Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 7: C7: Tầm nhìn càng ngày càng kém



Diệp Lạc Dao vẫn đang nghiêm túc xem lễ khai máy, căn bản không chú ý đến Tần Diệu ở phía sau đã dừng chân.

Bộ phim 《 Lão công hào môn của bệnh mỹ nhân 》được sản xuất với quy mô lớn, lễ khai máy đặc biệt hoành tráng, ngoại trừ đại diện bên nhà sản xuất, còn có không ít cơ quan truyền thông trong ngành được mời đến.

Đại diện nhà sản xuất dẫn đầu dâng hương, theo sau là đội ngũ đạo diễn và các diễn viên chính tiến lên dâng hương.

Tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng Diệp Lạc Dao vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của hai diễn viên chính.

【 Không thể không nói, mặc dù Du Bạch không phải loại người tốt lành gì nhưng hắn lớn lên xác thật không tệ lắm! Khó trách sau khi hắn sập phòng có rất nhiều fan không từ bỏ(*). 】

(*) Nguyên văn — Ý nan bình 意难平: bắt nguồn từ câu chuyện "Thuyền ngăn gió trở về chùa Cảnh Trung" của Tôn Anh Thạch thời nhà Tống: "Buồn thì lạnh, đêm dài khó mà bình tĩnh lại được". Hiện tại nó đã phát triển thành một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu ám chỉ việc không thể buông bỏ, buông không được, không cam lòng. Cảm giác bất đắc dĩ vẫn khó quên nhưng không còn dư âm. Nó thường được dùng để mô tả CP đáng tiếc, và dần dần trở thành một "trò đùa lạm dụng" phổ biến.

Lại nghe thấy âm thanh của nam sinh lần nữa, Tần Diệu cuối cùng cũng xác nhận hắn không nghe nhầm.

Chỉ có điều làm hắn băn khoăn là, thiếu niên trước mặt không hề mở miệng, sao hắn lại nghe được âm thanh đó?

Lẽ nào do đêm qua thức đêm dẫn đến ảo giác rồi sao?

Thấy Tần Diệu đứng bất động, trợ lý ở phía sau rốt cuộc không nhịn nổi thấp giọng nói: "Anh Diệu?"

Diệp Lạc Dao nghe thấy âm thanh, lúc này mới phát hiện Tần Diệu vẫn chưa đi, cậu quay đầu lại trùng hợp đối diện với ánh mắt của Tần Diệu dưới vành mũ.

Đôi mắt này rất đẹp, hàng lông mi dày rũ xuống để lại một hàng bóng ma dưới mắt, sâu đến mức như muốn hút hồn người khác vào bên trong.

Diệp Lạc Dao cho rằng mình chắn đường của hắn liền tránh sang một bên, tiếp tục xem lễ khai máy.

Tần Diệu ra hiệu cho trợ lý vào trước, còn hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Mãi đến khi trợ lý đi xa hắn mới nhìn Diệp Lạc Dao dò xét mở miệng hỏi: "Cậu là fan của Du Bạch?"

Nam sinh trước mặt tuổi không lớn, mặc quần áo đơn giản tùy ý, ngũ quan tinh xảo. Một tia nắng xuyên qua kẽ hở lá cây rơi trên gò má khiến từng sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu đều đặc biệt rõ ràng.

Nghe thấy âm thanh của Tần Diệu, Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn hắn, có chút không chắc chắn: "Hỏi tôi sao?"

Tần Diệu gật đầu: "Ừm."

Giọng nói giống hệt với âm thanh hắn vừa nghe thấy, còn có một chút dễ nghe.

Diệp Lạc Dao bấy giờ mới cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, dáng người cao lớn thẳng tắp, đeo khẩu trang đội mũ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt lộ ra có thể nhìn ra người đàn ông trước mặt phi thường đẹp trai.

