Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 186: < Gương vỡ lại lành 74> Đồng ý kết hôn với em không



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến nhìn nhẫn trên tay, sau rồi vẫn tháo xuống, "Anh đừng nghịch nữa."

Nhưng Hạ Dương lại rất muốn làm theo nghi thức, thái độ kiên trì nói: "Phải cầu hôn."

"Không cần thật mà." Hứa Thừa Yến than nhẹ, đành nói: "Dù có mua nhẫn đi nữa, em cũng không đeo được."

Hứa Thừa Yến đặt lại nhẫn vào trong hộp, tiếp tục chọn khuy áo.

Cuối cùng, cậu đã mua hai cái, rồi chọn thêm mấy cái kẹp cà vạt để kết hợp với áo vest nữa.

Sau khi rời khỏi cửa hàng đá quý, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Hai người ra ngoài, đi về phía nhà hàng ăn uống.

Chỉ có điều cả đường đi Hạ Dương đều xụ mặt xuống, bởi vì không mua được nhẫn cưới nên tâm trạng cũng chẳng tốt mấy.


Hứa Thừa Yến cũng nhận ra cảm xúc của Hạ Dương, nhích vào gần anh hơn, nắm lấy tay của anh rồi gãi nhè nhẹ xuống lòng bàn tay.

Hạ Dương vẫn không nói gì, nhưng bên dưới tay lại nắm chặt người ta không chịu buông.

Bữa tối ở trong một nhà hàng xoay ở trên tầng cao nhất một toà nhà thương mại, Hạ Dương đã đặt một gian phòng riêng.

Hứa Thừa Yến ngồi vào chỗ, đánh giá xung quanh.

Nơi này cậu từng đến một lần rồi, là năm ấy Hạ Dương đã dẫn cậu tới.

Trên bàn có một bình trang trí nhỏ, bên trong được cắm dây mây một cách tinh tế.

Hứa Thừa Yến thuận tay mà rút một dây mây ra khỏi bình, nhàm chán nghịch ngợm.

Hạ Dương ngồi ở phía đối diện, vẫn muốn tiếp tục thảo luận cùng cậu chuyện cầu hôn: "Anh cảm thấy vẫn nên mua một đôi nhẫn nữa, cầu hôn lại một lần."


"Cầu hôn rồi mà." Hứa Thừa Yến dùng dây mây bện một cái nhẫn, so thử kích cỡ trên tay, không quên nói: "Hai năm trước anh từng cầu hôn ở đây rồi."

Nhẫn bện từ dây mây kích cỡ vừa đủ, Hứa Thừa Yến càng nhìn càng thuận mắt, thế là cứ để như vậy không tháo xuống.

Nhẫn cưới đeo trên tay trái, còn nhẫn dây mây thủ công thì đeo ở tay phải.

"Lần đó không tính." Hạ Dương nhíu mày, "Em chưa đồng ý."

Hứa Thừa Yến lại lấy thêm một sợi dây mây tiếp tục chơi đùa, đáp lại: "Giống nhau cả mà, dù sao thì giờ chúng ta cũng kết hôn rồi."

"Không giống." Hạ Dương ở phương diện nào đó vô cùng cố chấp.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đối diện, hỏi: "Thế anh muốn như thế nào?"

"Phương án cầu hôn cụ thể anh còn chưa nghĩ tốt." Hạ Dương đã bắt đầu suy tư phương án cầu hôn, "Đầu tiên cứ hẹn hò theo quá trình đã, đi dạo phố ăn cơm, rồi tới cầu hôn."


"Anh muốn cầu hôn thật đấy à?" Hứa Thừa Yến vẫn không tài nào hiểu nổi, tiếp tục nghịch dây mây, đã bện được nửa cái nhẫn nữa rồi.

Đúng lúc này phục phụ bưng đồ ăn lên, Hứa Thừa Yến đặt bán thành phẩm của mình sang một bên, nói: "Ăn cơm trước đã."

