: Tiệc cưới (I)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vào tối ngày 17 tháng 8, tại cổng của khách sạn Giang Khải mới mở bên cạnh đường lớn Vị Hà ở Yến thị.
Tiếu Lôi vươn cổ nhìn về hướng bãi đậu xe, nhìn quanh một vòng, đối diện với một bóng người cách đó mười mét, ánh đèn mờ tối không thấy rõ dáng vẻ của người đó, chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng thon gầy, mặc một chiếc áo gió mỏng.
Tiếu Lôi không chút do dự, vừa nhấc chân đi về hướng đối phương vừa hô to kích động "Hồi Chu!"
Nghe thấy thanh âm, người đó nhấc chân đi tới, chậm rãi tới gần đèn đường, ánh sáng làm rõ tướng mạo của người đó.
Chiều cao khoảng 1 mét 78, bởi vì dáng người gầy nên trông cao hơn hẳn, hai chân thon dài.
Bây giờ vẫn là mùa hè nhưng anh ta mặc áo tay dài quần dài, da rất trắng, môi hơi mỏng, độ cong rất đẹp, nhìn lên trên một chút liền bị một đôi mắt hút hồn.
Đôi mắt lạnh nhạt sáng ngời, nhưng lại giống như một đầm nước trong suốt sâu không thấy đáy.
Toàn bộ đường nét khuôn mặt có mấy phần xinh đẹp và dịu dàng hiếm thấy ở nam giới nhưng lại không có chút nữ tính nào, mơ hồ có thể thấy được sự sắc bén.
Tiếu Lôi nhìn một cái quả nhiên là Vãn Hồi Chu, hưng phấn ha ha cười nói "Anh nhìn từ xa thấy cái kiểu thời tiết này còn mặc áo khoác gió biết ngay là cậu mà, ngày xưa lúc đi học cậu cũng không sợ nóng." Đã không gặp nhau kể từ khi khi tốt nghiệp, cậu không nhịn được mà bắt chuyện "Đã bốn năm năm chúng ta không gặp nhau rồi phải không? Đi đi đi, người anh trai này mời cậu uống rượu, hôm nay phải trò chuyện thật nhiều đó.
"
"Được." Vãn Hồi Chu gật đầu, Tiếu Lôi đi theo vào cửa khách sạn nói: "Chúc mừng anh."
Tiếu Lôi vừa nghe thấy ánh mắt vui đến mức không thấy đâu, hắn nhướng mày cười nói: "Ba mươi hai tuổi đại sự cả đời cuối cùng cũng định rồi, còn cậu thì sao? Vẫn độc thân à?"
"Vẫn độc thân."
Tiếu Lôi đắc ý "Hồi đó còn đi học, mấy bạn gái trường mình luôn tìm nhiều cách để đưa thư tình cho cậu mà cậu cũng không thèm nhìn một cái, đến bây giờ mới có một chuyện anh vượt qua cậu đó." Hai người bước vào thang máy, Tiếu Lôi trực tiếp bấm tầng hai, giải thích "Nhà anh nhỏ, thân thích đều tới nên hơi lộn xộn, cậu mà về ở đó với anh, chắc da dẻ xuống sắc, nổi khùng lên vì ngủ không được mất.
Ngày mai đám cưới sẽ được tổ chức tại nhà anh, phòng đã được đặt cho cậu rồi, lễ phục của phù rể cũng đưa tới rồi.
Hai ta ăn cơm trước đã.
"
Tầng bốn trở lên của khách sạn Khải Đức là phòng ở, còn tầng hai, ba và bốn đều là phòng tiệc, thường dùng để tổ chức tiệc cưới.
Vãn Hồi Chu đến Yến thị lần này để dự đám cưới của Tiếu Lôi - Anh là phù rể.
Vừa ra khỏi thang máy, từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong sảnh tiệc.
Vừa bước vào đã thấy ba bàn tiệc gần sân khấu, đa số là nam thanh nữ tú trẻ tuổi, có cả nam nữ trung niên.
