Tháng 9 tới, cuối cùng công việc của Hứa Thừa Yến cũng xong, bèn quay trở lại Nam Thành.
Trong tay người đại diện có không ít lời mời, hắn cũng biết chuyện Hứa Thừa Yến sắp tổ chức hôn lễ, hỏi: "Sau khi kết hôn xong cậu muốn tham gia hoạt động gì không? Chỗ tôi có mấy chương trình tống nghệ, có thể đi qua làm giám khảo hay khách quý gì đó, khá là nhẹ nhàng."
Nhưng Hứa Thừa Yến cũng không ham: "Không có thời gian đâu ạ, năm nay em không nhận hoạt động nữa."
Người đại diện hơi tiếc, cũng muốn khuyên nhủ.
Nhưng lại nghĩ tới chuyện Hứa Thừa Yến đã kết hôn cùng Hạ Dương, cũng không thiếu tiền, cho dù không có hoạt động cũng không ảnh hưởng gì, nên không nói gì nữa.
Người đại diện gật đầu, "Vậy nếu như khi nào cậu muốn tham gia, thì cứ nói với tôi một câu."
"Vâng." Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, Dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc.
Mãi tới khi xe dừng lại, cậu mới tỉnh.
Hứa Thừa Yến xuống xe, cùng người đại diện tới công ty một chuyến trước để xử lý chút việc.
Nhưng lúc vào tới sảnh lớn, đúng lúc gặp được Giang Lâm.
Thế là cậu quay ra nói với người đại diện: "Anh Phàm, anh đi lên trước đi, em nói mấy câu với bạn đã."
Người đại diện đồng ý, đi lên trên tầng trước.
Giang Lâm ở cách đó không xa cũng đã nhìn thấy Hứa Thừa Yến, vội vàng tiến về phía này.
"Chu ca!" Giang Lâm giống như mặt trời nhỏ, cả người đều lan toả sức sống.
Cũng đã lâu lắm rồi Hứa Thừa Yến chưa trông thấy mặt cậu chàng này, lên tiếng hỏi han: "Em tới tìm Viên tổng đấy à?"
Giang Lâm gật đầu,: " Còn anh thì sao?"
Hứa Thừa Yến: "Tới để lấy ít đồ thôi."
"Vậy để em đi cùng anh!"
Giang Lâm đi cùng Hứa Thừa Yến lên văn phòng để lấy đồ.
Hứa Thừa Yến đã thu dọn xong, hỏi: "Viên tổng đang ở văn phòng đấy, em không đi tìm à?"
"Không." Giang Lâm lắc đầu, rồi lại nhìn về Hứa Thừa Yến, ánh mắt dừng lại trên nhẫn cưới ở ngón áp út của cậu, nhịn không được mà hỏi: "Anh, anh sắp kết hôn rồi, căng thẳng không?"
"Vẫn ổn." Hứa Thừa Yến mỉm cười, "Đã lãnh chứng cả rồi, giờ chỉ bổ sung thêm hôn lễ thôi, không căng thẳng lắm."
"Trước kết hôn có lo lắng cũng là điều bình thường....." Giang Lâm lẩm bẩm, "Anh à, nếu như anh có căng thẳng thì cứ nói với em, em có kinh nghiệm."
Nhưng trông dáng vẻ này của Giang Lâm trông còn căng thẳng hơn cả cậu, nói đủ thứ không ngừng.
Hứa Thừa Yến an tĩnh lắng nghe, đợi sau khi Giang Lâm nói xong, cười hỏi: "Có phải em nên đổi cách gọi rồi không?"
Giang Lâm sửng sốt, nhìn về phía Hứa Thừa Yến.
Trong mắt của thanh niên cất giấu ý cười, vẫn giống như đúc trong trí nhớ của hắn, giống như từ trước tới nay vẫn chưa từng thay đổi.
Giang Lâm hơi mấp máy môi, yết hầu khô khốc, rồi vẫn gọi: "Anh Yến."
Hứa Thừa Yến đáp lại, tiến lên ôm lấy Giang Lâm.
Giang Lâm cũng đáp lại cái ôm của cậu, gục xuống vai cậu mà hốc mắt đã đỏ ửng.
Sau 5 năm xa cách, cuối cùng cũng có thể gọi lại cái xưng hô này.
"Anh Yến ơi....." Giang Lâm nhịn không được mà gọi thêm một tiếng.
Hứa Thừa Yến đều đáo lại, kiên nhẫn vỗ vỗ sau lưng cậu, sau mới buông tay ra.
Giang Lâm cũng thu lại cảm xúc của mình, điều chỉnh tốt trạng thái, vẫn không quên nói: "Nếu như Hạ Dương không đối xử tốt với anh, nhất định phải nói cho em, anh không cần phải chịu đựng."
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà vươn tay, chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch, đáp lại: "Hạ Dương khá tốt."
Hạ Dương vẫn luôn rất tốt.
Là người mà cậu thích nhất trên thế giới này.
Trước ngày tổ chức hôn lễ mấy hôm, Hứa Thừa Yến dẫn theo tiểu Ôn với Kỳ Kỳ đi cùng Hạ Dương sang Pháp.
