【 anh trai?! 】
Phản ứng của hệ thống còn lớn hơn.
【 đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nha.
Trong 《 Sống lại nơi tận thế tôi đá tra nam đạp ánh trăng sáng, trở thành người trên đầu quả tim của lão đại.
》 tiểu công làm gì có anh trai! 】
【 ký chủ, đây nhất định là ăn vạ, ăn vạ một cách trần trụi và trắng trợn! 】 nó vô cùng đau đớn, 【 cậu ta muốn dìm lòng đề phòng của ký chủ đó, ký chủ đừng có tin.
】
Đỗ Hữu vô tình, "Tôi không có em trai."
Nghe vậy, Tần Qua ngẩn ra một chút, tiếp theo chậm rãi bỏ tay xuống.
"Quả nhiên anh không nhớ em." Tươi cười trên mặt tắt ngúm, "Nhưng không sao, em sẽ khiến anh nhớ ra."
Sâu trong đôi mắt là ảnh ngược của Đỗ Hữu, giống như trừ anh ra thì không chứa thêm ai khác nữa.
Tần Qua áp rất sát.
Nhưng dù cậu đứng gần thế này một lỗ chân lông cũng không thấy.
Làn da tái nhợt, mơ hồ thấy mạch máu xanh đang chảy dưới cổ.
Đỗ Hữu đặt tay lên vai cậu ta.
Bởi vì động tác này mà hô hấp của Tần Qua dồn dập hơn.
Sau đó đột nhiên thấy mình bị đẩy ra.
"Gần quá." Đỗ Hữu mặt không cảm xúc rụt tay lại.
Tần Qua cũng không giận, duỗi tay đụng nơi đầu vai.
Gục đầu xuống, nở một nụ cười khàn, "Anh chủ động chạm em."
Khuôn mặt đẹp trai có nét điên cuồng.
Hệ thống hít hà một hơi.
Đỗ Hữu cũng cảm thấy quái quái.
Người này không phải tiểu công sao, tại sao lại chú ý mỗi hành động của anh.
Hơn nữa còn kêu mình là anh trai, nhưng anh thật sự không nhớ đã gặp cậu ta ở đâu trước đây.
"……"
Nhưng mà mấy thứ vặt vãnh này không quan trọng.
"Tôi không quan tâm cậu làm cái gì." Đỗ Hữu nói: "Mời cậu ra đây là vì chuyện liên quan đến Tiêu Điền Điền."
Nghe thấy tên này, Tần Qua cũng không phản ứng.
Chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú Đỗ Hữu, ánh mắt nhiệt tình.
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Cậu nhớ lúc xuyên qua không?"
Tần Qua gật đầu.
Vậy thì đơn giản hơn rồi.
Nếu đối phương nhớ việc mình xuyên tới thế nào thì lúc anh nói về thế giới song song chắc sẽ không mâu thuẫn mấy.
Đây đã là lần giảng bài thứ ba rồi, Đỗ Hữu cứ lời ít mà ý nhiều.
Nhưng sau đó, dù là nhắc tới "Thế giới song song" hay việc bọn họ sẽ đối mặt với hiểm nguy "Hợp thành một thể", Tần Qua cũng không có phản ứng gì sất.
Vẫn luôn mang gương mặt đầy ý cười mà nhìn anh.
Hai lần trước Thẩm Thần và Vưu Hạo Vũ đều không tin, nhưng cũng phản ứng rất lớn.
Nhưng lần này Tần Qua ngay cả nhăn mặt cũng không, Đỗ Hữu không biết cậu ta có tin không nữa.
"…… Vì vậy cần phải tránh xa Tiêu Điền Điền.” Đỗ Hữu nói kết luận cuối cùng.
Tần Qua rốt cuộc cũng đáp lại: "Được thôi."
Chỉ có hai chữ ngắn ngủn.
Đỗ Hữu: 【 cậu ta có nghe tôi nói không vậy? 】
Đây là lần đầu hệ thống thấy có người khiến ký chủ bó tay, chất phác nói: 【 nghe, nghe chứ.
