Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 24: Đánh cược



Buổi tối, Hạ Dương đến quán bar, gọi mấy người bạn cùng nhau tụ hội.

Bởi vì sức khỏe của Thẩm Tu Trúc không tốt lắm nên Hạ Dương không định gọi Thẩm Tu Trúc đến quán bar.

Thế nhưng khi Hạ Dương đi vào trong đã thấy Thẩm Tu Trúc ngồi ở đấy.

Hạ Dương hỏi, "Sao lại tới đây? Không ở nhà nghỉ ngơi?"

"Nghe Trì Dật nói anh hẹn mọi người, nên em cũng muốn tới chơi." Thẩm Tu Trúc có chút ngại ngùng cười.

Hạ Dương lập tức nhíu mày, "Quán bar đông người, còn có mùi khói thuốc."

Trì Dật vội nói, "Không sao! Có chúng tôi ở đây rồi! Đảm bảo không để Tu Trúc chạm vào rượu, cũng không chạm vào thuốc lá."

"Yên tâm, tất cả chúng tôi đều nhìn." Một thiếu gia cười, đưa ly nước uống cho Thẩm Tu Trúc, "Gọi riêng cho Tu Trúc một ly nước chanh."

Hạ Dương cũng không nói gì nữa, cầm ly rượu ngồi bên cạnh Thẩm Tu Trúc.


Liên tục có người đến ngồi vào ghế, cả Giang Lâm cũng tới.

"Hiếm khi Hạ thiếu chủ động gọi chúng tôi tới." Một nam sinh cười, lại nhìn xung quanh hỏi, "Yến Yến đâu? Yến Yến không tới sao?"

"Nếu không Hạ thiếu gọi cả Yến Yến tới đi?" Cả đám người hóng chuyện, ồn ào muốn Hạ Dương gọi Hứa Thừa Yến đến.

"Không cần." Hạ Dương chỉ tùy ý nói, "Cậu ấy đi rồi."

Trì Dật thuận miệng hỏi, "Đi rồi? Đi đâu?"

"Bỏ nhà đi." Hạ Dương dựa vào sofa, không quan tâm lắc ly rượu.

"Yến Yến bỏ nhà đi?" Một người khác như bị chọc cười, "Tôi nghe nhầm sao? Cậu ta mà bỏ nhà đi được hả? Tôi còn tưởng cậu ta không dám."

Trì Dật cũng gật gật đầu, nói, "Đi rồi cũng tốt."

"Ngày nào cũng quấn lấy Hạ thiếu gọi điện thoại, như đang kiểm tra vậy." Trì Dật cười nhạo, "Cũng chưa có địa vị mà đã coi mình là chính chủ."


"Tôi thấy, là do Hạ thiếu đối xử quá tốt với cậu ra, lá gan càng ngày càng lớn, lại còn làm loạn muốn bỏ nhà đi..."

Hạ Dương nghe giọng nói xung quanh, trên mặt không có phản ứng gì, giống như chuyện bọn họ nói không liên quan đến hắn.

Thẩm Tu Trúc ngồi bên cạnh Hạ Dương nghe thấy, hơi nhổm dậy, nhỏ giọng hỏi, "Do em sao?"

Hạ Dương quay qua nhìn.

"Xin lỗi." Thẩm Tu Trúc hơi cúi đầu, dường như có chút áy náy, "Sáng nay lúc cậu ấy gọi điện, em đã bắt máy..."

"Nếu sáng nay anh không đưa em đến bệnh viện, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện này."

"Không liên quan đến em." Hạ Dương nhàn nhạt nói, không quan tâm, "Đi là đi."

Giang Lâm ngồi bên phải của Hạ Dương, vẻ mặt khiếp sợ, "Anh, sao lại thế? Sao anh dâu lại bỏ đi?"

"Hờn dỗi nên bỏ đi." Hạ Dương uống rượu, thái độ có chút tùy ý.


Giang Lâm vội vàng hỏi, "Vậy bao giờ anh dâu về?"

"Không biết." Hạ Dương vẫn lạnh nhạt."

Trì Dật gật gật đầu, "Tôi nói này, chỉ cần Hạ thiếu vẫy tay một cái, cậu ta sẽ về nhanh nhất cho mà xem."

Một người khác lập tức tiếp lời, "Nói không chừng chưa cần Hạ thiếu vẫy tay thì tự nó đã mò về."

"Nếu cậu ta có gam, chắc sẽ ở bên ngoài mấy ngày."

"Nó thì lấy đâu ra gan? Một ngày không có Hạ thiếu cứ như kiểu không sống được vậy."

Bốn phía lập tức vang lên tiếng cười.

"Tôi cá ba ngày, chắc chắn Yến Yến không chịu được mà lén mò về."

"Tôi cũng cá."