Diệp Lạc Dao ở trong đầu điểm qua những nghệ sĩ mà mình ấn tượng, sau khi phát hiện mình xác thật không có ấn tượng gì với hắn, lập tức nảy sinh cảnh giác.

Tuy Diệp Lạc Dao không hiểu về giới giải trí lắm nhưng cậu đọc nhiều tiểu thuyết nha.

Thành phố điện ảnh lớn như vậy, người trong đây không phải nhân viên nghệ sĩ trong giới thì cũng là phóng viên, thậm chí còn có người hâm mộ lẻn vào.

Là người mới sắp bước vào giới giải trí, Diệp Lạc Dao đặc biệt có ý thức tự mình biết mình.

Cậu vào giới giải trí để kiếm tiền, nếu muốn kiếm tiền trong giới giải trí thì phải luôn nghiêm khắc với bản thân, không nên ngủ thì không ngủ, nên nộp thuế thì phải nộp, không nói được thì không cần nói, những gì nói được cũng không cần nói bừa!

Tóm lại, không thể xuất hiện bất cứ vết nhơ nào!

Cho dù hiện tại Diệp Lạc Dao vẫn chưa tiến vào giới giải trí, nhưng cậu lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác, sau này lỡ như mình nổi tiếng thì sao?

Cậu phải làm một người nghệ sĩ không có vết bẩn!

Vì thế Diệp Lạc Dao cong môi nở một nụ cười giả tạo không thể nào tiêu chuẩn hơn mà mình vừa mới luyện tập xong, cười đáp: "Không phải, tôi nhiều nhất cũng xem như là một...... fan qua đường?"

【 Tôi không bị mù, sao có thể thích một tên cặn bã như Du Bạch? 】

Hai giọng nói liên tiếp vang lên, Tần Diệu vẻ mặt phức tạp nhìn nam sinh trước mặt.


Nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại có hai mặt.

Đồng thời Tần Diệu cũng đưa ra được kết luận, âm thanh hắn vừa nghe hắn quả nhiên là giọng nói của nam sinh trước mặt.

Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Chẳng lẽ mình không ngủ một đêm liền thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ?

Tần Diệu không khỏi đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán.

Ừm, không phát sốt.

Điều làm Tần Diệu quan tâm chính là tin tức mà Diệp Lạc Dao vừa tiết lộ.

Tần Diệu hít một hơi, bình phục lại tâm tình, lại hỏi: "Vậy cậu ghét...... thích Du Bạch ở điểm nào?"

Du Bạch là nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng vào năm ngoái của công ty hắn, trước khi ký hợp đồng với công ty hắn, Du Bạch đã từng đóng vai nam thứ trong một bộ phim nổi tiếng, trong phim Du Bạch có chút nổi tiếng vì tính cách vui vẻ, bình dị gần gũi, ở chung với fans như cùng bạn bè, hút được một lượng lớn người hâm mộ ở nhiều lứa tuổi khác nhau.

Hơn nữa ngày thường Du Bạch luôn làm người khiêm tốn nỗ lực, rất nhiều người trong ngành làm việc cùng hắn đều hết lòng khen ngợi, cho nên Tần Diệu mới giao vai nam chính trong dự án cấp S 《 Bệnh mỹ nhân 》này cho hắn.

Một nghệ sĩ khiêm tốn nỗ lực như vậy, vì sao nam sinh trước mặt lại nói hắn là một tên "cặn bã"?

Diệp Lạc Dao chớp mắt.

【 Tôi không thích điểm nào hết. 】

【 Tên Du Bạch này làm gì có ưu điểm? Nhưng khuyết điểm lại có một đống. 】

【 Hừm...... để nghĩ lại. 】

【 Ngủ với fan? 】

Tần Diệu sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.

【 Chân đạp N chiếc thuyền? Anh dâu chịu dâu có cả đống? 】

Tần Diệu cau mày, mím chặt môi.

