Cái bát rơi vỡ thành đôi. Gạo nếp rơi vãi dưới chân hai người. Văn Ninh hơi luống cuống tay chân, cậu không kịp suy nghĩ thì đã bước lên một bước toan nhặt mảnh vỡ, lại không cẩn thận giẫm lên gạo dưới sàn gạch trơn nhẵn… Văn Ninh hối hận cũng đã không kịp, cậu trượt chân, ngã sấp vào người Quý Hòa ở phía đối diện. Hai người ngã nhào xuống sàn, Văn Ninh đè trên người Quý Hòa, cái mũi chạm vào cằm đối phương đau điếng. Cậu sợ đè bẹp đối phương vội chống hai tay lên, tư thế giữa hai bọn họ từ kì quái chuyển sang vô cùng kì quái…
Hai người kề rất sát nhau, trong chốc lát không ai nói gì, cũng vẫn giữ nguyên tư thế mà nhìn nhau vài giây. Lần đầu tiên, Văn Ninh quan sát gương mặt Quý Hòa ở khoảng cách gần như vậy, cậu phát hiện ở giữa bọng mắt trái của người này có một nốt ruồi nho nhỏ, góp phần khiến cho đôi mắt hắn trông vương nét lạnh lùng nhưng muôn phần đẹp đẽ.
Văn Ninh nghĩ nhìn chằm chằm người ta cũng kì, đang định đứng lên thì bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó…
“Anh Ninh… Oái!”
Em họ dẫn theo mấy tên bạn thân, mới vừa mở cửa bước vào phòng khách đã thấy cảnh tượng kì lạ. Nó thật sự không dám đi sâu tìm hiểu, cứng họng không nói gì được. Mấy cậu kia còn hơn, cứ đứng ngây ra mà quên luôn câu chào hỏi sắp thốt ra ban nãy.
Văn Ninh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn đường hoàng đứng dậy, đoạn nhìn em họ: “Ánh mắt đó của mày có ý gì đấy? Anh trượt ngã thôi.”
Nói xong cậu còn không quên đưa bàn tay ra cho Quý Hòa vẫn còn đang “load” nắm lấy, tính kéo đối phương đứng lên. Ai dè Quý Hòa hơi nặng, với cả hình như hắn bị đau chỗ nào nên dùng sức vào tay Văn Ninh rất mạnh. Văn Ninh không kịp đề phòng liền bị kéo xuống, lần nữa ngã nhào vào lồng ngực đối phương.
Văn Ninh: “…”
Em họ: “…”
Mọi người: “…”
Văn Ninh hậm hực đứng lên, Quý Hòa cũng đỡ cái lưng già đứng lên theo, vừa nãy hắn ngã đụng lưng trúng cái vòng hạt, khá đau.
Em họ thấy Quý Hòa mặt đỏ như trái cà chua chín liền không nhịn được quan tâm: “Mặt anh Hòa sao đỏ thế, hay là bị sốt rồi đấy?”
“Ừ…” Quý Hòa vô thức gật đầu. “Anh về uống thuốc đây.”
Dứt lời hắn liền đi ngay. Tưởng đâu hắn đang chạy trốn, vì nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.
“À… À… Em chào anh ạ.” Mấy cậu bạn giờ mới ù ù cạc cạc phản ứng.
“Nhà thằng Hiệp tự dưng đứt mạng, nên mới qua nhà mình.” Em họ gãi gãi mái tóc hơi rối nói với Văn Ninh, rồi quay sang mấy người bạn: “Bọn mày vào ngồi đi, tao đi kiếm đồ ăn vặt.”
Nói xong, em họ đang định đi vét đồ, lại thấy trên sàn nhà bừa bãi lung tung toàn mấy vật phẩm kì lạ thì thắc mắc: “Ủa anh, sao mấy thứ này lại ở chung một chỗ vậy?”
“Anh làm thuyết trình về văn hóa nên sưu tầm để minh họa.” Văn Ninh tỉnh bơ đáp rồi ngồi xổm xuống nhặt mấy món đồ lên.
“Vậy á?” Em họ mơ màng đáp rồi mơ màng đi vào bếp.
Mấy cậu chàng kia cảm thấy ngồi không cũng không hay lắm, định giúp Văn Ninh thu dọn nhưng cậu lắc đầu, bảo: “Mấy em cứ ngồi chơi đi, để anh tự làm cũng được.”
Khi thấy chuỗi hạt của Quý Hòa, bàn tay Văn Ninh hơi khựng lại. Hình như đây là chuỗi hạt mà Quý Hòa được sư thầy cho, rất quan trọng với hắn mà? Văn Ninh bèn giữ lại riêng chuỗi hạt, định ngày mai đưa lại cho Quý Hòa.
Không ngờ hôm sau đi tìm, Quý Hòa không có ở nhà, tìm ở tiệm trà sữa cũng không thấy, hỏi ra thì chị nhân viên ở đó bảo hắn về đô thành có việc.
Thứ hai đầu tuần, tin nóng hàng đầu là vụ án nữ sinh trong trường mất tích nhiều năm trước được làm sáng tỏ, hung thủ đã sợ tội ra đầu thú. Điều khiến cho ai cũng phải giật mình là kẻ giết người phi tang là nhà giáo Tống Nguyên Vũ!
Vụ án đến đây dần đi tới kết thúc. Văn Ninh cũng yên tâm bỏ đi tảng đá trong lòng mà chuyên tâm học tập.
…
Đi học thêm một tuần thì kì nghỉ Tết Dương lịch đã tới. Năm nay tết dương được nghỉ ba ngày từ thứ sáu ngày mùng một đến hết chủ nhật ngày mùng ba.
Thứ năm, Văn Ninh và em họ như thường lệ vác sách vở đi học. Sau buổi này là được nghỉ nên học sinh ai nấy đều rất háo hức, ồn ào lại càng ồn ào hơn.
Văn Ninh mới vừa đến sảnh trước khu lớp học, bỗng nghe thấy tiếng la hét chói tai.