Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 62





Ryan đột nhiên nhào tới.

Đỗ Hữu nhảy nhanh qua phía bên cạnh, tránh khỏi tấn công.

Thân thể của người sói linh hoạt, hai chân giẫm một cái lên tường, đánh úp lần nữa.

Đỗ Hữu: "Ngồi xuống."
Nhận được mệnh lệnh, thân thể Ryan dừng lại, rầm một tiếng ngã xuống đất, khiến đống bụi ở dưới bay lên.

Đỗ Hữu lui về phía sau vài bước, đi đến gần nhưng cách một khoảng.

Trong bụi mù, bóng đen chậm rãi đứng lên, thân thể biến lớn dần, lần thứ hai biến thành hình thú.

Chỉ là giờ này phút này, Ryan như một con thú hoang thật sự, y mất đi lý trí, như hổ rình mồi trừng mắt nhìn Đỗ Hữu.

Ryan khi hóa thành sói thì tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã biến mất.

Sát khí từ đỉnh đầu truyền đến.

Đỗ Hữu ngẩng lên, liền thấy sói trắng mở miệng ra thật rộng, như có thể nuốt cả trời đất.

Đỗ Hữu chỉ tay, "Ngậm lại."
Miệng người sói giống như bị dính vào nhau, "Cắc" một tiếng ngậm lại.

Đỗ Hữu vừa muốn ra lệnh "Nằm sấp xuống" thì thấy hai mắt sói trắng đỏ lên, hốc mắt dường như bị máu nhuộm.

Máu tươi dọc theo da lông màu trắng chảy xuống, như là hai hàng nước mắt đang tuôn.

Đỗ Hữu ý thức được điều gì đó, anh nuốt mấy chữ định nói xuống.

Đầu của sói trắng đâm xuống thân thể anh.

Lực đánh vào rất lớn, ngay cả Đỗ Hữu cũng không khỏi lui lại sau mấy bước, che bụng lại.

Sau đòn thành công vừa rồi, bốn chân của sói trắng dẫm lên mặt đất, lộ ra răng nanh, phát ra âm thanh đe dọa.

Lúc này sói trắng không đánh tiếp ngay, nó đi vòng xung quanh, chân đạp lên đá vụn, tìm cơ hội ra tay lần nữa.

Đỗ Hữu thả tay xuống.

Nhìn dáng vẻ của Ryan, thì chắc là năng lực của anh đã xảy ra xung đột với "Sửa lỗi cốt truyện".

Lúc Tiêu Điền Điền ra mệnh lệnh, Ryan coi anh là kẻ thù, ý đồ muốn đánh nhau.

Nhưng anh lại có khả năng điều khiển thân thể của Ryan.

Giữa tinh thần và thân thể tồn tại hai loại mệnh lệnh khác nhau, mà hai thứ ấy xô đẫy lẫn nhau trong thân thể đối phương, nên mới dẫn đến việc mạch máu bị vỡ.

Nếu không thể sử dụng năng lực này thì chỉ còn cách đánh thôi.

Cách để làm năng lực "Sửa lỗi cốt truyện" biến mất thì chẳng biết đâu mà lần.

Lần trước thì sau một khoảng thời gian nó mới tự động biến mất khỏi mẹ Thẩm, còn Thẩm Thần thì dựa vào chính bản thân mình.

Đỗ Hữu không rõ người sói có thể làm được hay không.

Nhưng hiện tại xem ra anh chỉ có thể đánh ngất đối phương, mang về nhà rồi nói tiếp.

Sói trắng tìm được kẻ hở, nhào tới lần thứ hai.

Vừa nhìn thấy mặt Tần Qua, Tiêu Điền Điền theo bản năng liền muốn chạy trốn.

Nhưng mới vừa xoay người, thân mình liền không tự chủ được mà ngã về phía trước.

Khung cảnh trước mắt dần dần hạ xuống.

Cậu nằm ngã trên mặt đất.

Gì đây?
Tiếp theo đó thân dưới truyền đến một hồi đau đớn.