】
Đỗ Hữu yên tâm.
Nếu đối phương không thọt một chân với Tiêu Điền Điền muốn ở lại công ty thì ở đi.
Đồ ăn còn chưa ăn xong.
Vì không muốn lãng phí, Đỗ Hữu đang muốn ăn tiếp thì lại nghe Tần Qua nói:
"Trừ anh và em, còn có những người khác đúng không?"
Những người khác? Là nói các tiểu công sao?
Vừa rồi Đỗ Hữu cũng không nói quá rõ ràng, chỉ nói Tiêu Điền Điền đi qua rất nhiều thế giới.
Tần Qua chỉ dựa vào điểm này liền đoán được tiểu công không chỉ có hai người bọn họ.
"Thẩm Thần và một người nữa."
Lúc trước Tần Qua tấn công Thẩm thị, đã sớm biết Thẩm Thần là ai.
Lại thêm chuyện Thẩm Thần không bỏ được Tiêu Điền Điền, quan hệ càng gỡ càng rối, có thể dễ dàng biết được đây là người đầu tiên.
Cậu tiếp tục nói: "Còn một người nữa, tên Vưu Hạo Vũ."
Đỗ Hữu hơi nhíu mày.
Người này nhắc tới Vưu Hạo Vũ, hình như dự tính làm gì đó.
"Cách làm của anh quá phiền toái." Tần Qua cười khẽ, "Giết hết chẳng phải khỏe hơn sao?"
Lúc nói lời này, chỗ sâu nhất trong con ngươi của cậu lập lòe kí hiệu "X".
Mặt mày hơi cong, như mỉm cười, đáy mắt lại tràn máu tanh.
"Như vậy là phạm pháp." Đỗ Hữu giáo dục.
"Chỉ là luật của thế giới này thôi." Tần Qua tới gần đây, tay phủ lên mu bàn tay Đỗ Hữu, “Chờ em giết hết bọn họ rồi, hai ta về thế giới cũ nha?"
Xúc cảm bằng da chạm tay Đỗ Hữu, mười ngón giao triền, "Sau đó em và anh vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"
Đỗ Hữu nhìn cậu: "Không."
Trong mất Tần Qua toát ra một tia thất vọng: "Tại sao?"
"Tôi chán ghét tận thế."
Nơi đó không có gì cả.
Không trung xám xịt, bụi mù tràn ngập đất hoang, thành trấn niên đại cũ rách nát.
Không có internet, không có điện thoại, không có đồ ăn.
Ngày qua ngày ăn không ngồi rồi đi tới đi lui, cho dù ngẫu nhiên gặp được trại tập trung thì con người nơi đó cũng không thân thiện đáng yêu như ở đây.
"Không cho cậu ra tay với họ."
Tần Qua vẫn cười như cũ, không trả lời.
"……"
Đỗ Hữu nghiêng đầu, bỗng nhiên nâng tay Tần Qua lên.
Anh trở tay nắm lấy đối phương, rồi bóp chặt tới mức khớp xương cũng rung theo.
Nếu là người bình thường thì tay đã sớm gãy rồi.
Nhưng không biết vì sao, Tần Qua hoàn toàn không phản kháng.
Ánh mắt Đỗ Hữu lạnh dần, "Không được làm hại người khác, hiểu không?"
"Dạ." Từ góc này không thấy được mặt Tần Qua, nghe giọng hình như đang run rẩy.
Đỗ Hữu chỉ muốn uy hiếp một chút, không hề có ý định làm thương người, rất nhanh đã thả ra.
Anh nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy hết muốn ăn, đứng dậy: "Tôi đi tính tiền."
Anh đi khỏi ghế lô, cửa "Sầm" một tiếng đóng lại.
……
Sau khi Đỗ Hữu đi rồi, sự run rẩy của Tần Qua không phải vì sợ hãi hay đau đớn, mà là hưng phấn.
Cậu gập thân mình, chậm rãi kéo bao tay xuống.
Lòng bàn tay thậm chí là cả mu bàn tay đều có mấy vệt đỏ, vì làn da quá tái nhợt, vệt đỏ đó nhìn càng thêm ghê người.