Hạ Dương đành phải tạm thời bỏ đề tài này xuống.

Hứa Thừa Yến rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho trợ lý, sau mới dùng bữa.

Tiếng âm nhạc du dương vang lên trong nhà hàng, Hứa Thừa Yến cầm lấy dao nĩa chậm rãi cắt bò bít tết ra, bỗng nhiên nhớ lại chuyện 2 năm trước.

Lúc ấy cũng chính ở nhà hàng này, Hạ Dương đã cầu hôn với cậu.

Sau đó, cậu từ chối.

Hứa Thừa Yến buông dao nĩa xuống, bỗng nhiên không muốn ăn nữa, lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, dời lực chú ý đi.

Hạ Dương đã cắt xong bít tết, đem xuất ăn của mình đổi lấy của cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn phần bít tết đã được cắt nhỏ trước mặt mình, bỗng nhiên mở miệng: "Em xin lỗi."

"Gì?" Hạ Dương nhìn lên.

"Nếu như hai năm trước....." Hứa Thừa Yến tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục, "Em đồng ý thì tốt rồi."

Hạ Dương giờ mới phản ứng lại người này đang nói tới chuyện cầu hôn lần trước, đáp lại: "Không liên quan đâu."

Hứa Thừa Yến không nói thành lời, nhớ lại chuyện xảy ra ngày trước, có hơi xuất thần.

Có liên quan.

Mặc kệ thế nào đi nữa, bị từ chối lời cầu hôn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lúc ấy cậu đồng ý để Hạ Dương bao dưỡng 3 tháng, ngày cuối cùng thì từ chối lời cầu hôn của anh, sau lại dọn ra ngoài ở.

Sau khi cậu rời đi, Hạ Dương còn vì uống rượu mà bị xuất huyết dạ dày phải nằm viện, sống không ổn lắm.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nói: "Nếu như em đồng ý sớm một chút thì tốt."

Nhưng Hạ Dương lại nghiêm túc trả lời: "Là do anh ngày trước đối xử tệ bạc với em, em không đồng ý rất là bình thường."

Là do lúc trước hắn không tốt.

Hạ Dương nhíu mày: "Giờ cũng không tốt, còn không có lời cầu hôn, hôn lễ cũng đã kéo dài rất lâu."

Sau này sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ đối xử với cậu tốt hơn.

Hạ Dương: "Anh vẫn muốn cầu hôn lại lần nữa."

Cuộc nói chuyện của hai người lại vòng về đề tài ban đầu.

Hứa Thừa Yến khó nhịn mà bật cười, lấy nhẫn dây mây bán thành phẩm bên cạnh, cầm lên lần nữa, trả lời: "Không cầu hôn cũng không sao, như bây giờ là tốt rồi."

"Không tốt."

Hứa Thừa Yến chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Mãi tới khi nhẫn trên tay đã làm xong, Hứa Thừa Yến mới đặt sang một bên, tiếp tục thưởng thức bò bít tết.
Sau khi dùng bữa xong, hai người vẫn ngồi tại chỗ, vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vừa trò chuyện.

Nội dung mà hai người nói cũng không có gì, chỉ là những chuyện vụn vặt xảy ra hàng ngày.

Chỉ có điều cứ nói chuyện như vậy, đề tài lại bất giác chuyển tới chuyện cầu hôn.

"Đáng lẽ anh phải mua hoa hồng đến." Hạ Dương cau mày, "Như vậy thì bây giờ có thể cầu hôn rồi."

Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ, quay qua nhìn Hạ Dương, "Vậy luôn ấy hả?"

"Nếu như hồi nãy mua nhẫn, bây giờ có thể dùng rồi." Ngữ khí của Hạ Dương không tốt lắm, nhớ lại chuyện lúc ở cửa hàng đá quý, Hứa Thừa Yến không cho hắn mua nhẫn.

Hạ Dương: "Lần sau chúng ta hẹn hò lại lần nữa, sẽ chuẩn bị nhẫn với hoa trước."