Cậu quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đùi phải của mình bị cắt đứt.

Mặt đất dưới thân vỡ ra một cái khe.

Cảnh tượng thế này cậu vô cùng quen thuộc.

Nhớ trước đây vì tiếp cận X, cậu đã chết vô số lần, gần như là nếm hết các loại cách chết.

Nhưng mà cách chết nhiều nhất chính là bị X dùng năng lực của mình chém cậu ra năm khúc.

Lúc ấy cậu dùng kỹ năng giảm bớt đau đớn nên cho dù chết nhiều lần, thì với cậu mà nói cũng chỉ như đá sượt qua da.

Đau đớn cực kỳ nhỏ.

Nhưng mà hiện tại cái kỹ năng kia đã mất hiệu lực.

Bởi cái thế giới cuối cùng này là để cho cậu đi hưởng thụ, trước cậu cũng không nghĩ cần dùng nó nữa.

Sau một lúc thất thần ngắn ngủi, cậu liền cảm nhận được một loại đau đớn lan từ xương đến tim.

"A a a a!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên quanh quẩn trong màn đêm.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, hệ thống chủ thậm chí còn chưa kịp triển khai lớp phòng hộ.

Cho đến khi tiếng kêu vang lên, mới chậm chạp phát cảnh báo: 【 cảnh báo, mạng sống của ký chủ đang gặp nguy hiểm! Kiến nghị lập tức rời khỏi hiện trường! 】
【 cảnh báo, mạng sống ký chủ đang gặp nguy hiểm! Kiến nghị lập tức rời khỏi hiện trường! 】
Âm thanh chói tai của máy móc lăn qua lộn lại trong đầu.

Nhưng hiện tại trừ cái đùi đau ra Tiêu Điền Điền không thể suy nghĩ thêm gì khác nữa.

Mà lúc sau, X không làm ra bất cứ hành động nào, và cũng không giết cậu.

Còn muốn làm gì nữa?
Tiêu Điền Điền đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Lúc này trước người bỗng dưng đen lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mông lung ngập nước, nhìn không rõ vẻ mặt người nọ.

Tiếp theo, một giọng nói ôn nhuận truyền đến bên tai.

"Tao tính thế này." Cho dù đổ máu, giọng điệu của Tần Qua cũng không có biến hóa gì.

Nhìn thiếu niên chật vật ngã trên mặt đất, không khác gì nhìn một con chuột chết.

"Cứ mỗi lần chết, mày sẽ biến mất một thời gian, sau đó lại xuất hiện."
Tuy rằng Tiêu Điền Điền đã đau đến không nói nên lời, nhưng khi nghe thấy lời này vẫn nhảy dựng trong lòng, không khỏi chảy mồ hôi lạnh.


"Sống lại" là kỹ năng yêu cầu tích phân.

Nếu toàn bộ tích phân đã dùng hết, thứ chờ đợi cậu chính là một cái chết thật sự.

Cho nên để bảo toàn mạng sống, lúc ở tận thế cứ cách một khoảng thời gian cậu sẽ đi làm nhiệm vụ.

Không nghĩ đến ngoài miệng X không nói gì, trên thực tế đã sớm nhận ra quy luật này.

Tần Qua ngồi xổm xuống, mặt mày hơi cong: "Tao nhìn mày."
Tiêu Điền Điền còn chưa kịp phản ứng, một lưỡi dao sắc bén bổ xuống ngay chính diện.

Bắt đầu từ giữa mày cho đến rốn mới thôi.

Thân thể bị tét thành hai nửa.

Máu tươi bắn lên gương mặt Tần Qua nhưng cậu hồn nhiên không phát hiện, bình tĩnh nhìn xuống người dưới thân.

"Một lần."
Trong tòa nhà, trận chiến kịch liệt còn đang tiếp tục, cứ thế qua thêm mấy hiệp.