Nhưng cậu giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, đứng dậy, để tay dưới ánh đèn.
Năm ngón tay thon dài, ánh đèn dây tóc bao trùm lên đôi tay, làm Tần Qua không khỏi híp mắt.
—— đây là dấu vết anh để lại cho cậu.
Bàn tay chậm rãi khép lại, vươn tới trước mặt.
Cậu chậm rãi cúi đầu, hôn lên vết thương.
Trong quán ăn.
Đỗ Hữu mới vừa tính tiền xong, đầu bếp Thẩm liền đi ra từ sau bếp.
"Tiểu Hữu, hôm nay ăn nhanh vậy?"
"Dạ." Đỗ Hữu dừng một chút, "Chưa ăn xong." Vừa rồi Tần Qua nhìn chằm chằm anh, muốn ăn cũng ăn không nổi.
Ba Thẩm kinh ngạc, "Có phải mệt trong người không?"
Đỗ Hữu vừa định nói không phải thì thấy Tần Qua từ trong ghế lô đi ra.
Trước mặt người khác, đối phương vẫn là bộ dạng ôn hòa, hình như cũng nghe thấy đầu bếp Thẩm nói.
Tần Qua: "Đỗ tổng, thân thể không thoải mái sao? Để tôi đưa đi bệnh viện."
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Tôi không sao, về công ty đi."
Ba Thẩm vẫn không yên tâm, dặn dò rất nhiều lần, nói Đỗ Hữu có bị gì thì phải nói cho Thẩm Thần.
Đỗ Hữu không biết tại sao ông lại nhắc tới Thẩm Thần, nhưng vẫn gật đầu.
Ngồi trên xe, Tần Qua khởi động, đột nhiên nói: "Người nọ là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị?"
Đỗ Hữu nhìn về phía cậu.
Tần Qua mỉm cười: "Anh khẩn trương cái gì.
Em đồng ý với anh rồi, em không làm gì đâu."
Đỗ Hữu: "Đầu bếp Thẩm không liên quan tới Tiêu Điền Điền."
"Nhưng có liên quan đến anh không phải sao."
Đỗ Hữu không nói, bởi vì anh không biết Tần Qua có ý gì.
Ô tô đi ra bãi đỗ xe rồi đi lên đường lớn.
Tần Qua vẫn nhìn chăm chú phía trước.
Ông chú hồi nãy có ý tác hợp anh ấy với người khác.
Trước nay anh ấy ngu lắm.
Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy rồi, dù mất đi ký ức thì điều này vẫn không thay đổi.
Tuy rằng đã đồng ý với anh ấy, nhưng nếu cái đám đó dám giành người đàn ông của cậu…… Thì cậu sẽ cẩn thận đi xử bọn họ mà không để anh phát hiện.
Sau khi hai người Đỗ Hữu rời đi không lâu, có một chiếc xe khác ngừng trước cửa quán.
Một người đàn ông đẹp trai xuống khỏi xe.
Nhìn bảng hiệu của quán, chau mày, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi vào.
Nhân viên nữ tiếp khách đang đứng ở cửa.
Người kia còn chưa mở miệng, nhân viên nữ liền lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nhiệt tình mời hắn vào chỗ ngồi.
Đồ ăn quán này xứng đáng một sao, nhưng cách phục vụ ở đây thì xứng đáng năm sao.
Hắn ngồi vào bàn, lật xem thực đơn được thiết kế đầy nghệ thuật.
Hắn lật một tờ rồi lại một tờ, giống như không thấy món nào hợp gu, lại giống như lòng dạ không đặt trên món ăn.
Cuối cùng, hắn khép thực đơn lại.
"Hôm nay chỉ có mình tôi sao?"
Nghe câu hỏi, người phục vụ hơi luống cuống.
Khách hàng đều có tâm lý đám đông.
Một nhà hàng kín người hết chỗ và một nhà hàng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, phần lớn người tình nguyện đi xếp hàng chứ cũng sẽ không đi một nhà hàng không một bóng người.