【 Sơ trung còn là kẻ đứng đầu bạo lực học đường, buộc học sinh kia đến bước đường cùng phải nhảy lầu....... Ừm, rõ ràng là một tên cặn bã! 】

Câu cuối cùng của Diệp Lạc Dao rơi xuống, trái tim của Tần Diệu đột nhiên đập lên một tiếng.

Những tin tức được Diệp Lạc Dao liệt kê, bất kể là tin nóng nào bị tiết lộ riêng lẻ đều là dưa lớn có thể khiến hot search bùng nổ.

Diệp Lạc Dao bĩu môi:

【 Quả nhiên, đối với loại người thối nát này một chút mình cũng không thể nào thích được. 】

Nhưng trước mặt cậu vẫn phải làm bộ, dù sao hiện tại cách thời gian Du Bạch chính thức sập phòng còn hơn 1 năm nữa, Diệp Lạc Dao chiếu lệ nói: "Lớn lên không tồi."

【 Đương nhiên đây cũng không phải ưu điểm của hắn, chủ yếu là gien di truyền khá tốt. 】

Tần Diệu nhìn nam sinh trước mặt, qua hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Nếu như những gì Diệp Lạc Dao nói là giải, vậy cậu nghe được những tin tức này từ đâu?

Bộ phim mới của Du Bạch mới khai máy, đối thủ đã chuẩn bị thông cảo(*) rồi?

(*) Thông cảo 通稿: chỉ tin tức được các hãng thông tấn thống nhất cung cấp cho các cơ quan báo chí, đôi khi còn là điện tín, bản giấy hoặc bản điện tử do các đơn vị, tổ chức có liên quan gửi đến các báo, tạp chí, đài phát thanh, đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác.

Phỏng đoán này vừa hiện lên liền bị Tần Diệu phủ định.


Không quá khả thi.

Nếu thật sự do đối thủ làm, vậy đối thủ chắc chắn đã bắt đầu tạo thế từ lâu, bộ phận công chúng không có khả năng không nhận được bất cứ tin tức nào.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng ——

Theo như những gì Diệp Lạc Dao nói là thật, cũng là do bọn họ trước khi ký hợp đồng với Du Bạch không điều tra kỹ lưỡng!

Không.

Áp suất quanh người Tần Diệu bỗng hạ thấp, Du Bạch làm sao có thể giấu được những chuyện này, có người cố tình giúp hắn che giấu, cho nên bọn họ mới không tra được gì.

Diệp Lạc Dao nói xong, tiếp tục xem lễ khai máy, hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình thay đổi của Tần Diệu.

Qua một lúc, Tần Diệu đã đè cảm xúc xuống, ngước mắt lên nhìn Diệp Lạc Dao với ánh mắt dò xét.

Diệp Lạc Dao biết được chuyện của Du Bạch chỉ là trùng hợp, hay là ——

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Diệp Lạc Dao! Sao lại chạy lung tung?"

Diệp Lạc Dao nghe thấy giọng nói này lập tức quay đầu: "Anh hai."

Tần Diệu đưa mắt nhìn qua, liền thấy Hoắc Yến còn chưa kịp cởi trang phục trên người đã vội vàng chạy về phía bên này.

Chú ý đến tầm mắt của Tần Diệu, Hoắc Yến cũng nhìn sang, vừa thấy hắn liền nhướng mày: "Tần tổng?"

Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

【 Hửm? Anh hai quen? 】

Hoắc Yến tức giận nói với Diệp Lạc Dao: "Tần Diệu, Tần ảnh đế, em không biết?"

Hai mắt của Diệp Lạc Dao đột nhiên trừng lớn.

【 Quả nhiên thật sự là người trong giới! Cũng may ban nãy mình không nói gì lung tung! 】

Hoắc Yến: "......"

Tần Diệu: "......."

Có phải bọn họ đều có khả năng nghe thấy hay không?