Trong lâu đài đã bố trí xong cảnh hôn lễ, người phụ trách cũng tới thẩm tra đối chiếu lại lần nữa.
Có ekip phụ trách hôn lễ, quản gia cũng qua kiểm tra lại một lần.
Nhưng dù vậy Hạ Dương vẫn không yên tâm, phải tự mình đi kiểm tra thêm một lượt.
Hứa Thừa Yến ngồi trên giường, nhìn bóng dáng gần đó, thở dài một tiếng nói: "Đã nhìn nhiều lần lắm rồi, không có vấn đề đâu."
Hạ Dương nhìn bản kế hoạch hôn lễ, đáp lại cậu: "Anh xem lại chút thôi."
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, đành phải đi qua, kéo Hạ Dương đang ngồi trên ghế lên, "Đừng xem nữa, anh mau ngủ đi."
Hạ Dương đành lên giường, tuy đã nằm xuống nhưng vẫn cứ nghĩ về chuyện hôn lễ.
Hứa Thừa Yến tắt đèn, dựa vào Hạ Dương, nghe hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người, hô hấp cũng dần trở nên vững vàng hơn.
Nhưng người bên cạnh cậu lại vẫn mở to mắt, không hề thấy buồn ngủ.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới gọi nhẹ một tiếng: "Yến Yến?"
"Vâng?" Hứa Thừa Yến đã trong cơn mê man, theo bản năng mà rúc vào lòng anh.
Hạ Dương thuận thế mà kéo người vào lòng, thấp giọng: "Anh hơi căng thẳng."
Hứa Thừa Yến vẫn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng hỏi: "Anh sao thế?"
Hạ Dương vươn tay, ôm lấy mặt thanh niên, cúi đầu phớt một nụ hôn, "Lần đầu anh kết hôn"
Hứa Thừa Yến lập tức mở mắt ra, nhịn không được mà nói: "Chả lẽ anh còn muốn có lần thứ hai à?"
Hạ Dương trầm mặc chốc lát, mới đáp lại: "Nếu như em muốn tổ chức đám cưới lần hai, anh sẽ lập tức đi sắp xếp."
"Hôn lễ một là đủ rồi." Hứa Thừa Yến xoa đầu Hạ Dương, "Ngủ đi."
Han Dương không đáp lại, mà chỉ ôm chặt người bào lòng, nhưng vẫn không ngủ được.
Hạ Dương cử động tay, nắm lấy tay cậu trong chăn, sau khi sờ tới nhẫn cưới trên ngón áp út, mới thoáng an tâm hơn chút.
Hứa Thừa Yến cũng nhận ra động tác nhỏ của người này, thở dài một tiếng nói: "Dù sao thì bọn mình cũng kết hôn rồi, chỉ làm một hôn lễ thôi mà."
"Hôn lễ không thể xảy ra sơ xuất được." Hạ Dương rất để tâm.
Hứa Thừa Yến dựa vào trước ngực anh, đáp, "Cho dù có xảy ra vấn đề thật cũng không sao."
"Không thể được." Hạ Dương nhấn mạnh hơn.
"Rồi rồi rồi, không thể có vấn đề được." Hứa Thừa Yến đành nói theo trấn an người này, "Anh mau ngủ đi."
Hạ Dương lúc này mới chịu nhắm mắt lại.
Tới hôm sau, Hạ Dương tỉnh giấc từ sớm, sau lại phải đi kiểm tra hội trường hôn lễ trước.
Hứa Thừa Yến dậy muộn hơn một ít, sau khi thấy thời tiết bên ngoài đẹp, bèn đẩy xe lăn dẫn bố Hạ ra đình viện tản bộ.
Mấy năm gần đây bố Hạ đều tĩnh dưỡng ở nước ngoài, thân thể đã tố hơn không ít, đã tới đây để có thể tham gia hôn lễ của hai người.
Hứa Thừa Yến dẫn ông đi dạo một vòng, rồi lại đưa tiểu Ôn với Kỳ Kỳ qua chơi với ông.
Bố Hạ cũng rất thích động vật, ôm tiểu Ôn vào lòng rồi đi tới bên cạnh Kỳ Kỳ.
Hứa Thừa Yến trông thấy ông chơi cùng tiểu Ôn với kỳ Kỳ như vậy, cũng yên tâm hơn mà xoay người, trở lại lâu đài tìm Hạ Dương.
Chỉ có điều cậu phải tìm một vòng lớn, mới trông thấy Hạ Dương đang ở khu tổ chức lễ cưới, vẫn còn đang kiểm tra.
Hứa Thừa Yến đi tới, nói: "Đã kiểm tra hết cả rồi, anh đi nghỉ trước đi."
"Anh nhìn nốt lần." Hạ Dương vẫn chưa chịu dừng lại.
Bởi vì hôn lễ được tổ chức vào ngày mai, cho nên Hạ Dương càng kiểm tra cẩn thận hơn.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ cảm thấy mai cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc này của Hạ Dương, cũng cảm thấy khẩn trương hơn chút.
Thế là tới buổi tối, cả hai nằm trên giường đều bị mất ngủ.