Có người bắt đầu nói: "Bọn tôi nâng ly chúc mừng thầy cô, cảm ơn sự vất vả của thầy cô, nếu không bọn trẻ sẽ không đậu vào một trường đại học tốt.".
"Đúng đúng, kính thầy".
"Hóa ra là tiệc tri ân thầy cô." Tiếu Lôi tìm chỗ kéo ghế ngồi xuống, nhìn nhóm người trẻ tuổi rồi cảm thán: "Trẻ con mười tám, mười chín thật tốt, không giống anh bây giờ, bắt đầu giống mấy ông chú ông bác bụng bự.
" Hắn đưa mắt nhìn Vãn Hồi Chu, trong lòng chợt hâm mộ " Nói chứ đều là đội trưởng, bụng bia của anh lộ ra rồi, sao cậu lại không mập chút nào vậy?"
Vãn Hồi Chu nhấp một hớp trà nóng, sửa lại: "Là đội phó." Anh liếc nhìn Tiếu Lôi một cái nữa rồi nói: "So với trước kia anh mập thêm năm ký à?"
Tâm Tiếu Lôi đau nhói giải thích nói "Chịu thôi, tay nghề nấu ăn của vợ anh quá tốt, với lại gần đây trong đội cũng bình yên không có xảy ra chuyện gì, không giống bên cục các cậu, có nhiều việc bận rộn, nếu không béo lên cũng bình thường."
Hai người thì một người làm Đội trưởng đội Điều tra Hình sự ở Sở Công an Yến thị, một người thì Phó đội trưởng đội Điều tra Hình sự thuộc Sở Công an Vân Thành.
Mặc dù hai thành phố thuộc tỉnh S nhưng sự khác biệt kém xa nhau.
Yếm thị chỉ là cấp huyện, không có đội điều tra tội phạm.
Vân Thành là thành phố lớn, mặc dù Vãn Hồi Chu chỉ là đội phó nhưng trong cấp hành chính thì cao hơn Tiếu Lôi nhiều.
Nhưng cả hai không để ý đến những điều này lắm.
Tiếu Lôi xin vài chai bia, ngày mai cưới rồi nên hắn không dám uống rượu, sợ làm lỡ chuyện.
Lúc ăn cơm uống bia tán gẫu, phần lớn đều là Tiếu Lôi nói, nói những thứ linh tinh là từ hồi đại học, nhưng đa số vẫn là chuyện công việc.
Khi còn đi học, hắn không giỏi mọi mặt như Vãn Hồi Chu, thời điểm còn trẻ sức sống dồi dào cũng âm thầm đấu tranh một chút, nhưng mà sau này cũng chấp nhận hắn không phù hợp.
Vãn Hồi Chu là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, nhưng cậu ấy giống như người trời sinh ăn bát cơm cảnh sát này vậy.
Sau đó hắn được biết rằng cha cậu là một cảnh sát thâm niên, nhưng ông đã hy sinh trong một vụ án cách đây vài năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiếu Lôi trở về Yến thị, Vãn Hồi Chu ở lại Vân Thành.
Cả hai đều bắt đầu công tác từ vị trí thấp nhất, đã tám năm trôi qua, Vãn Hồi Chu gần ba mươi tuổi đã có thể ngồi vào vị trí Phó đội trưởng Đội điều tra tội phạm thuộc Sở Công an thủ đô thành phố lớn.
Tiếu Lôi thực sự ngưỡng mộ anh, nhấp một ngụm bia, giọng có chút cay đắng nói: "Hồi Chu, đôi khi anh nghĩ, nếu anh ở lại Vân Thành và không quay về đây-- "
"Vậy thì anh sẽ bỏ lỡ chị dâu." Vãn Hồi Chu hợp lý nói.
Tiếu Lôi đang chua xót xuất hiện một nụ cười, gật đầu vui vẻ nói "Đúng vậy, nếu như anh không trở về sẽ không gặp được vợ anh.
Yến thị có hơi nhỏ, nhưng nói thật nếu anh đi Vân Thành, có lẽ không được như bây giờ.
Anh cảm thấy trong hai năm qua có hơi lúng túng, kỹ năng chuyên môn ở đây không tiên tiến như ở Vân Thành, không có vụ án nào lớn cũng không lập được một thành tích nào nổi bật.