Chỉ là Hoắc Yến không biết lúc này Tần Diệu có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, mà Tần Diệu cũng cho rằng chỉ có mình hắn có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Lạc Dao.

Vì thế hai người đều phi thường ngầm hiểu, không nói gì thêm.

Cùng Tần Diệu đơn giản chào hỏi một tiếng, Hoắc Yến liền mang Diệp Lạc Dao rời đi.

Vừa đi Hoắc Yến còn không quên hỏi: "Gọi điện cho em sao không trả lời?"

Diệp Lạc Dao lục túi quần, nhỏ giọng nói: "Quên mang điện thoại."

Hoắc Yến không hài lòng nói: "Lần sau nhớ mang theo, thành phố điện ảnh lớn như vậy, nếu như không phải anh có khả năng......."

Nói đến đây Hoắc Yến liền có chút đau đầu.

Sau khi chuyện tình cảm không được như ý, hắn quả thật đã suy sụp suốt hai ngày.


Nhưng không suy sụp được bao lâu, người đại diện chạy tới đích thân "mời" hắn đến phim trường.

Quay phim bắt đầu bận bịu, những bi thương do tình cảm mang đến tạm thời bị ném ra sau đầu, qua một đoạn thời gian, Hoắc Yến cuối cùng cũng thích nghi được.

Bất quá không chờ hắn thích nghi được mấy ngày, mẹ Hoắc gọi điện nói gửi Diệp Lạc Dao đến đây, ý định để Hoắc Yến dẫn Diệp Lạc Dao dạo chơi hai ngày, sau này gia đình sẽ sắp xếp để Diệp Lạc Dao tiến vào giới giải trí.

Tâm tình của Hoắc Yến quả thực khá phức tạp.

Diệp Lạc Dao giúp hắn nhận ra rõ Tô Thụy là loại người thế nào, nhưng cũng chính bởi vì vậy, hiện tại Hoắc Yến có chút không muốn gặp lại Diệp Lạc Dao.

Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.

Hôm nay xe của Hoắc gia vừa vào thành phố điện ảnh, Hoắc Yến vốn đang bị treo trên dây cáp, nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diệp Lạc Dao, hắn đang trong áp lực liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa biến thành củ hành.

Trên đường đi tìm Diệp Lạc Dao, còn vô tình nghe thấy dưa lớn trong vòng, tâm trạng hiện tại của Hoắc Yến không phức tạp như trước nữa, nhìn Diệp Lạc Dao cũng vừa mắt không ít.

"Tần Diệu vẫn luôn ở cạnh em sao?" Hoắc Yến hỏi: "Hắn đã nói gì với em?"

Mặc dù có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nhưng Hoắc Yến không nghe được câu hỏi của Tần Diệu.

Diệp Lạc Dao đơn giản lặp lại câu hỏi Tần Diệu đã hỏi một lần nữa cho hắn nghe.

Hoắc Yến ở trong lòng khẽ hừ một tiếng, kết hợp với những lời bóc phốt ban nãy của Diệp Lạc Dao, mặc danh có chút vui sướng.

Trong giới hào môn của bọn họ, Hoắc Cảnh của Hoắc gia, Tần Diệu của Tần gia đều là hai thiên chi kiêu tử đỉnh cấp của hào môn.

Mà những đứa trẻ khác, từ nhỏ chính là nhóm thử nghiệm của hai người này.

Bởi vì Tần Diệu cũng tiến vào giới giải trí, ba năm liền đạt giải ảnh đế đại mãn quán(*), Hoắc Yến cũng trở thành một trong nhóm thử nghiệm của Tần Diệu, cho nên Hoắc Yến chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Tần Diệu.

(*) Đại mãn quán 大满贯: để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch, cũng như Tam Kim ảnh đế bên Trung ấy.

Cố tình Tần Diệu còn là một thiên chi kiêu tử toàn năng, không chỉ có sự nghiệp thăng hoa trong giới giải trí, còn biết đầu tư kinh doanh!

