Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 35: Án Bạch Cốt Iii





Khu biệt thự Úy Lam cũng được chia thành nhiều phong cách với kích thước khác nhau.

Có những biệt thự phong cách Trung Quốc với khuôn viên nhỏ, loại này chủ yếu là những người lớn tuổi ở.

Còn những biệt thự phong cách châu Âu có sân vườn và hồ bơi thì luôn được người trẻ ưa chuộng.

Tất cả các biệt thự lớn nhỏ tuy không giống nhau nhưng nhìn từ trên đồi xuống thì không hỗn tạp chút nào.

Khi ánh hoàng hôn đổ xuống khiến cả khu biệt thự như có một nét đẹp Đông Tây giao hòa mà tĩnh lặng.

Kiến trúc sư vô cùng khéo léo.

Tuy nhiên, có một nơi khác yên tĩnh thoáng đãng hơn rất nhiều.

Ẩn mình trên một sườn núi nhỏ nhìn xuống các biệt thự bên dưới.

Công ty của Thẩm Phán là một trong số đó, ở khu bên trong này là sự kết hợp giữa hiện đại và cổ kính, hoành tráng và sang trọng.

Từ những phiến đá xanh bao quanh bởi cây xanh đi vào là sân trong, vườn hoa với bộ bàn ghế ngoài trời.

Một kệ bên trồng rất nhiều hoa tươi, hồng vàng điểm xanh nhạt, những đóa hoa nho nhỏ.

Mấy lão già trung niên không chú ý tới, Mai Lỵ đã nhanh chóng tán thưởng thật là đẹp, hỏi đây là loại hoa gì mà cô chưa từng thấy qua.

Hình dáng nho nhỏ rất đặc biệt, không giống hoa tường vi.

Mọi người nhìn nhưng cũng không biết, Giang Giang cũng cảm thấy đẹp mắt, ôm cổ Thẩm Phán hỏi "Chú ơi, hoa gì vậy ạ? Nhìn đẹp quá."
"Tinh mắt đấy." Một tay Thẩm Phán bẹo má Giang Giang, nói "Hoa dại."
Vãn Hồi Chu nhìn một cái cũng biết hoa này không bình thường.

Mai Lỵ nhận được câu trả lời cũng không có can đảm đi hỏi lại thẩm Phán, không còn cách nào khác đành bỏ qua.

Biệt thự vô cùng rộng rãi có rất nhiều tầng.

Tầng một gồm phòng khách và phòng bếp là khu sinh hoạt chung.

Tầng hai là phòng cho các đồng nghiệp, riêng Thẩm Phán chiếm trọn tầng ba, còn có một sân thượng cũng bị Thẩm Phán bá đạo chiếm nốt.

Trong nhà chỉ có ba dì giúp việc, họ đã chuẩn bị trước thức ăn và mấy món ăn vặt.

Mấy người Điền Quân còn chút khách sáo, dẫu sao cũng là bọn họ đến công ty của người khác.

Nói là công ty nhưng vừa đi vào thì nhìn càng giống nhà ở hơn, còn có người chậc lưỡi hít hà, nhỏ giọng nói "Không hổ là đội trưởng phu nhân, ra tay hào phóng thật, nhà trọ cho nhân viên công ty còn lớn hơn nhà tui nữa chứ."
Mặc dù không đi thăm quan tầng hai, nhưng chỉ nhìn diện tích tầng một cũng có thể đoán ra được.


"Cũng không nhất định vậy, ai biết được chỗ này mười hay hai mươi người ở." Ngô Cường thuận miệng hỏi "Thẩm tiên sinh, chỗ này của ngài tổng cộng có mấy nhân viên? Đãi ngộ như thế nào?"
"Tiểu Cường đây là muốn đi ăn máng khác sao?"
Có người lên tiếng trêu ghẹo.