Đỗ Hữu không hiểu, anh rõ ràng đã bụp Ryan mấy cú nặng lắm rồi, mà còn là nhắm vào nhược điểm đối phương đánh tới tấp.

Nhưng Ryan cho dù bị thương rất nặng, lại như không biết mỏi mệt, lần lượt đứng lên.

Anh bồi thêm cú nữa.

Động tác của người sói đã trở nên rất chậm.

Trước đó vài lần sau khi bị anh tấn công, y đều có thể lập tức điều chỉnh trạng thái, không ngừng nghỉ mà tiếp tục.

Mà lần này, đầu y đụng trúng tường xi măng màu xám lần nữa.

Trong phút chốc dường như cả tòa nhà cũng lay động theo.

Mảnh vụn từ trần nhà rớt xuống, xối mặt đất thành một mảnh hỗn độn.

Y ngã ở trên đất, thật lâu sau không nhúc nhích.

Đỗ Hữu đi lên trước, cúi đầu nhìn y.

Da lông xinh đẹp của đối phương trở nên dơ khủng khiếp, đỏ đen loạn thành một đống.

Rốt cuộc cũng ngất rồi.

Anh vươn tay, muốn xách Ryan lên.

Bỗng nhiên, y nhúc nhích một chút rồi lộ ra cặp đồng tử màu đỏ tươi.

Cho dù bị thương rất nghiêm trọng, y vẫn lắc lư đứng lên, đôi mắt nhìn qua tràn ngập thù hằn.

Tay Đỗ Hữu ngừng ở không trung, sau lại rũ xuống.

Tuy nói là do "Sửa lỗi cốt truyện", nhưng cũng không biết Tiêu Điền Điền nói với Ryan cái gì mới có thể làm đối phương hận anh như vậy.

"Đừng đánh." Anh nói, "Cậu sẽ chết."
Sói không trả lời.

Máu chảy ra từ mắt đã khô lại đọng trên mặt, như dòng nước mắt không lau đi được.

Trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Sau đó, chân sau của sói hạ xuống, lần thứ hai bay lên, hùng hổ đánh đến chỗ Đỗ Hữu.

Lúc này đây nó thành công bắt giữ được con mồi.

Đè anh dưới thân, mở miệng rộng ra rồi cắn xuống.

Răng nhọn đâm thật sâu vào huyết nhục.

Máu ào ạt chảy ra, nhiễm hồng mặt đất dưới thân.

Nhưng cái người bị cắn kia ngay cả mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.

Đỗ Hữu không phải là tránh không được.

Chỉ là trong mắt anh Ryan bất quá chỉ kéo dài hơi tàn.

Nếu lại tấn công nữa thì đừng nói là ngất, phỏng chừng sẽ trực tiếp đi miền cực lạc luôn đấy.

Từ lần tấn công này có thể nhìn ra đối phương đã kiệt sức rồi.

Nếu sức lực còn bình thường, một phát cắn này có thể xé tay anh ra.

Nhưng hiện tại phát cắn này của Ryan không khác chó con là mấy.

Đỗ Hữu quay đầu qua, nhìn về phía người sói ở trên mình.

Ryan về sau cũng không nhúc nhích nữa.

Lần tấn công vừa rồi như hồi qua phảng chiếu, ngoại trừ việc vẫn đang gặm cắn thì không thể nhúc nhích thêm nữa.

Đỗ Hữu giơ tay xoa cổ sói, năm ngón tay hòa vào lông tóc mềm mại.

—— tăng thêm lực, đột nhiên rút tay ra.

Máu tươi vẩy ra cùng lúc đó.

Tay Đỗ Hữu để ở cổ y rồi ngồi dậy.

Có lẽ Ryan không thể duy trì hình thú thêm nữa, thân thể y dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng khôi phục thành hình người.

Y ngồi khóa chân ở trên người Đỗ Hữu, tay chống đất, nhưng cũng không hề có sức mà chống.

Nếu cổ không bị nắm lấy thì đã ngã xuống rồi.

Đỗ Hữu nhíu mày.

