Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 180: < Gương vỡ lại lành 68> Không nỡ



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hai người cùng đứng trên đường lớn.

Thân hình cao lớn của người đàn ông ôm trọn lấy thanh niên vào lòng, khẽ hôn xuống.

Tuy là trời đã tối, nhưng xung quanh vẫn sẽ có người qua lại.

Hứa Thừa Yến đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại, thoáng đẩy bả vai của Hạ Dương ra, chủ động kết thúc nụ hôn, lên tiếng nhắc nhở: "Có người kìa anh."

Nhưng dường như Hạ Dương vẫn còn chưa hôn đủ, ôm mặt cậu rồi nhẹ nhàng cọ lên.

Hứa Thừa Yến đành phải kéo góc áo của anh, nói: "Về thôi."

Hạ Dương đồng ý, cố khắc chế lại, nắm tay của Hứa Thừa Yến về nhà.

Tài xế đã chờ ở bên kia đường từ trước, hai người bước lên xe.

Vào trong xe, Hạ Dương bèn đặt người lên đùi mình, rồi tiếp tục hôn.


Bản chắn ngăn cách ghế sau đã được nâng lên, tài xế sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở đằng sau, mà chỗ ngồi của họ lại rộng, có thể làm được rất nhiều thứ.

Hạ Dương ngậm lấy cánh môi của cậu, cẩn thận hôn liếm, dần xâm nhập vào sâu hơn.

Có thể hôn môi với người mình thích, là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Hạ Dương cắи ʍút̼, một lần lại một lần.

Cho dù là thời gian nghỉ lấy hơi, Hạ Dương cũng cứ dán chặt lấy mặt thanh niên không chịu rời, một đường trượt xuống cổ, rồi để lại những dấu vết ái muội nơi đó.

Hạ Dương giống như bị nghiện, không có cách nào dừng lại được.

Hứa Thừa Yến bị hôn cả đường, đuôi mắt đã phiếm hồng, môi cũng sưng tới quái dị.

Sau khi trở lại nhà cũ, Hạ Dương trực tiếp ôm người về phòng ngủ rồi tiếp tục hành động ban nãy.


Hứa Thừa Yến bị đặt lên bàn, một tay chống bàn để ổn định cơ thể, tay kia thì vòng lấy bả vai của Hạ Dương, bị anh hôn tới có cảm giác.

Hứa Thừa Yến hơi hơi thở dốc, kéo lấy cà vạt ở trước ngực Hạ Dương xuống.

Nhưng khi cậu vừa mới định cởi cúc áo của Hạ Dương ra, thì cổ tay lại bị giữ lại.

Hơi thở của Hạ Dương đã trở nên gấp gáp, con ngươi đen nhánh sâu thẳm không rõ ý, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, khàn khàn nói: "Không làm."

Hạ Dương gục xuống vai cậu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt gáy của thanh niên, "Em sẽ bị cảm mất."

Hứa Thừa Yến thuận theo mà đáp lại cái ôm của anh, đáp lại: "Em khỏi rồi mà."

Nhưng mà Hạ Dương vẫn còn kiêng kỵ đối với thân thể của Hứa Thừa Yến, thật sự là không dám đụng vào.

Hứa Thừa Yến nghịch nghịch cà vạt của Hạ Dương, nhịn không được mà nói: "Anh còn nói em quyến rũ anh, rõ ràng là anh cũng toàn câu dẫn em rồi lại không chịu động vào."


"Yến Yến." Hạ Dương bất đắc dĩ, thoáng buông tay ra, chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người thanh niên, cũng không định làm gì quá giới hạn.

Hứa Thừa Yến nhìn người này, bỗng nhiên nói: "Mai em phải quay trở lại đoàn phim rồi."

Hứa Thừa Yến vòng tay ôm lấy cổ của Hạ Dương, hỏi: "Buổi tối cuối cùng, anh thật sự không định làm sao?"

Hạ Dương dù vậy vẫn kiên quyết: "Không thể chạm vào em được."

Dứt lời thì cúi xuống, hôn lên khoé mắt cậu.

Hắn cũng không nỡ.

Nhưng nếu như chạm vào, hắn sẽ lại kìm lòng không đặng, mà khiến cậu sinh bệnh.

Hạ Dương ép buộc bản thân, không dám thật sự làm gì, chỉ không ngừng dây dưa dụi lên người cậu.

Nhưng Hứa Thừa Yến lại không muốn nhịn, ôm lấy eo của Hạ Dương, nhẹ giọng: "Dù bị cảm cũng không sao."

Hạ Dương không đáp lại.
Hứa Thừa Yến gãi gãi lòng bàn tay của anh, ngoan ngoãn gọi: "Hạ Dương."

Hạ Dương vẫn không phản ứng.

Hứa Thừa Yến lại gọi: "Hạ tổng ơi."

Hạ Dương: "Không được."

"Anh à."

Tới lúc này Hạ Dương mới nhìn thanh niên trong lòng mình, nhưng sau vẫn đáp lại: "Làm nũng cũng không được."

Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhanh trí, dán lên tai của Hạ Dương, nỉ non một tiếng: "Chồng ơi."

Tới đây thì Hạ Dương thật sự không thể nhịn được nữa, trực tiếp bế người lên đi về phía giường lớn, đặt người xuống đệm chăn mềm mại.

Quần áo vương vãi đầy đất.

Hạ Dương cùng cà vạt trói cổ tay của thanh niên lại, thấp người đè lên.

Ngày hôm sau, đợi khi Hứa Thừa Yến tỉnh dậy thì đã là hơn 10 giờ.

Hứa Thừa Yến vẫn trong cơn mê chưa muốn tỉnh, sờ điện thoại nhìn giờ, thấy vẫn còn thời gian, nên lại tiếp tục nằm trên giường.
Hạ Dương đã dậy , vẫn luôn ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng lại quay qua đo nhiệt độ cho cậu.

Hộp y tế đặt ở trên tủ đầu giường, chuẩn bị cho bất cứ lúc nào.

May mà hôm nay, Hứa Thừa Yến không sốt.

Hạ Dương đo xong nhiệt độ, rồi xác nhận lại trạng thái cơ thể hiện giờ của cậu, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Thừa Yến vẫn nằm lì trong ổ chăn, trông thấy Hạ Dương căng thẳng như vậy, nhịn không được mà nói: "Hôm qua anh không bắn vào trong, sẽ không sốt đâu."

Tối hôm qua lúc bọn họ làm, Hạ Dương vẫn luôn đeo bao.

Hứa Thừa Yến nằm nghiêng, chăm chú nhìn người này.

Thật ra cậu không thích xúc cảm của áo mưa, cứ cảm thấy không được chân thật.

Cậu nắm lấy một bàn tay của Hạ Dương, lên tiếng: "Lần sau không cần thế nữa đâu."
"Em sẽ bị sốt mất."

"Em cố rèn luyện sức khoẻ, sau này sẽ không như vậy nữa." Hứa Thừa Yến dịu ngoan nói.

Hạ Dương nắm lấy bàn tay kia, "Lúc trước em đều bắt anh đeo mà."

Hứa Thừa Yến lắc đầu, "Giờ không giống."

3 tháng cậu vừa mới có mối quan hệ bao dưỡng với Hạ Dương kia, đúng là mỗi lần cậu đều sẽ nhắc Hạ Dương đeo bao.

Nhưng mà cảm tình khi đó, không giống bây giờ.

Giờ, cậu chỉ muốn hai người có thể thân mật hơn một chút......

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà đứng dậy, ôm lấy Hạ Dương.

Hạ Dương thở dài một tiếng, ôm người vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vòng ra sau lưng vỗ về, "Hành lý đã chuẩn bị xong rồi."

Hứa Thừa Yến yên lặng ôm anh một lúc, rồi mới buông tay đi làm vệ sinh cá nhân.

Làm xong tất cả, Hứa Thừa Yến xuống tầng dưới ăn chút đồ, sau mới rời đi.
Hạ Dương đưa cậu tới sân bay.

Hứa Thừa Yến ngồi trong xe, vẫn không muốn rời đi, im lặng rúc vào lòng Hạ Dương không nhúc nhích.

Hạ Dương hôn lên trán cậu, hỏi: "Em không xuống à?"

Hứa Thừa Yến vô thức ôm chặt hơn, nghẹn ngào nói: "Ôm thêm một chút nữa."

Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, có hơi bất đắc dĩ.

Đôi khi hắn cảm thấy, Yến Yến của hắn sao lại giống mèo tới vậy.

Ngày thường thì lười biếng, thỉnh thoảng còn hay chơi xấu.

Nhưng tới khi thật sự phải tách ra, thì lại dính người tới không nỡ đẩy ra.

Hai người ôm nhau rất lâu trong xe.

Mãi sau, Hứa Thừa Yến mới bịn rịn buông tay ra, nói: "Quay xong em sẽ về ngay."

"Ừm."

Hứa Thừa Yến đội mũ đeo khẩu trang rồi bước xuống xe.

Người đại diện đã chờ ở sân bay từ trước, trông thấy Hứa Thừa Yến đến, vừa định mở miệng, nhưng khi vô tình trông thấy dấu hôn trên cổ cậu, lại đau đầu một trận.
"Tổ tông của tôi, cậu ra ngoài không biết che một chút à?" Người đại diện thờ dài thườn thượt, đi qua chỉnh lại cổ áo cho cậu, che đi dấu hôn.

"Em không để ý." Hứa Thừa Yến mỉm cười cho qua.

Đợi tới khi máy bay hạ cánh, đã là buổi chiều.

Hứa Thừa Yến trở lại khách sạn, về với căn phòng trống trải, nhất thời vẫn chưa quen.

Rõ là ngày trước cậu quay phim cũng chỉ ở một mình, đều không thấy có vấn đề gì.

Nhưng giờ đã quen với cuộc sống hai người, bỗng nhiên lại quay về lối sống một mình như cũ, cứ cảm thấy sao sao.