Ánh mắt Thẩm Phán sắc bén nhìn chằm chằm Ngô Cường, rồi sau đó mới nói "Chỗ của tôi không có tuyển người."
Ngô Cường cũng thắc mắc tại sao phú nhị đại đột nhiên trở nên hung dữ như vậy, Điền Quân đi bên cạnh nói: "Chắc là sợ cậu thật sự đổi việc, cậu hỏi điều này trước mặt đội trưởng như vậy, là rộng lượng hay ngu ngốc đây?"
"Hỏi một chút thôi mà, đội trưởng không để ý đâu."
"Cho nên Thẩm tiên sinh mới hung dữ với cậu." Điền Quân cũng không biết nói gì cho phải.

Việc này trôi qua, mọi người thăm quan ở lầu một xong xuôi, mấy người đàn ông lớn xác cũng ngại nhờ các dì giúp việc phụ bếp nướng để làm thịt nướng, đều tự mình nhóm lửa thêm than, không nói tới đám lão già đang loay hoay làm cơm bên này so với Mai Lỵ còn mạnh hơn.

Mai Lỵ là tiểu thư con nhà giàu tay không dính nước đích thực, úp bát mì tôm đơn giản thì còn được chứ động tay vào nấu cơm thì sẽ hiện nguyên hình ngay lập tức, nhưng mà hôm nay cũng không cần đến cô.

Đồng nghiệp ngày thường chè chén khoác lác lôi thôi lếch thếch, bây giờ đều đang ngồi trên ghế so tài ai nhanh nhẹn hơn, nào là xiên thịt xiên thức ăn, bên cạnh còn có nước chấm sốt được làm nhìn rất ngon, nhìn một cái là biết người thường xuyên xuống bếp.

Thẩm Phán ôm Giang Giang dẫn Vãn Hồi Chu lên lầu ba.

Nhà có thang máy.

"Chu Chu, đồng nghiệp tên Tiểu Cường của anh tôi sẽ giúp anh để ý, đội trưởng như anh tốt biết bao vậy mà lại muốn nhảy việc, nhìn dáng vẻ còn ngu ngốc láu cá." Thẩm Phán nói.

"Đừng có nói bậy, cậu ấy đùa thôi." Vãn Hồi Chu không thèm để ý, thấy Thẩm Phán là thực sự suy nghĩ cho mình thì vừa đau đầu vừa buồn cười, không thể làm gì hơn là đổi chủ đề, hỏi "Cấp dưới của cậu rốt cuộc có mấy người?"
Thẩm Phán: "Cộng thêm Bách Thanh là năm người, hai thực tập sinh, là tôi tuyển vào, còn lại ba người là tôi đào từ chỗ ba tới."
Thẩm Phán không chút nương tay cạy góc tường nhà mình.

Vãn Hồi Chu nghĩ năm năm trước Thẩm Phán nói tốt nghiệp đại học về thừa kế công việc kinh doanh gia đình, hóa ra là công ty ba người.

Thẩm Phán luôn chú ý tới biểu cảm của Vãn Hồi Chu, vừa nhìn liền đoán được, vội vàng giải thích cứu vãn mặt mũi "Đừng nhìn công ty bọn tôi nhỏ, một người lên dương gian kéo một trăm tên cũng không thành vấn đề."
"Nói như vậy cậu cũng là sếp có xí nghiệp tới năm trăm nhân viên." Vãn Hồi Chu gật đầu.

"Chu Chu anh đừng có lén cười thầm trong lòng, cảm thấy tôi trẻ con." Thẩm Phán trở nên nghiêm túc, nhìn qua thật sự có chút tổng tài độc đoán dọa người, nói "Nói đến thì chỉ một mình tôi cũng đủ trấn áp yêu quái trên dương gian rồi, dù sao trên người tôi cũng chảy dòng máu của cha tôi, thật đó không phải nói đùa đâu."
Rất có sự hung hăng càn quấy của con ông cháu cha.

Giang Giang vùi trong ngực Thẩm Phán nghe đến say mê, lúc này nghiêng đầu nói "Lão gia gia là ai ạ?"
Cha của Thẩm Phán = lão gia gia trong miệng Giang Giang.