Thậm chí bắt đầu từ năm ngoái, Tần Diệu đã tiếp nhận các dự án của tập đoàn Tần thị.

Thời gian trước, ba Hoắc còn khen Tần Diệu ở trước mặt Hoắc Yến, hiện tại vừa nghĩ đến chuyện sau này hắn gặp phải xui xẻo, tâm trạng Hoắc Yến lại cảm thấy thoái mái hơn bao giờ hết.

Quả nhiên, niềm vui của nhân loại vẫn phải dựa trên nỗi đau của người khác mới nhận được nhiều niềm vui hơn!

Hoắc Yến còn muốn hỏi kỹ chuyện của Du Bạch, lại hỏi: "Em....." Không thể để Diệp Lạc Dao biết bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu, vì thế Hoắc Yến đổi sang một câu hỏi khéo léo hơn: "Vừa nãy em ở chỗ đó nhìn Du Bạch?"

Diệp Lạc Dao bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đánh giá Hoắc Yến từ đầu đến chân.

Hoắc Yến bị cậu nhìn đến khó hiểu, bối rối hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Lạc Dao lắc đầu.

Nội tâm lại nói: 【 Không ngờ luôn, nhanh như vậy anh hai mình đã chuyển qua yêu người khác rồi sao? 】

【 Tầm nhìn quả thật càng lúc càng kém! 】

Hoắc Yến dẫm phải một viên đá nhỏ, thân thể hơi lảo đảo.

Diệp Lạc Dao vội vàng kéo hắn: "Anh hai, anh không sao chứ?"

Rốt cuộc ở trong lòng Diệp Lạc Dao, hắn là loại tra nam gì vậy!

Hàm răng thiếu chút nữa bị Hoắc Yến nghiến nát, quả nhiên hắn không nên đồng ý để Diệp Lạc Dao đến đây!

Đây không phải là đang tự mình tìm cục tức hay sao?

Sau khi về đến đoàn phim, Hoắc Yến không có thời gian nói chuyện với Diệp Lạc Dao, ném người giao cho trợ lý rồi tiếp tục đi quay phim.

Diệp Lạc Dao ở đoàn làm phim cùng trợ lý cả nửa ngày, xem Hoắc Yến quay phim một lúc liền đưa ra quyết định.

Cậu quyết tâm bước vào vòng giải trí này!

Trước giờ ăn cơm, Diệp Lạc Dao về đến Hoắc trạch. Vừa bước vào cửa nhà, cậu liền nhìn thấy người ngồi trên sofa có chút quen mắt.


Diệp Lạc Dao tập trung nhìn kỹ.

【 Oa, đây không phải là dì hai ghen tị mẹ Hoắc lấy được người chồng tốt hơn, mỗi tháng đều đến Hoắc trạch một lần như mua hàng xa xỉ hay sao! 】

- -----

Mình thông báo trước với mọi người, cuối tháng này có khả năng mình sẽ nghỉ 1 tuần vì phải làm phẫu thuật, không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng trong khoảng thời gian 1 tuần hoặc nhiều nhất 2 tuần là mình không lên chương mới được cho nên mình sẽ tận lực dịch nhanh đăng lên cho mọi người.

Sang tháng nếu như không có vấn đề gì hoặc không có nhà nào thầu bộ "Sau khi người qua đường giáp liên hôn với hào môn đại lão" thì mình sẽ nhận dịch, nhưng mình chỉ đăng trên WordPress thôi. Nếu mọi người có hứng thú thì xem qua văn án:

Cố Thầm từng là đại lão của cục xuyên thư, sau khi trải qua 999 thế giới cuối cùng cũng có thể nghỉ hưu.

Y chọn cách trở về cuộc sống bình lặng, làm một người qua đường bình thường.

