rời đi.

Hạ Dương nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, quyến luyến mà thu mắt về, tiếp tục nhìn máy tính.

Chỉ là nội dung ở trên máy tính, đã chẳng xem lọt nổi một chữ.

Hạ Dương tựa lưng vào ghế, có hơi mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm, cuối cùng vẫn đành đứng dậy, ra ngoài hành lang, đi về phía phòng ngủ.

Hắn thả nhẹ bước chân mà mở cửa phòng, nhìn vào bên trong.

Trong phòng tối thui, xung quanh cũng rất yên ắng, dựa vào chút ánh sáng ngoài hành lang, có thể trông thấy một gồ nhỏ ở trên giường, hình như Yến Yến của hắn ngủ rồi.

Hạ Dương đi tới, đứng cạnh giường nhìn thanh niên đang rúc trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái gáy ra ngoài.


Hạ Dương nhíu mày, duỗi tay kéo chăn xuống một chút để cậu dễ thở hơn.

Chỉ có điều Hứa Thừa Yến vẫn còn chưa ngủ, lập tức cảm nhận được động tĩnh của Hạ Dương, lại vẫn đang còn giận dỗi, cho nên lại tiếp tục co rụt vào trong chăn.

Hạ Dương đành phải gọi một tiếng: "Yến Yến?"

Hứa Thừa Yến không để ý tới anh, yên lặng trốn vào chăn, thể hiện sự tức giận của mình.

Hạ Dương cúi người thấp hơn, muốn hôn cậu một cái.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến lại càng phản kháng hơn, gần như là vùi đầu hết vào trong chăn, không cho anh có cơ hội hôn mình.

Hạ Dương cũng không ép buộc, chỉ nói: "Đừng tự làm ngạt mình ở bên trong nữa."

Cách tấm chăn, Hạ Dương vỗ vỗ lên người cậu, sau mới xoay bước rời đi.

Khi Hạ Dương vừa mới ra tới ngoài hành lang, đúng lúc gặp phải tiểu Ôn.


Tiểu Ôn đang thong thả đi tới, ngẩng đầu nhìn lên Hạ Dương, rồi lại tiếp tục bước chân về phía phòng ngủ, hai chân trước cào cào cửa, đem ý tưởng muốn vào bên trong, cùng ngủ với chủ nhân.

Hạ Dương trực tiếp bế tiểu Ôn lên, giao cho người hầu xử lý.

Dì vội ôm lấy nhóc mèo, chuẩn bị đưa nó về phòng dành cho chó mèo.

Hạ Dương cũng tiện đó dặn: "Dì hãy làm chút đồ ăn, đợi lát nữa thì mang tới thư phòng."

"Vâng." Dì gật đầu, xong thì dẫn tiểu Ôn xuống tầng trước.

Hạ Dương cũng quay trở lại thư phòng, tiếp tục phần việc dang dở.

Nhưng hắn đợi hơn nửa tiếng, mà vẫn chưa thấy dì mang đồ ăn lên.

Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian, khẽ nhíu mày.

Mà khi hắn vừa chuẩn bị đi xuống tầng một xem thử, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hạ Dương: "Vào đi."

Cửa phòng mở ra, tiếng xe đẩy vang lên.


Người hầu đẩy một xe đẩy thức ăn nhỏ tới rồi đóng cửa phòng lại.

Hạ Dương không quay đầu, vẫn tiếp tục nhìn máy tính.

Mà người hầu kia cũng đi tới phía sau Hạ Dương, lấy một bát hoành thánh xuống khỏi xe, đặt lên trên bàn.

Hạ Dương liếc thoáng qua, sau khi trông thấy người hầu lập tức ngây ngẩn.

Người tới là một hầu nam, trên người chỉ mặc duy nhất một cái tạp dề tình thú siêu ngắn, nửa trên gần như không che được gì, vạt tạp dề cũng chỉ che tới đùi, trên cổ còn đeo một lục lạc, ở tay và đùi cũng đeo phối sức.