"Chính là quan lớn nhất ở dưới." Thẩm Phán nói đơn giản.

Nói quay qua nhìn Vãn Hồi Chu, vẻ mặt Vãn Hồi Chu trấn định như thường, hắn một hồi không phân biệt được là Chu Chu đang khiếp sợ hay là đang nổi giận, không khỏi dò xét liên tục "Chu Chu anh không ghét con nhà giàu chứ? Không ghét con nhà quan chứ? Không ghét con nhà quan âm phủ chứ?"
Vãn Hồi Chu bị Thẩm Phán chọc cười, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc nói "Không ghét."
Thẩm Phán liền thở phào nhẹ nhõm như thể Vãn Hồi Chu mới đồng ý lời tỏ tình của hắn vậy.

Phòng ốc ở tầng hai được bố trí hợp lí, không có đồ nội thất cồng kềnh nên nhìn rất thoáng, sửa sang trang trí tất cả đều do Thẩm Phán tự mình chỉ đạo.


Phong cách hiện đại đơn giản, tông màu trung tính đen trắng rất lãnh đạm hệt như vẻ ngoài của Thẩm Phán vậy, lúc không cười có cảm giác lạnh lùng sắc bén.

Nhưng từ cách trang trí có thể thấy được nội tâm của Thẩm Phán, gối ôm mềm mại, máy chơi game, các loại mô hình sưu tầm, trên giường cũng lộn xộn, chăn gối không gấp, trên thảm trải sàn gần mép giường còn một bộ quần áo ném ra đó.

"Chú lôi thôi thật nha." Giang Giang lanh lảnh nói.

Thẩm Phán bẹo má Giang Giang, lên tiếng phủ nhận "Đừng nói bậy, chú mắc chứng sạch sẽ, mấy thứ này là do tính sạch sẽ chỉ bị loạn lên thôi.

Chú không thích để người khác dọn, ngày thường không có ai tới, dì giúp việc cũng không được."
"Vậy là tự cậu dọn dẹp?" Vãn Hồi Chu vẫn còn nhớ Thẩm Phán làm việc nhà rất bình thường.

Lời bình này đã là đánh giá cao rồi.

"Dùng kỹ thuật loại bỏ bụi bẩn thì có thể, cái này rất hữu dụng." Lời vừa nói ra, Thẩm Phán cũng có chút ý định hấp dẫn Vãn Hồi Chu, chỉ mới phất tay một cái căn phòng bừa bộn đã gọn gàng chỉnh tề, quần áo được gấp gọn ở đầu giường, gối ôm đặt ngay ngắn, máy chơi game cầm tay cũng trở lại vị trí ban đầu của nó.

Trong mắt Vãn Hồi Chu lóe lên mấy phần kinh ngạc, biết rằng vẫn còn có một sự khác biệt giữa những gì mình thực sự nhìn thấy.

Giang Giang thì không bình tĩnh như vậy, ngạc nhiên há to mồm kêu lên kinh ngạc, ngước đôi mắt to sáng ngời nhìn Thẩm Phán.

"Chú lợi hại quá nha."
"Chỉ là chút pháp thuật nho nhỏ thôi." Miệng Thẩm Phán nói câu khiêm tốn, đôi mắt thì nhìn Vãn Hồi Chu rõ ràng đầy ý muốn được khen ngợi.

"Quả thật rất lợi hại." Vãn Hồi Chu sao không nhìn ra được, dỗ dành Thẩm Phán.

Nếu sau lưng Thẩm Phán mà có cái đuôi thì giờ phút này đã vểnh lên tới tận trời rồi.

Màn đêm buông xuống, trong sân bắt đầu bay lên mùi thơm của thịt nướng.

Giang Giang từ sớm đã mang dép đi lạch bạch lạch bạch lượn quanh mọi người, phàm là xiên nào ngon nhất đều cho Giang Giang, khoai tây đậu bắp còn có thịt, Giang Giang ngoan ngoãn nói cảm ơn, cũng không cắn miếng đầu, hai tay trắng mềm giơ hai xiên, lạch bạch chạy tới tìm baba với chú.