Sau một thời gian dài anh thực sự cảm thấy mình có một chút vô dụng."
Đột nhiên phía sau có tiếng hát vang lên, là tiếng hợp ca của học sinh tổ chức tiệc tri ân thầy cô vang lên, giọng hát tràn đầy sức sống thanh xuân.
Tiếu Lôi quay đầu lại nhìn, nhớ tới cái gì đó, sau khi ăn xong xúc động nói: "Đều lớn như vậy, người với người thật kém xa."
"Có chuyện gì sao?" Vãn Hồi Chu nhấp một ngụm bia thuận miệng hỏi.
"Là hơn hai tháng trước, sở của anh nhận được báo án, có một cô gái nói rằng có người đã cưỡng hiếp cô ấy.
Khi anh đến trường bên kia nhìn một cái, cô gái xác nhận người đó là một nam thanh niên học lớp khác.
Cả hai đều là học sinh lớp 12, bọn anh yêu cầu nam sinh đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.
Kết quả cậu đoán xem?" Tiếu Lôi nói đến đây có chút bực mình "Cmn, con bé này báo án giả.
Con bé thích cậu trai kia, bị thằng nhóc đó từ chối trước mặt mọi người, cảm thấy mất mặt nên muốn thằng nhóc đó cũng bị mất mặt trong trường.
Còn chuyện gì nữa đâu."
Vãn Hồi Chu sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát cũng từng xử lý qua mấy việc này, những chuyện như vậy không phải chưa từng gặp.
Mười bảy mười tám tuổi, lòng tự ái cao, lại thích ảo tưởng, cha mẹ ở nhà gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học thường rất nuông chiều con, nên không thể chịu đựng được một chút uất ức nào.
"Phê bình một chút, đóng tiền phạt rồi thả à."
Tiếu Lôi "Ồ! Sao cậu biết? Con bé đó còn chưa đủ mười bảy tuổi, gia đình làm ầm ĩ khóc lóc, biết làm sao đây? Không ngờ có phóng viên nói bậy nói bạ vặn vẹo sự thật, sau đó mới biết gia đình con bé này thực sự không biết xấu hổ làm việc này.
Đừng nói đến việc đó nữa, uống đi uống đi."
Uống đến chín giờ rưỡi, đồ ăn trên bàn cũng vơi bớt, ba chai bia Tiếu Lôi uống hết hai chai, chai còn lại một nửa.
Tiếu Lôi nhìn một cái, cười nói "Cái thói quen này của cậu, đã nghỉ phép nghỉ ngơi mà cũng không dám uống nhiều." Ngược lại cũng không khuyên, biết không khuyên được.
Hắn vừa dứt lời, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông, thấy là mẹ hắn vội vàng cầm lên "Mẹ, mới chín giờ rưỡi, mười một giờ gì giờ này, con biết ngày mai kết hôn, trong lòng con hiểu mà, vừa gặp bạn cũ có uống một ít - không uống nhiều không uống nhiều, con biết điều đó mà."
Cúp điện thoại, Tiếu Lôi xấu hổ nhìn Vãn Hồi Chu cười cười "Để cậu chê cười rồi."
"Muộn rồi, anh về sớm đi." Vãn Hồi Chu ra hiệu thanh toán hóa đơn, bị Tiếu Lôi cướp đòi trả anh cũng không phản bác, hỏi "Anh lái xe trở về sao? Mới uống bia xong, anh đón xe đi."
Tiếu Lôi vừa thanh toán bằng Paypal vừa nói: "Nhà anh cách đây mười phút đi bộ.
Xong rồi, vậy anh đi trước, gửi địa chỉ nhà của anh vào tài khoản WeChat của cậu rồi, sáng mai phụng bồi anh đi đón chị dâu cậu ha."
Vãn Hồi Chu gật đầu, muốn tiễn Tiếu Lôi xuống đại sảnh, Tiểu Lôi ngăn lại "Cậu về nghỉ ngơi đi, lái xe cả buổi chiều rồi."