"Cậu nghĩ gì?" Anh hỏi: "Tiêu Điền Điền nói cậu cái gì?"
Ryan không nói.

Đôi ngươi xanh đậm đẹp đẽ nay đã vẩn đục, hai dòng máu tươi kia vẫn còn trên mặt.

Dường như rất mệt mỏi, y nhắm mắt lại.

Đỗ Hữu buông tay ra.

Người sói không có sự chống đỡ ngã xuống lồng ngực Đỗ Hữu.


Lần này thật sự ngất đi rồi.

Thân thể cũng nặng lên.

Nếu không phải ngực còn thở rất yếu thì còn tưởng rằng đây là một xác chết.

Đỗ Hữu đỡ lấy bả vai đối phương, để người xuống đất.

Ryan nằm trên mảnh đá vụn, tóc bạc hỗn loạn dính một chút trên mặt.

Trên thân thể trần trụi tràn ngập vệt máu và vết thương xanh tím.

Tuy người bây giờ ngừng rồi, nhưng khi tỉnh lại thì chắc chắn hiệu lực của "Sửa lỗi cốt truyện" còn ở.

Muốn giải trừ hoàn toàn thì phải giải quyết Tiêu Điền Điền thật sao?
Hơn nữa từ lúc nãy, hệ thống cũng không nói gì cả.

Muốn hội ý cũng không có.

"……"
Nhưng cái hệ thống vô dụng đó cũng không thể cho bất cứ ý kiến hữu dụng gì được.

Đau đớn biến mất.

Tiêu Điền Điền lại mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một gương mặt tuấn mỹ lạ kỳ.

Phía sau người nọ là bầu trời đêm mênh mông vô bờ.

Ánh sáng tưới xuống, làm bóng dáng thanh niên như được một vầng sáng bao phủ.

Đôi mắt màu nâu nhạt của đối phương không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu.

Ôn nhu như thế, gần như cho Tiêu Điền Điền một thứ ảo giác, chính mình là toàn thế giới của người này.

Tiêu Điền Điền hoảng hốt một lúc, thẳng đến khi bàn tay truyền đến đau đớn khắc vào xương tủy, mới đột nhiên hoàn hồn.

—— cậu mới chết một lần rồi sau đó sống lại.

Mà theo lời vừa rồi X nói, một tấc cũng không rời mà canh bên cạnh cậu, thẳng đến khi cậu không còn sống lại được nữa.

Ý thức được điều này, Tiêu Điền Điền gần như là thét chói tai: 【 hệ thống, nhanh lên! Đưa tôi rời nơi này! 】
Hệ thống chủ: 【 tích phân không đủ, không thể sử dụng công năng "Ve sầu thoát xác".


Tiêu Điền Điền muốn khóc.

Cậu trăm triệu lần chưa bao giờ nghĩ tới, trận "Quyết chiến" do chính cậu bày ra này, không chỉ không giúp cậu đoạt lại tiểu công, còn làm mạng sống bản thân rơi vào nguy hiểm.

Dựa theo logic, "Hắc hóa" không phải ý nghĩa như " Nghịch tập" sao.

Từ thế giới cũ xuyên tới, mỗi một thế giới nhỏ đều thỏa mãn vọng tưởng của cậu.

Cậu ước chừng xuyên qua một trăm thế giới, nói chuyện yêu đương với trăm mối quan hệ, thông đồng với một trăm gã đàn ông, trăm ưu ngàn tuyển mới lựa ra năm người.

Cho bọn họ cơ hội quý giá, xuyên qua thế giới cuối cùng theo đuổi cậu.

Mà dựa theo đó, những người này sẽ vì cậu mà "Hợp thành một thể", lấy tinh hoa bỏ rác rưởi, hóa thành người đàn ông hoàn mỹ yêu cậu nhất.

Rõ ràng nên là như thế.

Nhưng hiện tại lại phải đối mặt với cái chết.