Có người ngó qua, "Hạ thiếu thì sao? Hạ thiếu đánh cược mấy ngày đây?"

Hạ Dương miết ly rượu trong tay, không nhanh không chậm nói, "Năm ngày."

"Được được được! Hạ thiếu cá năm ngày." Trì Dật nói lớn, "Đến lúc đó xem thử mấy ngày thì Yến Yến về."
Đám người ngồi xung quanh vô cùng náo nhiệt, lại nhanh chóng đổi đề tài.

Chuyện Hứa Thừa Yến bỏ đi, đối với họ mà nói cũng chỉ là một chủ đề giải trí.

Buổi tụ tập kéo dài đến tận mười hai giờ đêm.

Hạ Dương đứng dậy, nhìn người bên cạnh, "Tôi đưa em về."

"Không thuận đường đâu, em tự về là được." Thẩm Tu Trúc cười.

"Tu Trúc sống ở khu gần bờ sông đúng không?" Có người chen vào nói, "Tôi tiện đường, có thể đưa Tu Trúc về."

Hạ Dương gật đầu, nhìn Thẩm Tu Trúc, "Nhớ uống thuốc."

"Vâng." Thẩm Tu Trúc gật đầu.

Lúc này Hạ Dương mới xoay người rời đi, đi về phía bãi đỗ xe.

Khi Hạ Dương chuẩn bị lên xe thì Giang Lâm vội vàng chạy tới.

"Anh!" Giang Lâm có chút nóng ruột, "Rốt cuộc anh và anh dâu xảy ra chuyện gì?"

"Tối qua em còn ăn cơm với anh dâu, lúc đấy vẫn tốt mà, sao hôm nay lại đột nhiên bỏ đi?" Giang Lâm nhíu mày.
"Chuyện chỉ có thế." Hạ Dương dựa người vào xe, "Buổi sáng cậu ấy đã đi rồi."

"Anh, anh đang nghĩ gì thế?" Giang Lâm không thể đoán được, "Sao anh không có phản ứng gì vậy?"

Hạ Dương, "Đâu phải cậu ấy sẽ không quay về nữa."

Giang Lâm vẫn không yên tâm, luôn cảm thấy có chút lo lắng.

Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của anh và anh dâu, cậu không dám chen vào.

Đến khi quay về nhà, Giang Lâm vẫn không nhịn được lén gọi điện cho anh dâu.

Cũng may là đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Giang Lâm vội vàng gọi, "Anh dâu!"

"Ừ."

Giang Lâm thật cẩn thận hỏi, "Bây giờ anh dâu đang ở đâu vậy? Anh em nói anh đi rồi...."

"Ở bên An thị." Hứa Thừa Yến giải thích, "Muốn thư giãn mấy ngày nên đi du lịch một mình."

"Hai người cãi nhau sao?"

"Không, chỉ là vấn đề nhỏ của mình anh thôi." Giọng điệu của Hứa Thừa Yến nghe khá thoải mái, "Đi điều chỉnh lại tâm tình."
Giang Lâm thấy người ở đầu dây bên kia không có gì khác thường, yên tâm hơn hỏi lại, "Chơi ở An thị vui không ạ?"

"Khá tốt." Hứa Thừa Yến cười, "Ngày mai định đến thăm thị trấn cổ."

"Vậy khi nào anh dâu về?"

"Không biết nữa." Hứa Thừa Yến nghĩ, nói thêm, "Khi nào về sẽ mua cho em quà lưu niệm."

"Tốt quá!" Giang Lâm vừa nghe vậy lập tức tỉnh táo, "Có tem không ạ? Em muốn tem."

Hứa Thừa Yến biết Giang Lâm thích sưu tầm tem, nói, "Ngày mai anh sẽ đi xem cho em."

"Làm phiền anh dâu rồi!"

Hai người nói chuyện một lúc lâu mới tắt điện thoại.

Thế nhưng sau khi tắt điện thoại, khuôn mặt của Hứa Thừa Yến không hề thoải mái như khi nói chuyện qua điện thoại.

Hứa Thừa Yến nằm một mình trên giường, cầm điện thoại, mở tin nhắn giữa anh và tiên sinh.

Lịch sử cuộc trò chuyện vẫn là đêm qua, sau đó không có tin nào nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn tin nhắn, nhớ tới tối đó tiên sinh có nói với anh...

Tiên sinh bảo anh đừng quay về.

Anh không biết đó là lời nói do tiên sinh đang tức giận hay đang nói nghiêm túc.

Hứa Thừa Yến cất điện thoại, cuộn mình trong chăn.

Đêm đầu tiên sau khi anh rời khỏi tiên sinh, trên giường không còn hơi thở quen thuộc, có chút không quen.

Nhưng dù chưa quen cũng phải tập làm quen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.