Hứa Thừa Yến yên lặng nghe anh nói hết, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng đượm hơn.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Nhân viên phục vụ bước vào, trong lòng còn ôm một bó hồng to, đi tới cạnh Hứa Thừa Yến thì cúi người xuống: "Là hoa hồng của tiên sinh bàn số 7 đúng không ạ?"

Hứa Thừa Yến vội đáp lại, "Đúng thế, là của tôi."

Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhận lấy bó hoa siêu to từ nhân viên phục vụ.

Hoa hồng rất tươi, mùi thơm ngào ngạt phiêu tán trong không khí, cánh ho hồng đỏ tươi còn đọng lại nước.

Nhân viên xong việc thì xoay người rời đi, trong gian phòng chỉ còn dư lại hai người.

Mà Hạ Dương đang ngồi phía đối diện cau mày lại, nhìn chằm chằm vào bó hoa không rõ nguồn gốc trong lòng Yến Yến nhà hắn, hỏi: "Người khác tặng hoa cho em à?"

"Em bảo trợ lý mang đến đó." Hứa Thừa Yến mỉm cười, ôm bó hoa đứng dậy, "Em cũng cảm thấy hôm nay rất hợp để cầu hôn, chỉ là thời gian hơi gấp, em cũng chưa kịp chuẩn bị gì."
Hứa Thừa Yến lại lấy cái nhẫn dây mây thủ công trên bàn, đi tới trước mặt Hạ Dương, quỳ một gối xuống.

"Tuy chúng ta đã lãnh chứng rồi, nhưng em vẫn muốn chính thức hỏi một chút___"

Hứa Thừa Yến ôm bó hoa, đưa nhẫn tới trước mặt Hạ Dương.

"Hạ tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với em không?"

Hạ Dương nhìn nhẫn và hoa hồng trước mặt, nhất thời ngây ngẩn.

Hoa hồng vừa được mua đến, nhẫn cầu hôn dây mây cũng chỉ được làm một cách bất chợt.

Thanh âm bên tai đã không còn nghe rõ, chỉ nghe được trái tim trong lồng ngực, cứ đập thình thịch luôn hồi.

Đồng ý.

Vẫn luôn đồng ý.

Hạ Dương mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

Một màn trước mắt này lực sát thương thật sự rất lớn.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới tìm lại được giọng nói của mình, gọi nhỏ: "Yến Yến."
Hứa Thừa Yến cong khoé mắt, mỉm cười nói: "Anh có đồng ý để em đeo lên không?"

"Đồng ý." Thanh âm của Hạ Dương khàn khàn, như đang đè nén thứ gì đó.

Hạ Dương vươn tay ra, nhận cả hoa hồng.

Hứa Thừa Yến cũng nắm lấy một bàn tay của anh, đeo chiếc nhẫn được làm thủ công kia lên ngón áp út của anh.

Giờ  Hạ Dương đang có hai cái nhẫn, một bên là nhẫn cầu hôn còn bên tay còn lại là nhẫn dây mây.

Hứa Thừa Yến nhìn bàn tay phải của anh, quan sát cái nhẫn được mình bện, rồi nói với Hạ Dương: "Em cũng có đôi rồi."

Hạ Dương rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, đặt hoa hồng lên trên bàn, duỗi tay nắm lấy cổ tay của cậu rồi kéo người vào lòng.

Sau khi kết thúc nụ hôn phớt này, Hạ Dương gục xuống cổ của cậu, tay ghì chặt lấy eo của cậu, nghẹn ngào gọi: "Yến Yến."
Hứa Thừa Yến xoa đầu của Hạ Dương, lười biếng đáp lại.

Hạ Dương gối lên vai cậu, hốc mắt đỏ bừng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, lời đến bên miệng, chỉ còn một câu: "Anh yêu em."

"Em biết." Hứa Thừa Yến nghịch tóc của anh, "Hôm qua anh đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần."

Hạ Dương: "Vẫn chưa đủ."

Mặc kệ là nói bao nhiêu lần, vẫn không đủ.