Hứa Thừa Yến lăn qua lộn lại trên giường, càng không ngủ được thì tâm trạng càng lo âu, nhíu mày nói: "Mai em không dậy kịp mất."
Hạ Dương nghe vậy thì nói: "Không dậy được thì cứ lùi hôn lễ lên là được."
Hứa Thừa Yến nhìn anh, nhịn không được mà hỏi: "Không phải hôn lễ không được xảy ra vấn đề gì à?"
Dù sao thì đám cưới cũng có thời gian cố định, nếu như sáng chú rể dậy muộn, tất cả quá trình phía sau đều sẽ bị ảnh hưởng, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thừa Yến càng lo lắng hơn, mãi về sau mới ngủ được.
Chỉ là tới 6 giờ sáng, cậu đã tự động tỉnh , không hề ngủ quá.
Hạ Dương cũng đã tỉnh, rời giường rồi thay quần áo.
Sau khi hai người chuẩn bị xong thì đi trang điểm.
Ekip tạo hình đã đợi sẵn, vội đưa đồ cho hai người thay.
Trước khi tổ chức hôn lễ có một đoạn thời gian mở màn, Hứa Thừa Yến đã thay đồ xong, đang đợi trên sô pha.
Giang Lâm ở bên cạnh, sửa sang lại cổ áo cho cậu, trấn an: "Anh đừng căng thẳng, không có gì đâu, thả lỏng chút."
Hứa Thừa Yến quay qua cười với Giang Lâm.
Lúc trước khi Giang Lâm làm đám cưới, cậu nhìn thằng nhóc này khẩn trương như thế, còn thấy hơi làm quá.
Nhưng giờ tới lượt bản thân, mới biết hoá ra trước khi đám cưới sẽ cảm thấy lo âu thật.
Rõ ràng là cậu và Hạ Dương đã lãnh chứng hơn nửa năm rồi, mà tới tận giờ mới có cảm giác "Kết hôn". Càng tới gần giờ G, càng thấy lo lắng.
Hứa Thừa Yến hít vào thở ra một hơi sâu, cố thả lỏng mình lại.
Giang Lâm cũng khẩn trương theo, bỗng nhiên trong đầu bật ra ý tưởng: "Hay là anh chơi game đi, chơi game có thể thả lỏng đấy!"
Giang Lâm lấy điện thoại ra, đăng nhập vào một trò chơi, hỏi: "Anh Yến từng chơi trò này chưa? Cũng được lắm!"
Hứa Thừa Yến thò vào xem thử, biết đây là một trò võng du nổi tiếng gần đây, nhưng mà cậu cũng chưa chơi thử bao giờ, mới chỉ nghe tên thôi.
Giang Lâm hơi tiếc, nói: "Chờ xong hôn lễ, em gánh anh Yến chơi!"
Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý, sau thì an tĩnh ở bên cạnh xem Giang Lâm chơi.
Hai người ngồi trên sô pha, một chăm chú chơi game, một người khác thì chăm chú xem.
Lúc Viên Liệt tới nơi, lập tức nghe được âm thanh trò chơi, hơi nheo mắt lại, phát ra từng chữ: "Lại chơi game?"
Giang Lâm nghe thấy giọng anh, hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Chỉ tuỳ tiện chơi ván thôi....."
Hứa Thừa Yến nhìn Viên Liệt, rồi nhìn về phía sau người này, không thấy người muốn tìm, lên tiếng hỏi: "Hạ Dương đâu rồi?"
"Đang ở phòng bên cạnh." Viên Liệt chỉ: "Căng thẳng quá, tôi để anh ta một mình cho bình tĩnh lại."
Giang Lâm hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: "Anh ta mà cũng có lúc căng thẳng à?"
"Dù sao thì cũng là kết hôn mà." Viên Liệt cảm thán.
"Cũng đúng......" Giang Lâm gật đầu, lúc nhìn sang bên cạnh, trông thấy biểu cảm của Hứa Thừa Yến, vội vỗ vỗ sau lưng cậu, hỏi: "Anh có muốn xem video hài không?"
"Không sao." Hứa Thừa Yến mỉm cười, tiếp tục đợi trên sô pha, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc.
Giang Lâm bồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng pha trò để điều tiết không khí.
Thời gian tới hôn lễ càng lúc càng gần.
Giang Lâm nhìn đồng hồ, nói: "Anh Yến, tới giờ rồi."
Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài, những tia nắng chiếu xuống dừng lại trên người cậu, rất ấm áp cũng rất thoải mái.
Ở cách đó không xa, Hạ Dương đang mặc lễ phục trắng đứng đợi cậu.
Tiếng nhạc hôn lễ vang lên.
Nhưng Hứa Thừa Yến đã chẳng còn nghe lọt, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Hứa Thừa Yến tiến về phí trước, đi từng bước một về phía người kia, mãi tới khi đến trước mặt anh, mới vươn tay ra: "Hạ tiên sinh."
Hạ Dương nắm nhẹ bàn tay kia, hơi cúi người xuống, đặt xuống một nụ hôn phớt lên mu bàn tay.
"Hạ phu nhân."