"Anh cũng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tiếu Lôi vẫy vẫy tay đi về phía cửa thang máy.
Ba bàn tiệc tri ân thầy cô trong nhà hàng cũng đã giải tán, nhóm người kéo đến trước cửa đại sảnh, Vãn Hồi Chu liền lui lại vài bước, để bọn họ đi trước.
Phụ huynh và giáo viên uống đến mặt mũi đỏ hết lên tinh thần vẫn vui vẻ, đang nói những lời khách sáo với nhau.
Mấy bạn trẻ nhỏ đứng trước Vãn Hồi Chu, một số người nói: "Về sớm như vậy, năm 12 đã qua rồi mà tui vẫn còn chưa chơi đã.", "Đúng vậy đúng vậy, có muốn đi KTV hát không?", "Được đó, ai đi không?"
Có nhiều người hưởng ứng.
Phụ huynh cũng cao hứng, nhét cho con mình mấy tờ tiền, dặn dò không được phép uống rượu bia, chơi xong nhớ gọi điện thoại đi đón các loại, rồi dẫn các thầy cô đi xuống lầu.
Các bạn nhỏ cầm tiền bàn nhau đi chơi đâu, nói chuyện rôm rả, chặn lối đi vào thang máy.
Vãn Chu Hồi cũng không gấp, đi theo ở phía sau.
Cô bé phía trước quay lại nhìn về phía sau Vãn Hồi Chu, cao hứng gọi hỏi "Thẩm Phán, cậu có định đi hát tối nay không?"
"Không đi, sáng sớm ngày mai còn ra sân bay."
Một giọng nam sạch sẽ vang lên từ phía sau, âm sắc có hơi trầm.
Vãn Hồi Chu quay đầu lại, người kia đứng sau lưng anh, rất gần, nhưng anh lại không nhận ra có người nào sau lưng.
Bởi vì đối phương quá gần còn cao nữa, Vãn Hồi Chu chỉ nhìn thấy cằm của đối phương, nhưng anh cảm giác được đối phương đang nhìn mình nên liền thu hồi ánh mắt.
Cô bé vừa đặt câu hỏi lập tức mất hứng nhưng đám học sinh bên cạnh đang bàn tán đi đâu, vì thời gian đã muộn nếu không nhanh thì sẽ ít thời gian chơi hơn.
Vì vậy cô bé cũng không có thời gian nói thêm cái gì, bị bạn bè của mình kéo đi cười cười nói nói đi vào thang máy.
Học sinh đều đi xuống hết rồi, Vãn Hồi Chu vươn tay ấn nút thang máy, nhưng có người nhanh hơn anh liền ấn nút đi lên.
Không khỏi nhìn qua bên cạnh, vừa rồi là cậu học sinh tên Thẩm Phán kia.
Bản thân Vãn Hồi Chu 1 mét 78, đoán ước chừng đối phương chắc cỡ 1 mét 9, mặc áo trắng, quần jean và giày bóng rổ, khí chất sạch sẽ sảng khoái, đường nét khuôn mặt tuy cứng rắn nhưng có thể thấy giữa hàng lông mày tràn đầy sức sống nên có ở độ tuổi này.
Một cậu bé rất đẹp trai.
"Chú, lông mi của chú thật dài." Thẩm Phán cười lộ bộ răng trắng, chặn cửa thang máy, ra hiệu cho Vãn Hồi Chu đi trước còn nói: "Tôi mới vừa để ý tới."
Lúc nãy chắc là lúc anh quay đầu lại.
Vãn Hồi Chu thu hồi tầm mắt, anh cũng không cảm thấy khó chịu khi bị gọi là chú, ở tuổi đối phương tốt nghiệp lớp 12, mới mười tám tuổi, kêu chú gọi anh cũng không có vấn đề gì.
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu bước vào thang máy nói.
"Không có gì, ai bảo chú nhìn đẹp mắt." Thẩm Phán ấn vào tầng mười chín, hỏi "Chú, chú ở mấy tầng thế?"
Vãn Hồi Chu lấy thẻ phòng ra, trên đó ghi 1906, thật trùng hợp..