Hạ Dương nghiêng đầu, tiếp tục hôn xuống.

Quan một lúc lâu sau, cảm xúc của anh mới dần ổn định lại.

Hứa Thừa Yến vòng lấy cổ của anh, hỏi: "Kế hoạch tiếp theo là gì vậy?"

"Xem phim." Hạ Dương nắm lấy tay của cậu, "Buổi hẹn hò vẫn chưa kết thúc."

Hứa Thừa Yến gật đầu: "Tới rạp chiếu phim hả?"

"Rạp chiếu tư nhân."

Hứa Thừa Yến nhớ lại rạp chiếu phim Hạ Dương đưa cậu đi vào năm ngoái, nhưng tới thì mới biết hoá ra là rạp chiếu phim "Tình thú", thế là hỏi lại: "Là cái kiểu rạp chiếu phim tư nhân năm ngoái ấy hở?"
Hạ Dương nhớ lại chuyện năm ngoái, trầm mặc một trận.

Lúc ấy Viên Liệt cho hắn cái thẻ hội viên, nói cái gì mà phúc lợi dành cho các cặp đôi, kết quả đi rồi mới tá hoả hoá ra là phúc lợi tình thú, bố trí trong phòng chẳng khác gì mấy khách sạn tình thú cả.

Hạ Dương giải thích: "Lần này chỉ xem phim bình thường thôi."

"Xem kiểu không bình thường cũng được." Hứa Thừa Yến cười một tiếng.

Hạ Dương lập tức hiểu được ý tứ của đối phương, hô hấp trở nên dồn dập.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Giờ đi luôn à?"

Hạ Dương không đáp lại, mà dùng hành động để chứng minh, trực tiếp lôi kéo Hứa Thừa Yến rời đi.

Lúc ra ngoài, Hạ Dương còn không quên mang theo bó hoa hồng to kia.

Hai người vào trong rạp chiếu phim, Hạ Dương lấy thẻ hội viên của Viên Liệt ra.

Không tốn thời gian, nhân viên đã đưa hai người vào phòng.
Sau khi nhân viên rời đi, Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác ra đặt sang một bên, đánh giá chủ đề của gian phòng tình thú này.

Trong phòng bật ánh đèn ấm áp ái muội, không khí cũng thoang thoảng mùi hương, trên bàn đặt một hộp dụng cụ.

Hứa Thừa Yến tiến lên, mở rương ra, liền trông thấy đủ loại đồ ở bên trong, roi da còng tay gì đó đủ cả.

Hứa Thừa Yến nhất thời nổi hứng, lấy cái còng tay từ bên trong ra, quay qua nói với Hạ Dương: "Phải thử à?"

Hạ Dương rời mắt đi, ánh mắt dừng trên màn hình lớn, cứng ngắc mà nói: "Xem phim trước đi."

Hứa Thừa Yến gậy đầu, đi qua bắt đầu chọn phim, rồi lại hỏi: "Anh có muốn xem bộ nào không? Hay để em tự chọn?"

"Thế nào cũng được."

Hứa Thừa Yến chọn xong phim rất nhanh, quay trở lại giường, dựa vào vai của Hạ Dương, nhìn lên màn hình.
Câu chuyện bắt đầu, là một tiểu thịt tươi tóc vàng trẻ tuổi gặp gỡ với một người chú trung niên tóc nâu, hình như là tình yêu.

Hai người gặp nhau ở hồ bơi, đã nhất kiến chung tình.

Nhưng chưa được mấy phút, bộ phim đã đi theo hướng rất kỳ quái.

Tiểu thịt tươi tóc vàng cởϊ qυầи áo ra, gần như toàn thân trần trụi, hôn môi với đại thúc ở phong phòng thay đồ chật hẹp.

Hình ảnh càng lúc càng không có chừng mực gì cả, hai nam chính đã lột sạch đồ, hơn nữa trên màn hình còn không có gì che cả, kịch bản cũng cứ tiếp tục phát triển như vậy.