Tối đến, Hứa Thừa Yến nằm trên giường, nhấp vào phần lịch sử trò chuyện với Hạ Dương, nhịn không được mà gọi điện thoại cho anh.

Cậu ngủ không được, muốn nghe thấy tiếng của anh.

Hạ Dương bắt máy rất nhanh.

"11 giờ rồi." Giọng nam quen thuộc truyền tới, "Còn vẫn chưa chịu ngủ sao?"
Hứa Thừa Yến nghe thấy giọng anh, yên lòng hơn nhiều, "Lát nữa em sẽ ngủ."

"Mau ngủ đi."

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn đồng ý, an tĩnh nằm trên giường.

Trong điện thoại cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh truyền tới, cùng với tiếng lách cách gõ bàn phím, chắc Hạ Dương đang xử lý công việc.

Hứa Thừa Yến đeo tai nghe lên, nghe những âm thanh sột soạt ở đầu bên kia, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Hạ Dương đợi rất lâu, mãi cho tới khi không nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng hít thở, mới nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Ngủ rồi sao?"

Hứa Thừa Yến lập tức tỉnh lại, vội nói: "Anh đừng tắt."

Trong điện thoại yên tĩnh một lúc, Hạ Dương mới trả lời.

"Được."

Hứa Thừa Yến đeo tai nghe, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến tỉnh lại, nhìn thoáng qua điện thoại, thấy vẫn còn hiển thị trạng thái đang trò chuyện.
Cậu ấn kết thúc, rồi xuống giường vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi tới đoàn phim.

Công việc lu bù, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hứa Thừa Yến quay cả sáng, cũng không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, tập trung nghiên cứu kịch bản.

Mãi tới trưa, mới có chút thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay quay phim ở phim trường điện ảnh, giờ nghỉ trưa, có rất nhiều người và nhân viên công tác tới lui.

Hứa Thừa Yến vừa mới chuẩn bị vào phòng ngủ, bỗng nhiên liếc thấy một bóng dáng nho nhỏ gần đó.

Một cậu nhóc đang đứng ven đường, lưng đeo ba lô.

Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ, gọi một tiếng: "Tiểu Trình?"

Cậu nhóc kia nhìn qua, kinh hỉ mà bổ nhào vào lòng của Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến xoa đầu cậu nhóc: "Tới đóng phim hả?"

"Vâng ạ." Tiểu Trình chỉ chỉ gần đó.

Hứa Thừa Yến gật đầu, nắm tay tiểu Trình, nói với người phụ trách một tiếng, bèn dẫn cậu nhóc tới siêu thị.
Hứa Thừa Yến mua cho cậu nhóc không út đồ ăn vặt, tiểu Trình bóc một gói kẹo ra, hỏi: "Chú Tiểu Dương đâu rồi ạ?"

Hứa Thừa Yến: "Anh ấy ở nhà."

"Thế ạ." Tiểu Trình ngoan ngoãn gật đầu.

Hứa Thừa Yến đưa Tiểu Trình về trả lại cho tổ tiết mục, xong thì rời đi.

Tiểu Trình ghi hình ở bên cạnh, nhưng vẫn chưa tới lượt mình nên chán chường mà ngồi trên ghế.

Cậu nhóc ăn kẹo, bỗng nhiên trông thấy một chiếc xe đang đỗ gần đó.

Ngay sau đó, cửa mở, một bóng người bước xuống.

Tiểu Trình vừa trông thấy người nọ, đã chủ động chạy tới mà gọi: "Chú Tiểu Dương ơi."

Hạ Dương hơi sửng sốt.

Tiểu Trình ngẩng đầu lên, hỏi: "Chú tới để tìm anh Tần Chu sao?"

"Ừm."

"Vừa nãy con vừa trông thấy anh ấy đó." Tiểu Trình nắm lấy tay của Hạ Dương chỉ về phim trường gần đó.
Bên kia đã bắt đầu quay phim.

Hạ Dương nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Trình, chậm dãi bước đến.

Nhưng mà anh cũng chỉ an tĩnh đứng trong góc, không đi qua làm phiền.

Tiểu Trình ở bên cạnh, trông thấy Hứa Thừa Yến vừa quay xong một cảnh, đã kéo cánh tay của Hạ Dương muốn ra tìm người.

Chỉ là kéo mãi mà vẫn không có động tĩnh gì, tiểu Trình quay đầu nhìn lại, trông thấy Hạ Dương vẫn còn đứng tại chỗ.

Tiểu Trình ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà hỏi: "Chú tiểu Dương không đi tìm anh ạ?"

Hạ Dương thấp giọng đáp lại: "Giờ chưa được."

Tiểu Trình lơ mơ gật đầu: "Vậy con qua tìm anh ấy."

Hạ Dương ừ một tiếng, bỗng nhiên như nhớ tới gì, dặn dò: "Chuyện chú qua đây nhóc đừng nói với em ấy."

Tiểu Trình vô cùng nghiêm túc mà gật đầu: "Con chắc chắn không nói đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.