Nếu người này biết nãy giờ chỉ có mình mình có thể sẽ lập tức đứng dậy chạy lấy người.
Ngắn ngủn vài giây, người phục vụ nỗi lòng muôn vàn, cuối cùng nói ra một đáp án hết sức uyển chuyển: "Có một bàn vừa mới đi.
Hơn nữa sinh ý của chúng tôi chủ yếu là buổi tối."
Nghe vậy, hắn nhíu mày, hình như không muốn hỏi thêm gì nữa, cuối cùng chỉ nói: "Cho một ly cà phê đen đi."
Tuy rằng hiếm có người nào tới quán ăn mà lại kêu nước, nhưng không phải không có.
Huống chi chỉ là cà phê, sẽ không xảy ra chuyện xấu gì.
Người phục vụ nói dạ, vội đem món đi báo nhà bếp.
Năm phút sau, một tách cà phê đen được mang lên, tràn ngập mùi thơm gây xót đầu lưỡi.
"Mời dùng."
Không phải giọng người phục vụ, nghe hơi quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với đầu bếp Thẩm.
"Hừ, cà phê đen, còn tưởng là ai." Ba Thẩm ngồi xuống chỗ đối diện, "Mấy ngày trước thấy xe con lắc lư trước quán.
Như thế nào, bây giờ hạ quyết tâm vào rồi?"
Thẩm Thần không có vẻ gì, nhấp một ngụm cà phê, "Con tới giúp đỡ sinh ý thôi."
"Vậy sao lúc trước không mò tới?" Ba Thẩm không tin, "Hơn nữa vào quán của ba mình mà lén lút làm gì.
Nói, tới tìm ai?"
Thẩm Thần không nói lời nào.
"Không nói thì đây cũng biết.
Có phải thấy Tiểu Hữu thường xuyên đến đây, cho nên con muốn làm bộ Tình cờ gặp nhau?"
Nghe vậy, mí mắt Thẩm Thần nháy một cái, nhưng vẫn giả vờ trấn định: "Không hề."
"Thôi đi đừng có xạo, còn xấu hổ cái gì." Ba Thẩm chế nhạo, "Nhưng mà muộn rồi con trai.
Tiểu Hữu mới vừa đi không lâu."
Thẩm Thần đặt ly cà phê xuống: "Tính tiền thôi."
Khóe miệng ba Thẩm co giật.
Mục đính rõ quá rồi.
Còn quanh co lòng vòng, đúng là không thừa hưởng một chút phong phạm nào lúc mình cua mẹ của nó.
Ông quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
"Hơn nữa, Tiểu Hữu không phải đi một mình."
Tay cầm ly cà phê của Thẩm Thần dừng lại.
Ba Thẩm: "Nói là cấp dưới.
Nhưng ba thấy không giống, còn đặc biệt chọn một ghế lô.
Con nói coi cùng cấp dưới đi ăn cơm rườm rà thế làm gì."
Ly cà phê đen nổi lên gợn sóng.
"Nhưng mà nha, thằng nhóc kia đẹp ghê lắm.
Ai đó còn không cố gắng một chút thì người đẹp bị giành mất là cái chắc."
Một tiếng "Choang" giòn vang, ly cà phê rơi xuống bàn.
Vài giọt cà phê bắn ra khăn trải bàn trắng.
Thẩm Thần nhíu mày, "Tính tiền."
Kết quả là chưa đợi phục vụ chạy tới.
Ông ba già đã tự mình đẩy hắn ra cửa, "Gặp Tiểu Hữu thì nhớ hỏi nó có khỏe không."
Thẩm Thần nghe nửa câu trước định nói mình không muốn đi gặp người đó, nhưng khi nghe thấy câu sau thì quay lại.
Hỏi: "Cậu ấy bị gì?"
"Giữa trưa có lại đây ăn cơm, nhưng chưa ăn xong." Ba Thẩm lo lắng sốt ruột, "Ba nghĩ có thể là dạ dày không thoải mái."
Thẩm Thần im lặng trong chốc lát, nói: "Do đồ ăn ba làm đó, bụng có vấn đề cũng dễ hiểu."