"Chu ơi, cho chú ăn nè."
Thẩm Phán cũng không khách sáo, cầm xiên trong tay Giang Giang ăn sạch sẽ, một bên chia cho Vãn Hồi Chu, một bên cắn một miếng lớn.

Giang Giang đứng bên cạnh không nổi giận, nuốt nước miếng, nhẹ nhàng hỏi, "Ăn có ngon không ạ?"
"Ăn ngon, còn thơm nữa.

Chu Chu có thấy ngon không?" Thẩm Phán cố ý cắn thêm miếng nữa.

Nước miếng Giang Giang muốn tràn ra, Vãn Hồi Chu đưa xiên trong tay cho Giang Giang.


"Ba là tốt nhất." Giang Giang cắn một miếng, đôi mắt xinh đẹp cong lên.

Thẩm Phán bĩu môi, đưa xâu thịt của mình cho Chu Chu, "Chu Chu anh đừng có nuông chiều nhóc mập quá, nhóc nó ăn chút rau củ là được."
Giang Giang cũng không tức giận, còn gật đầu nói "Chú ơi, thịt không đủ con đi lấy cho chú."
"Nhóc mập con tính toán gì đây?" Thẩm Phán nghi ngờ.

Giang Giang vùi trong ngực baba, nhỏ giọng thẹn thùng nói "Chú, chú có thể dạy cho con một tí cái vừa rồi dọn sạch sẽ í?"
"Không làm đàng hoàng mà cứ muốn ăn trộm——" Thẩm Phán vô thức nói câu cha hắn trước đây nói, không phải là chê hắn quấy rầy cuộc sống hai người sao.

Mới nghĩ đến cái gì đó, vội vàng im miệng, nhìn về phía Vãn Hồi Chu, làm bộ làm tịch nói: "Có thể dạy cho con."
Giang Giang cao hứng nhảy cẫng lên "Thật ạ? Chú tốt quá đi."
"Nhưng mà học cái này cần phải ở chỗ này mới học được." Thẩm Phán lén lút nhìn Vãn Hồi Chu, vừa vặn đối diện ánh mắt trấn định nhìn cậu của Vãn Hồi Chu, nhất thời chột dạ dời tầm mắt, vô cùng tự nhiên nói "Một tuần ít nhất ba bốn ngày...Hai ba ngày cũng không thành vấn đề, có được không Chu Chu?"
Vãn Hồi Chu làm sao không nhìn thấu tâm tư của Thẩm Phán, trên mặt không biểu hiện nói "Cũng không phải tôi học."
"Nhóc mập." Thẩm Phán nháy nháy mắt với Giang Giang.

Giang Giang liền đi qua ôm bắp chân của ba, Vãn Hồi Chu gật đầu, Thẩm Phán đầu tiên vui vẻ lộ ra hàm răng trắng đều, lại nghe thấy Vãn Hồi Chu nói "Con có thể tới chỗ này của chú ở hai ngày, cuối tuần ba đưa con tới——"
"Chờ một chút, Chu Chu anh không tới ở sao?" Giọng Thẩm Phán phát hoảng, nụ cười dần cứng lại.

Giang Giang cũng dừng hoan hô, khuôn mặt phúng phính vì khẩn trương mà nhíu lại, âm thanh non nớt nói "Ba? Ba không cần con sao?"
Thẩm Phán thật muốn vỗ tay cho nhóc mập! Ở một bên bối rối hát phụ hoạ "Chu Chu, nhóc mập không muốn rời khỏi anh, để bé ở chỗ tôi anh yên tâm sao? Tôi với nhóc mập cũng rất nhớ anh, buổi tối không ngủ được thì làm sao đây?"
Vãn Hồi Chu nhìn một lớn một nhỏ diễn, cuối cùng không còn cách nào khác, anh là cam chịu bộ dáng này, nói "Nếu trong cục không bận rộn thì tôi có thể tới, chỗ này của cậu có dư phòng không?"
"Thì ngủ chỗ của tôi đó, giường của tôi lớn lắm." Thẩm Phán thấy Vãn Hồi Chu lẳng lặng nhìn mình, rất thức thời đổi lời nói "Có, anh muốn ngủ chỗ nào cũng được."
Giang Giang cao hứng chết đi được, nhảy lên ôm chầm lấy ba, nói ba tốt quá, Thẩm Phán không biết xấu hổ ở bên cạnh nói theo Chu Chu là tốt nhất.