Lúc mới đầu trói định hệ thống cậu đã ký tên trong hiệp nghị một điều rằng: Cho dù chết ở thế giới nào đó cậu cũng sẽ bị điều về thế giới cũ.

Nhưng đối với Tiêu Điền Điền mà nói, việc bị "Điều về" này, so với "Cái chết" thì càng thêm thống khổ.

Bởi vì ở thế giới cũ, cậu chỉ là một thằng O bình thường không đặc biệt.

Bởi vì ngoại tình nên bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà; sau lại bị đàn ông lừa gạt, cõng một đống nợ.

Cậu mơ màng hồ đồ mà sống, thẳng đến khi một lần ra cửa bị tai nạn xe cộ, mới đạt được cơ hội xuyên qua quý giá này.

Chuyện này đối có ý nghĩa như "Một cuộc sống mới"với cậu.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu mới cảm nhận được ý nghĩa của mạng sống.

Muốn cậu trở lại thế giới cũ còn không bằng cho cậu chết luôn đi.

Tiêu Điền Điền không cam lòng: 【 làm cái gì cũng được, mau giúp tôi rời khỏi đây! 】
Hệ thống chủ: 【 đã hiểu, bắt đầu dùng &6%#23JGN ( * 】
Thanh âm hệ thống chủ bỗng nhiên trở nên hỗn độn không rõ, như là bị loạn mã.

Tiêu Điền Điền không thể chờ được lần chuyển đổi này nữa.

Lúc này đây, đau đớn từ cổ đánh úp lại.

Cơ thể bị chia lìa.

Tần Qua quỳ một gối, nửa ngồi xổm bên xác thiếu niên.

Đáy mắt là ảnh ngược thân hình đối phương.

Từ thân thể cậu xuất hiện mấy tua nhỏ, rồi một tia sáng xuất hiện, vết cắt tự động khép lại.

Tần Qua bình tĩnh nói: "Lần thứ hai."
Ra khỏi tòa nhà, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa nên rất yên tĩnh.

Đỗ Hữu cúi đầu nhìn đôi tròng trắng của Ryan, anh đứng dậy, chuẩn bị mang người đi.

Lúc này lại nghe thấy một tiếng hét lớn.

【 má ơi, tui tưởng mình chết rồi chứ! 】
Thanh âm này xuất hiện một cách bất thình lình, nó trực tiếp chấn não anh ong ong vài cái.

Đỗ Hữu hoảng sợ, lại ngồi xuống.

【 trời ơi mảnh đất này! Trời ơi dòng nước kia! Trời mẹ ơi không khí! 】
Tòa nhà này chỉ toàn rác rưởi.

Nhưng hệ thống vừa mới trải qua cái chết, quá mức kích động, thế nên nó thấy ảo giác.


Thậm chí tòa nhà âm u kỳ dị này trong mắt nó cũng trở nên xa hoa lộng lẫy.

Nó không khỏi tuôn ra một đầu thơ hay, bô bô một đống lời vô nghĩa.

Lại nhìn về phía ký chủ, không khỏi hai mắt đẫm nước.

Hệ thống: 【 hu hu hu ký chủ, tui còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại anh nữa.


Đỗ Hữu: 【 cậu sao vậy? 】
Hệ thống: 【 tui thiếu chút nữa bị tiêu hủy đó! 】
Nghe hệ thống nhắc, Đỗ Hữu mới nhớ tới lời đối phương từng nói —— nếu bại lộ thân phận trước mặt Tiêu Điền Điền, bị hệ thống chủ nhận thấy điều khác lạ, hệ thống chắc chắn sẽ bị tiêu hủy.

Nhưng bình thường đối phương luôn cười cười nói mấy câu châm chọc, nên anh cũng không để chuyện này trong lòng.

Đỗ Hữu: 【 vậy sao cậu không bị gì? 】
【 a, bởi vì……】 hệ thống vừa định giải thích, đột nhiên phát hiện câu hỏi này có hơi không đúng, 【 từ từ ký chủ, sao nghe như anh đang tiếc cái gì ấy nhỉ? 】
Vài phút trước, hệ thống cảm thấy mình đang ở địa ngục.