Cho nên sau khi liên hôn với người cầm quyền của Lý gia, y mỗi ngày đều uống trà xem báo, trở thành một công cụ hôn nhân không có cảm giác tồn tại như y mong muốn.

Cho đến khi —

Công ty của em trai chồng gặp phải khủng hoảng, mà chồng vẫn ở nước ngoài xa xôi.

Em trai đến trước mặt nài nỉ, đưa cho y một bộ tây trang cầu xin y thay chồng duy trì vũng bùn này.

Y thờ dài, cởi bộ quần áo lụa ở nhà xuống, đeo kính gọng vàng tham gia cuộc đàm phán kinh doanh.

Ngày hôm sau, em trai cầm hạng mục, mà offer tràn đầy hộp thư nhà hắn, dịch vụ săn đầu người gọi nát điện thoại em trai.

Đoàn làm phim của em gái chồng gặp nguy cơ, ảnh đế diễn bạch nguyệt quang Tiên Tôn thoát tổ.

Em gái đến trước mặt cầu xin, nhét cho y một thanh trường kiếm, cầu xin y làm khách mời diễn một vài cảnh.

Y thở dài, mặc áo bào dài rộng, bạch y trắng hơn tuyết, có thể nói là "một thang kiếm bén quét ngang mười bốn châu".

Khi lộ thấu truyền ra, toàn bộ mạng xã hội đều tìm kiếm vị kiếm khách thần tiên này, người đại diện liên tục gọi điện cho em gái.

Khi đi ngang qua tòa nhà Lệ thị tiện tay cầm lên một tấm thư mời, vừa lúc gặp phải hacker công kích toàn bộ trang web của tập đoàn.

Y tiện tay viết vài dòng mật mã đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề.

Phó tổng kích động nắm lấy tay y: "Cậu ở bộ phận nào? Tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu!"

Cố Thầm mỉm cười: "Không cần, dù sao ông chủ nhà các ông đi làm mỗi ngày chính là đang kiếm tiền cho tôi."

Lệ Đình Khâm cưới Cố Thầm về chỉ là cuộc hôn nhân thương nghiệp, nghe nói tính cách Cố Thầm hướng nội, chứng xã khủng(*) cực độ, còn cực kỳ ham tiền.

(*) Xã khủng 社恐: chỉ những người ngại giao tiếp, sợ xã giao, một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường...

Lệ Đình Khâm cảm thấy những thứ này đều không có vấn đề, có thể an phận làm một bình hoa là được.

Nhưng không ngờ tới, ba tháng sau sau khi hắn công tác ở nước ngoài:

Em trai: Anh, khi nào anh mới ly hôn với anh dâu? Đừng để anh dâu làm lỡ việc thành lập đế chế thương nghiệp!

Em gái: Anh, khi nào thì anh ly hôn với anh dâu? Đừng để anh dâu mất cơ hội bước chân vào giới giải trí!

Cấp dưới: Ờm..... Lệ tổng, nếu không ngài vẫn nên thoái vị nhường hiền(*) đi.

(*) Thoái vị nhường hiền 退位让贤: Có thể hiểu là bỏ ngôi vị hoàng đế nhường cho người xứng đáng với hiền tài.

Lệ Đình Khâm nhướng mày: Đây chính là tính cách hướng nội, sợ xã hội, cực kỳ ham tiền?

Sau khi về nước, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đối tượng liên hôn đang nằm phơi nắng trong hoa viên.

Nhưng lại thấy đối tượng liên hôn lười biếng vươn tay về phía hắn: "Lệ tổng, tiền tiêu vặt tháng này của tôi sao anh còn chưa đưa?"

Lệ Đình Khâm: ".........."

Hướng dẫn đọc:

Thụ có đôi chút nhân thiết vạn nhân mê, tức —

# Lệ tổng, bề ngoài vợ anh có nhân thiết là vạn nhân mê đại tổng công anh biết không? #



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.