Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ "Ăn"

Chương 2: Đại ca chú ý cậu rồi



Sáng hôm sau, lúc đang ăn dở tô mì gói thì em họ thấy Văn Ninh với hai mắt thâm quầng đi xuống lầu. Da của Văn Ninh rất trắng, thế nên khi có quầng thâm thì nhìn hơi khủng bố.

Em họ sợ hết hồn, hỏi: "Anh Ninh, hôm qua anh thức đêm chơi game à?"

Văn Ninh mệt mỏi xua xua tay, mở tủ lấy một hộp sữa uống tạm, cũng không ăn thêm gì cả.

Thấy cậu hơi lạ, nhưng em họ cũng không dám hỏi cậu nhiều, bảo: "Nhìn anh tiều tụy quá, còn có mắt gấu trúc nữa, em cá là đến lớp sẽ có một đám con gái nhân cơ hội đến hỏi han quan tâm anh cho mà xem. Lần trước anh sốt một ngày... aiz, họ thiếu điều chạy đến nhà mình chăm anh luôn."

Văn Ninh liếc xéo em họ một cái, hỏi: "Nửa đêm một giờ sáng, mày có nghe thấy tiếng gì trong phòng anh không? Anh có kêu mày đó, sao không thưa?"

"Hả?" Em họ mới ăn xong, đang định cầm bát đũa đi rửa thì khựng lại, ngơ ngác nhìn Văn Ninh. "Đâu có đâu, em chẳng nghe thấy gì."

"Thôi, coi như anh chưa hỏi chú cái gì." Văn Ninh nghĩ đến chuyện hôm qua thì sắc mặt càng không tốt. "Cái bát để đó trưa về rửa đi, lấy cặp nhanh nhanh, sắp muộn học rồi. Anh mày chán cái cảnh đi muộn bị mấy chị cờ đỏ làm khó quá."

"Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì..." – Em họ thở dài lẩm bẩm.

Sáng nay trời mưa phùn còn sương mù nên hơi khó đi đường. Nhưng bởi vì có em họ chạy xe khá mượt nên Văn Ninh vẫn tới trường sớm hơn mấy phút. Trường xã nên không nhiều lớp lắm, Văn Ninh học lớp 11A5 trên tầng hai, chỗ ngồi của cậu ở góc lớp cạnh cửa sau.

Dù đeo khẩu trang nhưng trông cậu vẫn rất đẹp trai, mấy cô gái trong lớp thấy cậu thì trộm nhìn rất lâu. Nhưng cậu quen rồi, cũng không để ý đến ai mà lấy sách vở ra xem qua.

Văn Ninh tới xã này học sắp được một tháng rồi. Từ lúc là học sinh mới gây náo loạn trường học đến tận bây giờ đã quen thuộc, cậu vẫn chưa có một người bạn nào ngoại trừ em họ, bạn cùng bàn cũng không có vì cậu ngồi một mình, chỗ bên cạnh người ta nghỉ hẳn trước khi cậu tới.

Rầm!

Có người ném cặp sách lên bàn Văn Ninh.

"Tao ngồi chỗ này."

Lớp học đang ồn ào bỗng dưng tĩnh lặng như tờ, ai nấy đều khiếp sợ nhìn "đại ca trường" bỗng dưng từ bàn cuối tổ giữa chuyển qua chỗ trống cạnh Văn Ninh.

Hắn tên Trịnh, là học sinh lưu ban, từ đánh nhau, hút thuốc, trốn học... cái gì cũng giỏi, chỉ trừ việc học. Hầu như cả cái trường không tới sáu trăm học sinh này đều biết chuyện cô gái "đại ca" theo đuổi đang công khai "crush" học sinh mới lớp 11E, chỉ trừ nhân vật chính Văn Ninh là không biết chuyện.

Trịnh chuyển qua nhưng không gây sự, Văn Ninh cũng không nói gì, thành thử mấy bạn hóng chuyện bị thất vọng.

Giờ giải lao tiết hai có mười phút, Văn Ninh vẫn ngồi trong lớp làm bài tập, có không ít nữ sinh lớp khác, đặc biệt là các chị lớp trên ở bên ngoài nhìn cậu. Có người thấy hai mắt thâm quầng của cậu, hỏi thăm. Cậu đáp do mất ngủ, mấy cô gái lại líu ríu không ngừng khuyên cậu sinh hoạt cẩn thận rồi nghỉ ngơi tốt vân vân... Quả thực khiến cậu khó đỡ.

