: Tiệc cưới (III)
Editor: Tô.
truyện xuyên nhanh
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đội xử lý bom đã đến, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Cảm xúc của Triệu Chí Quân không ổn định, trong tay còn có con tin, không thể đột kích bằng vũ lực được, không ai dám đứng ra chịu trách nhiệm, nếu lực lượng vũ trang vào cuộc mà không giải cứu được con tin, ngược lại còn làm Triệu Chí Quân nổ bom, hậu quả ai gánh?
Cục trưởng Sở Công an Yến thị cũng đã đến, cảnh sát vũ trang đã bao vây lối vào của hội trường, ở dưới khách sạn đã kéo dây sơ tán đám đông đang xem náo nhiệt.
"Tình hình thế nào?" Cục trưởng Vương hỏi.
Đội dỡ bom báo cáo "Khoảng cách quá xa, mục tiêu bị con tin che phía trước, không thể nhìn rõ loại hình bom cụ thể." Anh dừng lại "Nhưng mà thưa Vương cục, tôi nghĩ quả bom này hẳn là loại tự chế tạo.
Theo tin tức vừa nhận được, Triệu Chí Quân chưa tốt nghiệp cấp hai, với năng lực của anh ta, uy lực của quả bom chế tạo cũng không phải quá lớn.
Chúng ta có thể sử dụng vũ lực, ném bom khói vào, tôi và Tiếu đội làm một cuộc đột kích từ bên ngoài vào."
Vương cục suy nghĩ một chút, lắc đầu từ chối "Làm theo lời cậu nghĩ như thế nào cũng không ổn.
Không được phép hành động thiếu suy nghĩ cho đến khi hiểu rõ tình hình trước mắt." Sau đó anh hỏi "Tình hình bên trong thế nào?"
"Đội trưởng bên mình ở bên trong, còn có đội phó từ Vân Thành Vãn Hồi Chu." Đồng chí tiểu Ngô nói xong, nhìn Vương cục báo cáo "Hai tháng rưỡi trước, Lưu Tuyết báo án em trai của Triệu Chí Quân là Triệu Minh Học đã cưỡng hiếp cô.
Đội trưởng đã đưa người đến trường mời Triệu Minh Học đến cục một chuyến, mới phát hiện ra là Lưu Tuyết vu cáo.
Vào ngày 16 hôm kia, Triệu Minh Học thi không tốt chỉ đạt ba điểm, đã tự sát tại nhà.
Vào lúc 3:40 hôm nay, một thảm sát diệt môn đã xảy ra tại tiểu khu Úy Lam.
Không ai trong số 3 thành viên trong gia đình Lưu Tuyết sống sót cả.
Hiện tại hiện trường đã được phong tỏa, chờ thu thập thêm chứng cứ."
Tất cả mọi người có mặt đều đã khẳng định kẻ sát hại gia đình họ Lưu là ai.
Mặt Vương cục sa sầm, định mở miệng nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang bên trong.
"A a a, làm ơn thả tôi ra, Lôi tử cứu em."
"Câm mồm!" Triệu Chí Quân cười gằn nhìn Tiêu Lôi đang tới gần "Mày tới đi, nếu muốn giết vợ mày thì cứ tới đi, tao nổ chết nó luôn!"
Tiêu Lôi vốn dĩ tính tấn công bất ngờ, nhưng không ngờ Triệu Chí Quân tính cảnh giác cao, hắn lấy con dao từ trong túi ra, không do dự đâm thẳng vào eo Tào Như.
Tiếu Lôi sắp phát điên rồi, Vãn Hồi Chu ngăn cản anh gắt gao, nhìn về phía Triệu Chí Quân lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
Nếu muốn mạng đổi mạng thì đã sớm nổ bom rồi, nhưng hắn lại chậm chạp không làm.
Như vậy thì Triệu Chí Quân có chút yêu cầu, hoặc là đang âm mưu chuyện khác.
"Tao muốn em trai tao sống lại!" Triệu Chí Quân vung dao lên, mũi dao lạnh lẽo đang nhỏ giọt máu của Tào Như, chỉ vào Tiếu Lôi " Nếu không phải vì hắn và con điếm đó, làm sao đám học sinh kia biết Minh Minh bị phạm tội hiếp dâm.