"Thằng bất hiếu, nói gì đó?!"
Thẩm Thần không muốn nói nữa, chuẩn bị đi.
"Hừ, mệt ông đây lần sau còn muốn nói cho mày lúc Tiểu Hữu tới."
Thẩm Thần bước chân dừng lại, quay đầu.
Ba Thẩm đã nhìn thấu hồng trần, "Đừng nói là lấy lý do muốn tới giúp đỡ nhà hàng nữa."
"Đương nhiên……"
"Không muốn biết thì lặp lại đi."
"……"
Thẩm Thần: "Nói cho con."
Ba Thẩm đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt.
Thẩm Thần ngồi lại trên xe, click mở màn hình, phát bản nhạc nhẹ.
Điều này có thể giúp đầu óc hắn thư thái một chút.
Nhưng mà không hiểu tại sao lại trúng bài mình nghe cùng Đỗ Hữu.
Nghe một lúc thì óc cứ loạn xạ lên.
Hắn tắt nhạc, trán đặt trên tay lái, nhắm mắt lại.
Khí lạnh thấm vào da thịt, làm não Thẩm Thần thư giãn chút.
Hắn hẳn là không thích Đỗ Hữu, hắn như thế nào sẽ thích Đỗ Hữu?
Ăn thì như heo, nói chuyện thì quá thẳng thắn, còn thích niết cằm.
Hắn chỉ là đơn thuần muốn cảm ơn Đỗ Hữu vì giúp đỡ, chứ chả có gì đâu.
"……"
Nhất định là như vậy.
Thẩm Thần mở mắt ra, lấy điện thoại gọi cho trợ lý Đổng.
Bên kia rất mau truyền đến tiếng trả lời: "Thẩm tổng, anh tìm tôi?"
"Buổi chiều có một hạng mục muốn đi nói chuyện với bên Đỗ Thị phải không?"
"Dạ.
Là một hạng mục nhỏ, người phụ trách đã hẹn thời gian……"
Thẩm Thần đánh gãy, "Tôi cũng đi."
Trợ lý Đổng sửng sốt: "Thẩm tổng, hạng mục này có vấn đề sao?"
Thẩm Thần không vui: "Làm sao? Còn muốn hỏi lý do?"
"Không, đương nhiên không có!" Trợ lý Đổng không biết mình lại chọc trúng chỗ nào của tổng tài, "Tôi sẽ nói cho bọn họ."
Nhận được liên lạc của Thẩm thị, Đỗ thị cũng lập tức đồng ý.
Trên nguyên tắc thì mở họp thì cần lãnh đạo tương đương của hai bên, đó là sự tôn trọng.
Tuy rằng không biết lý do tổng tài bên kia tới đây là gì, nhưng người phụ trách vẫn lập tức báo cho trợ lý Lư, rồi trợ lý Lư báo cho tổng tài.
Mà lúc này, tổng tài bá đạo Hữu đang ngồi trong văn phòng, chôn mặt ở trên bàn.
Anh rất đói bụng.
Giữa trưa ăn không đủ no, mà giờ còn ba tiếng nữa mới tới bữa cơm.
Đỗ Hữu cảm thấy cần phải mở thêm một buổi trà chiều.
Anh đứng lên, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Vì thế anh lại ngồi trở về.
Trợ lý Lư tiến vào, thấy sắc mặt cấp trên rất kém, cho rằng mình làm sai cái gì.
Nhưng vẫn cố nén sợ hãi, tận chức tận trách thông báo.
Đỗ Hữu nghe xong, gật đầu.
Trợ lý Lư là người mới, không rõ ý của cái gật đầu này, "Vậy…… Tổng tài muốn tham dự sao?"
"Ừ." Anh là một tổng tài có trách nhiệm mà.
"Dạ! Tôi lập tức đi sắp xếp liền." Trợ lý Lư hoang mang rối loạn đi xuống.
Kết quả là một hạng mục nhỏ chỉ cần những nhân viên nhỏ, mà bởi tổng tài hai bên muốn tham gia nên tất cả mọi người như lọt hố lớn.