Mãi tới khi gần tới giờ vào lớp, những người vây quanh Văn Ninh mới tản đi. Lúc này, cô bạn tên Ly ngồi trước Văn Ninh mới quay lại, nhân lúc Trịnh vẫn chưa về nói nhỏ với Văn Ninh: "Ninh ơi, cậu cẩn thận Trịnh đấy."

Văn Ninh mất vài giây mới nhớ ra "Trịnh" trong lời cô bạn là nam sinh ngồi cùng bàn với mình. Nhưng cậu không hiểu tại sao mình lại phải cẩn thận, chẳng lẽ trùm trường ngứa mắt cậu sao? Hình như cậu không va chạm với ai, đi đứng cũng rất đàng hoàng mà nhỉ?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Văn Ninh, Ly liền biết ngay cậu chưa rõ chuyện gì, bèn giải thích: "Chị Vân Anh lớp trên, cái chị xinh xinh vừa nãy hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu í, chị đó thích cậu. Trịnh lại thích chị ấy, nên coi chừng cậu lại bị Trịnh gây sự."

Văn Ninh: "Ừ."

Ly thấy cậu chỉ "ừ" một tiếng thì suýt nữa trợn mắt, nhưng vẫn nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Trịnh không chỉ biết đánh nhau đâu. Tớ nói cái này cậu đừng không tin, nó có bố làm thầy cúng, ai cũng không dám gây sự với nó vì sợ bị làm phép đấy."

Văn Ninh đang định nói mình không tin mấy cái mê tín đó đâu, thì bỗng dưng nhớ đến chuyện đêm qua, có chút cạn lời. Cậu chỉ gật đầu với Ly, nói: "Cảm ơn."

Lúc này Trịnh đã trở lại, Ly đành quay xuống ngồi nghiêm chỉnh. Cậu bạn ngồi cạnh Ly nói với Ly bằng giọng trêu chọc: "Sao xưng hô với tao thì là mày tao, quay ra bàn sau thì lại thành cậu tớ thế?"

"Thích." – Ly đáp.

Qua lại mấy câu, hai người bàn trước bắt đầu như chó với mèo. Sau Văn Ninh thấy một màn "đánh nhau" của bàn trước, lúc cô giáo dạy văn bước vào còn vừa hay bắt gặp...

...

Tan học, Văn Ninh thu dọn rất nhanh rồi ra về, mới xuống đến sảnh tòa lớp học đã thấy em họ đứng đợi. Nó nhỏ hơn cậu một tuổi, học lớp 10A, nghe nói cái lớp đó toàn "mọt sách."

Hai anh em vẫn luôn cùng đi cùng về. Như thường lệ, Văn Ninh ra ngoài cổng đợi em họ lấy xe, nhưng bỗng nhiên cậu bị người ta túm cặp sách. Cậu nhíu mày quay lại, thấy Trịnh và mấy người nữa, có lẽ là bạn của hắn, trong đó một người đang cầm cặp sách của mình. Bọn họ cướp được cặp sách của cậu liền đi qua một góc khuất.

Văn Ninh hơi bất ngờ, không nghĩ đến Trịnh lại ngang nhiên gây sự như vậy, tuy góc này khuất camera và cũng xa cổng trường nhưng cũng có thể có giáo viên đi qua đấy!

"Đưa đây." – Cậu đi tới, lạnh lùng nói.

Một người trừng mắt nhìn cậu, nói với Trịnh: "Anh Trịnh, thằng này láo! Đánh đi anh."

Văn Ninh không kiên nhẫn bước lên một bước, nổi giận nói: "Con m* nó chúng mày đừng có gây sự."

Dứt lời cậu túm lấy cặp sách của mình, giật lại từ tay người kia.

Một đám ba bốn người bị cậu mắng cho ngây ngốc. Ngày thường Văn Ninh ít nói, mở miệng cũng rất lịch sự, xưng hô toàn cậu tớ anh chị em, nào nghĩ đến cậu còn có thể nổi nóng chửi thề như thế chứ...

"Tao gây sự đấy thằng chó!" Trịnh nổi giận, hùng hổ xông lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.