Nếu không phải do con tiện nhân kia ảnh hưởng, với thành tích tốt như vậy thì em ấy không thể không đậu một trường đại học tốt, thì em ấy sẽ không tự tử, tất cả chúng mày đều đáng chết! Đáng chết!"
Tên này đã phát điên rồi.
Vãn Hồi Chu ánh mắt lạnh lẽo, nói chuyện cũng không giải quyết được, đặc biệt là Tào Như bị thương, tình hình Tào Như bị thương rất nguy hiểm nếu hành động.
Anh liếc nhìn Tiếu Lôi, chỗ quần áo che mất làm một động tác, Tiếu Lôi giúp anh ta che lại, thu hút sự chú ý của Triệu Chí Quân.
Dù sao sự thù hận của Triệu Chí Quân đều hướng tới Tiếu Lôi, ánh mắt của hắn đều đổ dồn về phía Tiếu Lôi.
Cửa sảnh.
"Vương cục, tình hình rất nghiêm trọng, con tin đã bị thương.
Vừa rồi lúc mục tiêu nổi điên, tôi nhìn thấy một góc của quả bom, là □□ tự chế, uy lực không lớn." Đội xử lý bom vẻ mặt nóng nảy, ánh mắt khẩn cầu "Cục trưởng."
"Chú ý an toàn, hành động." Vương cục ra lệnh, đội trưởng dẫn đầu đội vũ trang xông vào.
Bên trong.
Vãn Hồi Chu bổ nhào về phía Triệu Chí Quân, Tiếu Lôi ôm lấy Tào Như.
Triệu Chí Quân bị đè ngã trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu điên cuồng nhìn nhóm cảnh sát xông vào, anh khà khà cười hai tiếng "Đi chết đi! Chết đi!"
Vãn Hồi Chu chú ý tới lựu đạn khi áo khoác được vén lên ở bên hông Triệu Chí Quân, đếm ngược nhảy rất nhanh, mí mắt anh nhảy lên, đây hoàn toàn không phải là ngòi nổ trước eo Triệu Chí Quân, nó gần như nằm trong tiềm thức.
Vãn Hồi Chu không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài, hét lên "Rút lui!"
....!01!
Âm thanh đếm ngược yếu ớt ngừng lại đột ngột.
Oành---"
Vãn Hồi Chu bị sóng khí đánh bay xa mấy mét, tai ù ầm ầm, nội tạng như muốn bốc cháy, trong miệng trào ra đều là máu, mắt anh không thể nào mở ra được, suy nghĩ từ từ biến mất, cho đến khi nhịp tim ngừng đập...!
Một tuần sau, bệnh viện Nhân Tâm Yến thị.
"Giường 603 đúng là mạng lớn, nghe Tiểu Tôn nói thời điểm khi nàng cùng bác sĩ Lý đi vào, nơi nào cũng có người bị thương, máu thịt bị bom nổ đến lẫn lộn,người bên ngoài không sao, còn giữ được tính mạng, người gần trong cùng thì không.
Giường 603 cách gần nhất may mắn còn nhặt về cái mạng, còn cặp vợ chồng đáng thương kia, ngày vui mà..." Y tá không ngừng thổn thức nói.
Một y tá khác cắt ngang: "Cô dâu vẫn còn sống."
"Cũng nhờ có người che chở." Y tá xúc động "Cưới nhầm người cũng không uổng phí, chồng cô ấy bảo vệ chặt chẽ cơ thể cô dâu trong người, cổ tốt số thật - à cũng không tốt lắm, chồng đã mất rồi."
Vụ nổ lớn khiến 2 người chết và 13 người bị thương đã gây chấn động toàn quốc, đồng thời cũng trở thành hot search trên Weibo.
Trước đây, ngày thường ở Yến thị cũng có những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, trộm cắp, cướp bóc nhỏ cũng không ít, nhưng chưa xảy ra một vụ trọng án như vậy, thậm chí là thảm sát diệt môn Lưu gia ngày 18-8.