Tiệc nướng đến chín giờ hơn mới kết thúc.

Mọi người cùng nhau dọn dẹp, lái xe không uống rượu, chơi rất vui vẻ, sau đó đi theo Vãn Hồi Chu nói lời tạm biệt rồi đến bãi đỗ xe để về nhà.

Mai Lỵ theo bản năng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nhưng mà tối đen cái gì cũng không thấy, đoán chừng bốn sinh viên đi rồi.

Mười giờ, sau khi rửa mặt xong xuôi.

Trong phòng tắm có bồn tắm lớn, Thẩm Phán đang đưa Giang Giang đi tắm, cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng Giang Giang và Thẩm Phán cười vui vẻ, giờ khắc này đột nhiên Vãn Hồi Chu cảm thấy cuộc sống như vậy cũng tốt.

Anh không biết tình yêu là gì, sẽ chỉ chọn cách thoải mái nhất để chung sống với nhau.

Sự tồn tại của Thẩm Phán sẽ không làm anh khó chịu, điều này anh đã biết từ lâu nhưng bây giờ mới phát hiện ra niềm vui và vẻ đẹp của cuộc sống.

Chuông điện thoại vang lên.

Vãn Hồi Chu nghe điện thoại "Tiểu Hồi, ừ, là tôi."
"Sếp, vụ án của cha anh là thuộc cấp bảo mật, cấp bậc của tôi không đủ để kiểm tra hồ sơ.

Lúc đó ba tôi cũng có tham dự nhưng không biết nhiều.

Chỉ có thể nói cho tôi biết vụ án này liên quan đến đường dây tội phạm rất lớn, lúc ấy bởi vì đi bắt tên đầu sỏ mà hi sinh không ít người.

Nay vụ án đã kết thúc, cục đã cấp cho chú tấm gương anh hùng bậc hai, điều này cũng nói rõ rằng cục ghi nhận biểu hiện của chú.

Anh đừng vì những lời đồn đại ngoài kia mà suy nghĩ nhiều...."
Biểu tình Vãn Hồi Chu không thay đổi gì, nói "Biết rồi, cảm ơn cậu."

Người gọi tới cũng biết tính cách của Vãn Hồi Chu, nói xong chuyện liền gãi đầu nói "Không còn chuyện gì khác thì tôi đi làm việc trước."
"Được."
Cuộc điện thoại kết thúc.

Người vừa rồi là cấp dưới của Vãn Hồi Chu khi anh còn làm đội phó ở Vân thành, theo anh từ lúc còn là thực tập sinh, hai người đã năm năm không gặp nhau, lần này Vãn Hồi Chu cần đối phương tra ít chuyện.

Bởi vì Bách Thanh nói, đêm Dương Quốc Dân bị giết lúc nói chuyện với hung thủ có nói tới vụ án của cha anh, Vãn Lợi Dân.

Kinh nghiệm của Vãn Hồi Chu nói cho anh biết vụ nổ ở đám cưới Tiếu Lôi, hung thủ giết Dương Quốc Dân lúc thấy anh trong mắt hắn có sự kinh ngạc, khiếp sợ và hưng phấn, hai vụ án cùng có liên quan đến một thế lực.

Chẳng qua là bây giờ anh đang ở Yến thị, mối quan hệ với đội điều tra cảnh sát hình sự Vân thanh đã quá lạnh nhạt để lôi kéo nhờ vả.