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Trình tự tiêu hủy bắt đầu download.

Chờ xong xuôi thì sẽ thực thi pháp luật.

Phỏng chừng không tới mười phút, hệ thống sẽ phải tạm biệt với thế giới phồn hoa này.

Nước mắt nó bay đầy trong gió, đã chuẩn bị tốt tâm lý "Tui không vào địa ngục thì ai vào".

Mà lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, không biết vì sao đột nhiên hệ thống chủ ngắt kết nối.

Sức mạnh của nó dường như khôi phục vài phần.

Hệ thống không phải thứ ngồi chờ chết.

Nhìn thấy ánh sáng của lối thoát liền lập tức vận hành, ý đồ xử lý trình tự tiêu hủy.

Tình huống đang rất nguy cấp, bầu không khí rất khẩn trương.

Chiếu theo lời của hệ thống thì giống như cảnh tháo bom trong phim Hollywood, chạy đua với thời gian.

Thắng thì sống, thua thì giả chết.

Còn chưa thành công, hệ thống chủ liền online.

Nó run bần bật, ngã xuống đất giả chết.

Không quá vài giây, hệ thống chủ lại rớt mạng lần nữa.

Nó chuyển tư thế, nhảy dựng lên.

Như thế lặp lại vài lần, nó rốt cuộc thành công phá hủy trình tự tiêu hủy.

Hơn nữa bởi vì lần này do hệ thống chủ xâm nhập, nên trái lại còn cho hệ thống liên tiếp nhận được số liệu của hệ thống chủ.

Có thể là ký chủ Tiêu Điền Điền xảy ra vấn đề gì đó, hệ thống chủ vậy mà chưa phát hiện cái lỗ hổng này; hay là phát hiện rồi nhưng không kịp xử lý.

Tóm lại, nó giờ đang bắt đầu trộm download số liệu ở sau màn.

Tin tưởng không lâu nữa thôi, nó sẽ không còn là hệ thống nhỏ yếu bất lực như trước nữa.

Đến lúc đó, ký chủ nhất định sẽ lau mắt mà nhìn nó.

Hệ thống ưỡn ngực.

【 cho nên ký chủ nè, anh phải tốt với tui chút đó.

Chờ tui mạnh lên, anh muốn đi thế giới nào thì tui mang anh đi thế giới đó.


Nói xong, hệ thống đắc ý mà liếc ký chủ, cho rằng sẽ nghênh đón một ánh mắt sùng bái.

Nhưng thấy đối phương chỉ đứng lên, khiêng người sói liền đi ra ngoài.

Giống như hoàn toàn không nghe nó nói chuyện.

Hệ thống: thôi được, nó quá quen rồi.

Đỗ Hữu chỉ nghe nửa đoạn trước hệ thống nói còn khúc sau tất cả đều là vô nghĩa, cho nên lơ luôn.

Với anh mà nói, chỉ cần biết rằng trình tự tiêu hủy không hiệu quả, vậy là đủ.

Đi ra tòa nhà, ngẩng đầu liền thấy ánh trăng trên bầu trời so với lúc anh đi vào thì càng sáng hơn.

Nhưng không biết vì sao, nó lộ ra một chút đỏ tươi khá mơ hồ.

Không đúng.

Không phải ánh trăng, mà là trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Đi qua bức tường bị đổ ngoài tòa nhà, mà để ý thì trên bức tường ấy vẽ mấy hình kỳ lạ xấu ác liệt.

Chắc là do lâu năm không tu sửa, đầu tường gập ghềnh lên xuống như bị người gặm.

Càng tới gần kia bức tường, mùi máu tươi càng thêm dày nặng.

Với Đỗ Hữu cái mùi này cũng không xa lạ.

Lúc ở tận thế, gần như mỗi chỗ mỗi góc đều ngập mùi tanh tưởi.

Xác động vật thối rữa, xác sống vây quanh gặm cắn.