Mấy ngày nay người dân Yến thị đều bàn tán xôn xao chuyện này trong lúc rảnh rỗi.
Y tá trưởng gõ bàn một cái "Làm gì vậy? Hôm nay giường 603 xuất viện, đi xem đi."
Hai cô y tá vừa nói chuyện vội vàng tới phòng bệnh, hai người ở ngoài hành lang vẫn xì xào "Giường 603 mạng không chỉ lớn mà còn kiên cường nữa, mới có một tuần mà cái gì cũng hồi phục."
"Đúng vậy, nhưng mà ánh mắt có gì đó không đúng lắm.
Lần trước tôi vào đổi thuốc, thấy giường 603 đang nhìn chằm chằm vào dao gọt trái cây, không biết đang suy nghĩ cái gì."
"Trải qua chuyện này chắc hẳn bị dọa sợ rồi."
Vãn Hồi Chu thay quần áo, mùa hè vẫn mặc áo dài quần dài, lúc trước anh không sợ nóng, nhưng lần này tỉnh lại có chút sợ lạnh.
Hôm nay nắng có chút gay gắt, nắng đến độ làm người ra hoa mắt, bên tai dường như vẫn còn có tiếng nổ lớn tại hiện trường ngày hôm đó.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Vãn Hồi Chu quay lại thì thấy là y tá, chào hỏi làm thủ tục xuất viện xong xuôi, anh rời bệnh viện với hai tay trống không.
Quần áo trên người anh đều do y tá mua.
Đón taxi ở cửa bệnh viện, Vãn Hồi Chu ngồi vào phía sau, không đợi bác tài hỏi, nói thẳng "Nghĩa trang Phúc Viên."
"Ok" Bác tài trả lời lại, nổ máy bắt đầu chạy, nhìn qua gương hậu nhìn phía sau, người này dung mạo tuấn tú, dáng vẻ hồi phục sau bệnh nặng, ngồi một bên không biết suy nghĩ gì.
Trong xe yên tĩnh, bản thân anh trai rất thích náo nhiệt, thấy người này không nói chuyện được nên đành vặn radio lên.
【....!Hai thảm sát ngày 18-8, trong bản phân tích cuối cùng, hóa ra lại là do trò đùa dai của một bạn nữ trong lớp và cô bé cũng đã trả giá đắt cho hành động đó.
Theo phỏng vấn của phóng viên, cha mẹ của hai anh em nhà họ Triệu mất sớm, Triệu Trí Quân đã bỏ học cấp hai và nuôi Triệu Minh Học khôn lớn, mối quan hệ của hai anh em rất tốt.
Triệu Minh Học có thành tích học tập xuất sắc và luôn nằm trong top đầu của lớp, hàng năm đều nhận học bổng.
Nghe lời đánh giá của các bạn trong lớp, Triệu Minh Học thường kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc và luôn coi thường những học sinh học không tốt...】
【 Người đã mất, Lưu Tuyết là một học sinh lớp phổ thông và có thành tích học tập rất kém.
Theo như được biết, Lưu Tuyết thường rất thích thể diện, cũng có những vụ đánh nhau trong ký túc xá và bắt nạt các bạn học nữ khác.
Trước khi báo án giả, chúng tôi đã biết được từ bạn của Lưu Tuyết, Lưu Tuyết từng nói với cô rằng Triệu Minh Học coi thường và hạ thấp thể diện của cô bé ở nơi công cộng, muốn cho Triệu Minh Học một bài học...】
【Theo như chuyên gia phân tích, Triệu Minh học nội tâm nhạy cảm, tự ti lại kiêu ngạo, vì thi vào đại học thất bại, bị đả kích lớn mới lựa chọn kết liễu cuộc đời mình.
Người đã mất, Lưu Tuyết là con một, được gia đình chiều hư, không hiểu luật pháp lại báo án giả để hãm hại người khác.
Thảm kịch đã xảy ra.
Sau đây, tôi muốn kêu gọi các bậc cha mẹ quan tâm hơn đến sức khỏe và tâm lý của con cái hơn.