Mà người hầu nam kia hơi cúi người thấp xuống, nhẹ giọng hỏi: "Anh ơi anh có muốn ăn hoành thánh không?"

Bởi vì động tác cúi người, cho nên tạp dề của hầu nam này cũng trễ xuống một ít, lộ ra toàn bộ phần ngực ra ngoài.

Hô hấp của Hạ Dương dần trở nên rối loạn, nhưng vẫn cố duy trì lý trí, thu mắt về, giọng khàn khàn: "Sao em lại mặc như vậy chứ?"
"Quần áo mới mua, em muốn mặc cho anh xem." Thanh niên mỉm cười dịu ngoan, chủ đồng chui vào lồng ngực anh, trực tiếp ngồi lên đùi của Hạ Dương.

Hạ Dương theo phản xạ mà ôm lấy hông của thanh niên, nhưng sau khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay, vẫn co rụt tay về.

"Xuống đi."

Ngữ khí của Hạ Dương còn hơi lạnh nhạt, giống như thể dù thanh niên đã mặc thành như vậy cũng không khơi dậy chút hứng thú trong lòng anh.

Nhưng mà thanh niên cũng không chịu rời đi, đầu ngón tay trượt dần xuống ngực của anh, sau khi cảm nhận được thân thể của người này có phản ứng, nhịn không được mà bật cười.

Biểu cảm trên mặt có thể nguỵ trang, nhưng phản ứng thân thể thì không dễ như vậy.

Thanh niên vươn tay ra, lười biếng ôm lấy cổ của Hạ Dương, hỏi: "Tiên sinh không thích hả?"
Hạ Dương không đáp lại, theo bản năng mà sờ ra sau lưng của thanh niên.

Sau lưng cậu trần trần trụi trụi, Hạ Dương cứ sờ như vậy, bấy giác tay dịch lên vị trí sau cổ.

Dây tạp dề được buộc phía sau cổ cậu, Hạ Dương nắm nhẹ sợi dây, vô thức dùng sức.

Nhưng khi Hạ Dương sắp kéo tuột dây ra, vẫn ép bản thân khôi phục lại lý trí, cúi đầu gục xuống vai cậu.

Hạ Dương mấp máy môi, như muốn nói gì đó.

Nhưng lại không nỡ nói nặng lời, càng không nỡ đẩy người trong lòng ra.

Yến Yến của hắn, lần nào cũng quyến rũ hắn như vậy.

Rõ là cậu biết tự chủ của hắn chẳng tốt, vậy mà còn cố ý ăn mặc thành thế này chạy tới trước mặt hắn.

Cuối cùng, Hạ Dương chỉ đành thở dài một tiếng, "Yến Yến à......."

"Quần áo cũng không chịu mặc nữa." Hạ Dương có hơi bất đắc dĩ.
"Em mặc rồi đấy thôi." Giọng của Hứa Thừa Yến còn mang theo sự vô tội, nghiêng nghiêng đầu, "Anh sờ thử xem."

Dứt lời, Hứa Thừa Yến nắm lấy một bàn tay của Hạ Dương, kéo tay anh trượt xuống phía dưới của mình.

Mà sau khi Hạ Dương sờ thấy vải dệt mỏng manh ở phía dưới tạp dề, càng trở nên đau đầu hơn.

Đúng là bên trong tạp dề có mặc đồ.

Nhưng mà thứ cậu mặc lại là quần hình chữ T, có khác gì không mặc đồ đâu.

Hứa Thừa Yến còn vô tư ngồi trên đùi Hạ Dương, cố ý vô tình mà nhích nhích trong lòng của anh, hỏi: "Tiên sinh anh có ăn hoành thánh không? Hay là...... muốn ăn thứ khác?"

Lời nói của Hứa Thừa Yến muốn bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu, rồi cậu lại lấy ba con sói từ túi trước của tạp dề ra, thỉnh thoảng lại cọ lên người anh một chút.