Hah Dương nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, nghiêng đầu qua, giải thích: "Em chọn phim Người lớn."

Hạ Dương thoáng thay đổi tư thế, kéo thanh niên vào sát mình hơn, đầu ngón tay sờ lên mặt cậu, "Học hư."
"Có hả?" Biểu cảm của Hứa Thừa Yến rất là vô tội.

Hạ Dương không nói hì mà trực tiếp hôn lên môi cậu, một bàn tay đặt trên eo, dần duỗi bào bên trong.

Hứa Thừa Yến phối hợp với động tác của Hạ Dương, chậm rãi hôn sâu, bàn tay sờ sang bên cạnh, hỏi: "Phải dùng sao?"

Hạ Dương nhìn thoáng qua, liền thấy còng tay trên tay cậu.

"Anh đeo trước đi." Hứa Thừa Yến vừa đặt còng lên tay của Hạ Dương vừa nói: "Em muốn ở bên trên."

Tuy rằng tư thế này hơi mỏi eo, nhưng ở bên trên có thể khống chế quyền chủ đạo, thỉnh thoảng thử một lần không tệ.

"Để tí nữa đi." Hạ Dương đặt còng tay sang bên cạnh, tới gần lần nữa, chôn xuống cần cổ của cậu, không kiêng nể gì mà để lại dấu hôn.

Hứa Thừa Yến bị hôn tới hơi động tình, thở dốc, ôm lấy đầu của Hạ Dương, ngón tay vói vào trong mái tóc đen, nhìn anh.
Nhưng mà trên mặt của Hạ Dương vẫn là bộ dáng bình tĩnh kia, quần áo trên người cũng rất chỉnh tề, giống như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà vươn tay, sờ lên mặt của anh, nhẹ nhàng đụng chạm.

Rõ là bọn họ đang thân mật như vậy, nhưng lần nào Hạ Dương ở trên giường cũng bình tĩnh, nhiều nhất thì cũng chỉ có phản ứng sinh lý của thân thể, những thứ khác đều không nhìn ra.

Hứa Thừa Yến càng ngày càng tò mò, rốt cuộc khi Hạ Dương mất khống chế sẽ như thế nào.......

Nhưng cũng rất nhanh, cậu không còn tâm tư suy nghĩ mấy chuyện như vậy nữa, môi bị Hạ Dương lấp kín, di dời lực chú ý đi.

Hạ Dương hôn môi, rồi dần trượt xuống tới cổ, xương quai xanh, rồi ngực.

Mà trên màn hình lớn ở phía trước, hai nam chính cũng đã vào việc chính, dán chặt vào nhau trên giường.
Hứa Thừa Yến nghe tiếng thở ái muội bên tai, chia một phần tinh lực ra nhìn màn hình lớn, trông thấy hai vị nam chính đang làm này làm nọ.

Diễn biến của bộ phim vô cùng nóng bỏng, bởi vì phim dành cho người trưởng thành cho nên hình ảnh cũng không chút kiêng dè, đều là làm thật quay thật.

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, đúng lúc liếc thấy đại thúc, 8 khối cơ bụng đập vào mắt, thuận miệng mà nói một câu: "Dáng người của nam chính không tệ."

Động tác hôn của Hạ Dương lập tức dừng lại, nhìn chằm chặp người trước mắt, hơi thở nặng nề.

Hứa Thừa Yến nằm trên giường, vẫn còn nghiêm túc mà xem màn hình chiếu.

Hạ Dương đứng dậy, lấy điều khiển tắt phim đi.

Hứa Thừa Yến sửng sốt, hỏi: "Không xem nữa à?"

Ngay sau đó, Hạ Dương lấy còng tay, trực tiếp khoá tay của Hứa Thừa Yến lại, một còng khác thì khoá lên đầu giường.
Hứa Thừa Yến cử động cổ tay, gọi một tiếng: "Hạ Dương?"

Hạ Dương không giải thích, trực tiếp đè người lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.