Phản đối bạo lực học đường, không chỉ là vũ lực hay ngôn từ, mà việc Triệu Minh học tự sát còn do tin đồn thất thiệt ở trường học.】
Anh trai nghe xong gật đầu: "Đã một tuần rồi, trò đùa của cô gái này quả thực hại không biết bao nhiêu người."
Vãn Hồi Chu không nói gì, nghiêng mặt nhìn về ra ngoài cửa sổ.
Anh trai cũng không dừng lại, tự nói chuyện một mình "Tội nghiệp cho mấy cảnh sát kia, ôi thật là, hay trong đám cưới.
Mà nói đi nói lại, nếu không phải vị cảnh sát kia đến trường và đưa Triệu cái gì đó đi thì đã không có sự hiểu lầm lớn như vậy.
Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, anh nói thử nếu lặng lẽ mời đi thì cũng không có chuyện này...!"
Cho dù mời Triệu Minh Học kiểu nào đi nữa thì trong trường cũng sẽ có tin đồn, đây chính là mục đích Lưu Tuyết báo án giả.
"Hai người chết, anh cảnh sát cũng rất đàn ông, che chở bảo vệ vợ mình.
Nghe nói còn có một đội viên đội gỡ bom lao đến rất nhanh."
...!
Đến nghĩa trang.
Cuối tháng tám mùa hạ, hai ngày trước mới có mưa, nhiệt độ ở Yến thị bỗng nhiên giảm xuống mấy độ.
Nghĩa trang nằm dựa vào lưng núi, cây cối xanh um tươi tốt, chẳng qua là khi đứng ở cổng sẽ cảm thấy một luồng khí âm u lạnh lẽo đập vào mặt.
Vãn Hồi Chu từ trước đến giờ không tin quỷ thần, nhưng lúc này đây lại dao động.
Anh chính là ví dụ sống sờ sờ.
Bia mộ mới được dựng lên, đá cẩm thạch đen sáng bóng sạch sẽ, có dán ảnh của Tiếu Lôi, mái tóc ngắn rất có sức sống có chút mập nhưng lại nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
"Đại ca."
Khi Tiếu Lôi còn sống, hắn luôn tự gọi mình là anh của Vãn Hồi Chu, nhưng Vãn Hồi Chu chưa bao giờ gọi.
Vãn Hồi Chu nhìn vào bia mộ, tiếp tục nói, có sự bối rối trong giọng nói của anh mà chính anh cũng không biết.
"Tại hiện trường ngày hôm đó, đáng lẽ em đã bị đánh bom chết rồi.
Anh biết đấy, cách gần như vậy thì không thể nào còn sống được, nhưng bây giờ em đang đứng ở đây." Vãn Hồi Chu không giỏi nói mấy lời tình cảm này, anh dừng lại, giọng điệu đều đều và bình tĩnh phân tích nói: " Với năng lực của hắn thì những thứ sau eo Triệu Chí Quân không thể có được.
Cảnh sát đã đi khám xét khắp chợ đen Yến thị, không thu hoạch được gì cả.
Theo mảnh bom còn sót lại, loại bom này xuất hiện nhiều ở các điểm hỏa lực Trung Đông."
Đến tột cùng là ai muốn mượn tay Triệu Chí Quân thả quả bom này xuống.
Sự việc này không chỉ là hận thù cá nhân của Triệu Chí Quân, mà Vãn Hồi Chu luôn cảm thấy bên trong còn dính dáng đến những chuyện khác.
Nhưng hiện tại Triệu Chí Quân đã chết, đầu mối bị đứt đoạn, ngoại trừ mảnh đạn khả nghi còn sót lại thì không tìm được thứ gì khác.
Hai vụ án ngày 18-8, kết thúc với cái chết của Triệu Chí Quân.
Vợ của Tiếu Lôi là Tào Như đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Vãn Hồi Chu cũng lên đường trở về Vân Thành.
Bầu trời phía sau Yến thị vẫn trong xanh không có gì thay đổi, lại có cái gì đó không giống trước đây.
- --------
Editor: tức vì độ chẻ châu của chị Lưu Tuyết....