Mà ảnh hưởng của chuyện này khiến tổ hạng mục ngày đêm mất ăn mất ngủ.
Kết quả sau cuối là Đỗ thị và Thẩm thị liên hợp với nhau, hai nhãn hiệu hàng đầu nay còn hàng đầu hơn, làm sự nghiệp hai bên như mở thêm một bậc thang mới.
Đương nhiên đây là chuyện lúc sau.
Hiện tại bọn họ đang ở mở họp.
Bởi vì quá mức khẩn trương, người phụ trách hai bên hạng mục lúc phát biểu giọng nói hơi không ổn định.
Sau khi đạt thành nhất trí cuối cùng, bọn họ trưng cầu ý kiến của cấp trên nhà mình.
"Xin hỏi…… Như vậy được không?"
Đỗ Hữu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tầm mắt Thẩm Thần dời khỏi Đỗ Hữu, có hơi đau đầu.
"Tốt, chúng tôi sẽ dựa theo phương án đã bàn vừa rồi mau chóng thực thi." Người phụ trách khẩn trương không cẩn thận cất cao giọng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý Lư cùng người phụ trách hạng mục đưa bên hợp tác rời đi.
Đỗ Hữu đang chuẩn bị về văn phòng thu thập một chút đi ăn buổi xế, lại thấy Thẩm Thần đi tới trước mặt mình, duỗi tay ra.
"Đỗ tổng, hy vọng lần hợp tác này vui vẻ."
Lần trước bởi vì chuyện của Tiêu Điền Điền nên hai bên tan rã trong không vui.
Đỗ Hữu nắm lại.
Chỉ là tính chất lễ nghi thôi, nhưng lúc Đỗ Hữu muốn rút tay về thì thấy đối phương không chịu.
Đỗ Hữu:?
Thẩm Thần giật mình buông tay, sau ho nhẹ một tiếng, "Nghe nói thân thể cậu không thoải mái?" Lại bổ sung: "Đừng hiểu lầm.
Là ba tôi muốn hỏi, vừa vặn có việc cần mở họp tại công ty cậu nên thuận tiện giúp ông hỏi một câu."
Đỗ Hữu trả lời: "Không mệt gì đâu."
Sau đó lại nghe Đỗ Hữu nói tiếp: "Nói đầu bếp Thẩm đừng lo.
Lúc đó còn chưa ăn xong, lần sau sẽ tới ăn hết."
"Được." Thẩm Thần dừng một chút, làm bộ vô tình hỏi: "Vậy giữa trưa cậu có ăn no không?"
Đỗ Hữu lắc đầu: "Bây giờ muốn ăn thêm cơm."
Khi nói chuyện, hai người đã muốn đi tới cửa phòng họp.
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Cùng đi ăn đi, cơm trưa tôi còn chưa ăn."
Lúc hắn nói lời này thì mắt nhìn phía trước, không nhìn mặt Đỗ Hữu.
Giống như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
"Được thôi." Đỗ Hữu không nghĩ nhiều.
Lòng Thẩm Thần thở một hơi nhẹ nhõm, lòng bàn tay thì đổ mồ hôi.
Nhưng mặt ngoài vẫn là người đàn ông nhà giàu bá đạo trầm tĩnh ổn trọng.
Trừ văn phòng của lãnh đạo, các phòng khác toàn là cửa kính.
Nhóm nhân viên làm cái gì đều thấy rất rõ.
Mà từ trong phòng làm việc của nhân viên cũng thấy rõ mọi chuyện bên kia.
"Alpes, làm sao vậy?"
Có đồng nghiệp thấy cậu thực tập mới tới cứ nhìn bên ngoài, người đó theo tầm mắt nhìn qua, phát hiện trong phòng họp đi ra hai người.
Bèn chủ động giới thiệu: "Đó là tổng tài của chúng ta, người kia là tổng tài của Thẩm thị.
Bị dọa nhảy dựng đúng không, hai người đều còn rất trẻ."
"Ừ." Tần Qua không nhìn nữa, cười tủm tỉm nói: "Bị dọa nhảy lên luôn.".