Hạ Dương bị cọ tới cả người khô nóng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Tuy nhiên khi Hạ Dương vừa mới định đảo khách thành chủ, trong ngực đột nhiên trống không___

Hứa Thừa Yến đứng dậy tránh thoát khỏi cái ôm của Hạ Dương, cười nói: "Xin lỗi nha..... em lại quên mất đêm nay chúng ta chia giường ngủ riêng."

"Vẫn không nên quấy rầy anh thì hơn." Hứa Thừa Yến đẩy bát hoành thánh tới cạnh Hạ Dương, thiện ý mà nhắc nhở: "Anh nhớ ăn nhanh lên, nếu không đợi lát nữa hoành thánh lạnh rồi lại không thể ăn nữa."

Hứa Thừa Yến còn cúi người xuống, đặt cái áo mưa kia ờ trong túi sơ mi của Hạ Dương, sờ đầu của anh, dịu dàng nói: "Anh à, anh ngủ ngon ha."

Dứt lời, cậu xoay người đi về phía cửa thư phòng.

Hạ Dương đã bị khơi lên du͙ƈ vọиɠ, nhìn chằm chằm vào bóng người của ai kia, trực tiếp tiến tới bế người lên.

Hứa Thừa Yến không kịp phản ứng, hoảng loạn kêu một tiếng, gắt gao ôm lấy bả vai của Hạ Dương: "Hạ Dương!"
Trong thư phòng có giường để nghỉ ngơi, Hạ Dương đặt người xuống đệm chăn mềm mại, đè lên.

Hứa Thừa Yến thở hổn hển, cơ thể Không ngừng co rụt về phía sau, vội nói: "Em không làm."

Hạ Dương đã chẳng thể nào nghe lọt được lời thanh niên nói, có chút thô bảo cởϊ áσ sơ mi ném sang một bên, rồi lại lấy cà vạt, trói cổ tay của người này lại.

Hứa Thừa Yến tới tận bây giờ mới ý thức được chuyện này đang theo hướng mất khống chế, nâng đầu gối chạm vào Hạ Dương, nhắc nhở: "Em đang bị cảm đó."

Hạ Dương kéo tay cậu lên đỉnh đầu, chậm rãi cúi người thấp xuống, "Quyến rũ anh xong thì không chịu trách nhiệm? Hửm?"

Hạ Dương mang ý trừng phạt mà cắn xuống môi của thanh niên, "Cái đồ không nghe lời."

Hứa Thừa Yến: "Lúc trước là anh nói muốn ngủ riêng mà."
"Cho nên em mới ăn mặc như vậy tới để câu dẫn anh?" Hạ Dương nhìn xuống tạp dề trên người thanh niên, không cởi ra mà trực tiếp kéo lên.

Quần chữ T yếu ớt bị kéo ra, vứt lên sàn nhà.

Hạ Dương đè xuống, động tác không dịu dàng như những lần trước nữa, ẩn chứa dấy hiệu mất khống chế, như đang cố ý trừng phạt, mặc kệ cho thanh niên có xin tha thế nào cũng không chịu dừng.

Mãi tới tận mấy tiếng đồng hồ sau, động tĩnh trên giường cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Hạ Dương tháo cà vạt trên cổ tay thanh niên xuống, xoa xoa cổ tay cho cậu.

Hứa Thừa Yến vẫn còn đắm chìm trong cuộc hoan ái vừa nãy chưa ổn định lại được, trên người là một mớ hỗn độn, toàn thân đều ra mồ hôi.

Hạ Dương vươn tay, ôm người lên, đi về phía phòng tắm.

Trên người của cậu vẫn còn mặc cái tạp dề kia, Hạ Dương tuỳ tiện mà kéo ra ném tạp dề xuống đất, đem người thả vào trong bồn tắm, giúp cậu vệ sinh cơ thể.
Hứa Thừa Yến dựa vào thành bồn tắm, cúi đầu nhìn xuống cổ tay của mình.