Nếu muốn biết liệu có đúng như những gì anh phỏng đoán hay không thì chỉ có thể tự mình quay về một chuyến.

Nhưng mà trở về, chi đội cũng không vào được.

Vãn Hồi Chu nhìn màn đêm yên tĩnh, anh hơi nhíu mày.

Thẩm Phán bước ra, mang theo Giang Giang với đôi má ửng hồng, Giang Giang tóc ngắn chỉ mặc một chiếc áo phông, bên dưới là một chiếc quần cộc màu vàng hình vịt con.

Thẩm Phán chỉ mặc quần của bộ đồ ngủ, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ, cả hai cười đùa rất vui vẻ, Vãn Hồi Chu từ trong trầm tư tỉnh lại, quay đầu lại hỏi: "Không có phòng khác sao?"
"Phòng ở lầu hai hết rồi rồi, Chu Chu anh yên tâm, tôi vừa kêu thêm một cái giường nữa, chốc nữa sẽ đưa đến."
Đang nói thì nghe được tiếng nói chuyện ở dưới lầu, Phương Tình đứng ở lầu hai nói "Sếp, chiếc giường đệm cao su mà ngài yêu cầu đã giao đến rồi."
"Mang nó lên đây." Thẩm Phán thản nhiên mặc áo phông vào.

Một lúc sau, Phương Tình một mình bưng lên một cái hộp giấy lớn, vừa thấy trong phòng có hai người, lập tức hiểu ý sếp, liền lộ ra vẻ mừng rỡ xen lẫn hâm mộ, cung kính nói: "Sếp, mọi thứ đều ở đây.

Chúc ngài và đội trưởng Vãn buổi tối vui vẻ.

"
Thẩm Phán ừ một tiếng.

Phương Tình đi xuống nói thầm trong lòng thì ra để cô đi lên là để ăn cơm chó mà, sếp thích thể hiện tình yêu ân ái ghê.

Phương Tình đã đóng gói và xếp lại nệm, Thẩm Phán cố ý chọn một chỗ gần giường mình nhưng vẫn có một chút không gian riêng tư với một nửa tấm kính ngăn ở đó, mở ghế sô pha, mở hộp ra, phóng to chiếc giường.

Giang Giang há hốc mồm trợn to mắt, càng bội phục Thẩm Phán hơn.

"Thật lợi hại nha!"
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ." Thẩm Phán cười hỏi "Chu Chu, để ở đây có được không? Mỗi ngày anh đều có thể thấy tôi đó."
Mặt kính màu nâu mờ, cũng chỉ bị chặn một nửa, tương đương với việc một nửa không gian riêng tư lộ ra, càng thêm hấp dẫn.

Vãn Hồi Chu tuỳ ý, trải drap giường sạch sẽ vào, Giang Giang tắm rửa sạch sẽ nhảy phốc lên, duỗi hai chân trắng nõn mềm mại ra, nói "Ba, cái giường này thoải mái lắm."
"Tiểu hạt đậu." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai, nghĩ tới Thẩm Phán phàn nàn khi lần đầu ngủ ở nhà anh.

Tiểu hạt đậu Giang Giang không hiểu là gì, quấn chăn lăn lăn trên giường, sau đó chổng mông lên bò dậy, từ cuối giường thò đầu qua hỏi chú ở giường bên cạnh "Chú ơi, giường của chúng ta rất thoải mái á? Chú có ngủ được không?"
"Con qua mà thử đi." Thẩm Phán sắc mặt nghiêm túc mở lời mời "Chu Chu, anh có muốn tới thử chút không?"
Vãn Hồi Chu vẫn chưa trả lời, Giang Giang mang dép tới dắt tay baba, lanh lợi nói "Muốn ạ muốn ạ, ba chúng ta qua thử giường chú chút đi."
Thẩm Phán: Dỗ tiểu hạt đậu mập mạp này đúng là không uổng phí!
Too: Có Mòi giúp bé beta chạy chương, hạnh phúc quó đi!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.