Bởi vì bị trói lâu, cho nên giờ trên đó xuất hiện một vệt đỏ vô cùng trói mắt, Hứa Thừa Yến nhíu mày, : "Anh biến tay của em thành thế này, -500."

Hứa Thừa Yến lại nhìn thoáng qua tạp dề bị ném xuống dưới đất, đã thành một mớ nhắn nhúm dúm dó, "Còn cả quần áo em vừa mới mua cũng bị anh phá thành như vậy, -500."

"Buổi chiều đã cố ý làm riêng hoành thánh cho anh, anh cũng không chịu ăn, -700."

"Giường ở thư phòng cũng cứng nữa, em không thích, -1000."

Hứa Thừa Yến cứ lẩm bẩm không ngừng, giống như đang tìm lỗi bắt chẹt, tìm ra đủ lí do kỳ quái để trừ điểm."

Hạ Dương ngồi bên cạnh bồn tắm, yên lặng lắng nghe, mãi tới khi cậu đã trừ điểm xong, mới cất giọng nói: "Lần sau em đừng có mặc thành như thế nữa."
Hứa Thừa Yến hỏi lại: "Sao vậy? Khó coi lắm à?"

"Khó coi." Hạ Dương nhíu mày, nói như thể cái người mới lúc này suýt bị mất khống chế vì tạp dề không phải là hắn vậy."

Hạ Dương lấy chai sữa tắm qua, rồi hỏi: "Quần áo đó em mua từ bao giờ thế?"

Hứa Thừa Yến cười khẽ, nói: "Mua từ lâu rồi, chuẩn bị để hôm sinh nhật mặc cho anh xem, nhưng không có cơ hội......"

Vốn dĩ cậu định mặc cái tạp dề này hôm sinh nhật của Hạ Dương, nhưng lúc đó lại xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn, đồ tình thú này còn chưa có cơ hội để anh chiêm ngưỡng, tới tận hôm nay mới lôi ra.

"Anh thích không?" Hứa Thừa Yến cố ý dùng chân chạm lên đùi Hạ Dương.

Nhưng Hạ Dương lại vô cảm mà đáp lại: "Không thích."

Hứa Thừa Yến gật đầu, "Thế sao, vậy để lần sau em đổi sang kiểu khác."
"Đừng mặc nữa." Ngữ khí của Hạ Dương hơi hung giữ, nhưng răn dạy trẻ hư mà nói, "Không có lần sau, sau này cũng đừng mặc như thế nữa."

Nhóc lớn xác Hứa Thừa Yến có lệ mà gật đầu đáp lại, theo thói quen mà dán vào ngực anh.

Hạ Dương lại kéo người ra, nhíu mày nói, "Đừng lộn xộn."

"Em có lộn xộn đâu." Hứa Thừa Yến đáp lại vô cùng vô tội, nhưng bàn tay lại sờ cổ tay của Hạ Dương, đầu ngón tay gãi nhẹ, "Anh cũng nói là do tự chủ của anh không tốt mà, sao lần nào cũng nói em thế?"

Hạ Dương đau đầu một trận, quát khẽ, "Em đừng nghịch."

Nhưng uy hϊếp cảnh cáo của Hạ Dương chẳng có chút tác dụng nào với nhóc nhà hắn cả.

Lá gan của Hứa Thừa Yến cành lúc càng lớn, ôm lấy bả vai của Hạ Dương, người cũng dán lên, nhẹ giọng hỏi: "Nếu em cứ muốn nghịch tiếp thì thế nào?"
Hạ Dương không trả lời ngay, mà ôm chặt thanh niên vào lòng, dùng hành động thay cho lời nói.

Nước bồn tắm dần lay động, cùng với những tiếng rên nhỏ cố kìn nén của thanh niên.

Hạ Dương tiến hành "trừng phạt" đối với nhóc như nhà hắn.

Mà kết quả của lần "trừng phạt" này lại là___

Cảm mạo của nhóc nhà hắn lại kéo dài hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.