Máu tươi chảy đầy đất, gần như khô cạn.

So với nó, mùi máu của nơi này càng nhạt hơn.

Chỉ là lúc đi vào thế giới này, anh đã lâu lắm rồi không ngửi thấy, không khỏi dừng bước chân lại.

Nhưng cái dừng chân đó chỉ trong một cái chớp mắt.

Đỗ Hữu tiếp tục đi phía trước, rời khỏi bãi đất trống.

Ngoài bức tường thấp là con đường xóc nảy lầy lội, không có một bóng người.

Cách đó không xa còn có một bãi máu để lại.

Máu tươi còn chưa đọng, anh đi về trước mấy bước rồi dừng lại.

Đỗ Hữu cúi đầu nhìn thoáng qua.

Hệ thống sợ hãi mà che mắt, "Đây là cái gì vậy, hiện trường giết người à?"
Đỗ Hữu: "Tiêu Điền Điền."
Hệ thống ngơ ngẩn, "Tiêu Điền Điền giết người?"
Đỗ Hữu lắc đầu, "Có người giết Tiêu Điền Điền."
"Gì?!" Hệ thống khiếp sợ, "Đây không phải xã hội pháp trị sao, ai sẽ làm loại chuyện này chứ?"
Nói xong lời này, nó bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.

Vừa rồi hệ thống chủ đột nhiên rớt mạng, rất có thể là bởi vì tiểu thụ đã chết rồi.

Tuy rằng Tiêu Điền Điền cũng không chết thật.

Như trong《 Tổng tài bá đạo yêu tôi 》, vai chính thụ bởi vì ung thư mà qua đời.

Đối với những người trong quyển sách này mà nói, Tiêu Điền Điền đã chết.

Nhưng đối với Tiêu Điền Điền mà nói, chỉ là xuyên đến các thế giới khác.


Cái chết này bất quá chỉ là vứt đi xác thịt.

Nhưng hệ thống nghĩ không ra, ngoại trừ ký chủ biết chuyện này, còn ai có thể không hề khúc mắc mà giết người.

Đỗ Hữu lấy điện thoại ra, liên hệ tài xế lại đây đón người.

Tinh thần của tài xế còn chưa yên.

Nhận được liên lạc của cấp trên liền lập tức đánh xe tới.

Nhưng Đỗ tổng không ở trước cửa toà nhà nơi tài xế bỏ anh lại, mà là đứng cách hơn trăm mét phía trước chờ đợi.

Mấy phút đồng hồ sau, anh thấy Đỗ tổng ôm một người lên xe.

Bỗng nhiên cảm thấy hình như cảnh này hơi quen.

Dường như buổi đêm trước Lễ Tình Nhân cũng xảy ra chuyện này rồi.

Anh lái xe chở Đỗ tổng chạy khắp nơi.

Khi tới nơi cuối cùng thì Đỗ tổng xuống xe, sau lại mang lên hai người đàn ông.

Một là đại minh tinh, một thì bị quấn trong quần áo thấy không rõ mặt.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn hàng phía sau.

Thân thể người nó bị áo khoác Đỗ tổng bao lấy, chỉ có thể từ thân hình mà đoán rằng đây là đàn ông.

Phỏng chừng là người lần trước.

Nhưng mà trước là công trường, lần này lại là tòa nhà bị bỏ hoang.

Sao tên này cứ thích chạy đến mấy chỗ kỳ quái vậy, còn là hơn nửa đêm.

Tài xế nghĩ không ra.

Một giờ sau, ô tô chậm rãi dừng lại trước biệt thự.

Đỗ Hữu ôm theo Ryan xuống xe, đi vào trong nhà.

Mở đèn lớn, ánh đèn vàng ấm lập tức tràn đầy phòng khách.

Anh bỏ người trên thảm trong phòng khách.

Ryan cũng chưa động đậy gì, như chết vậy.

Đỗ Hữu đi dò hơi thở, y còn thở.

Lần trước đánh người sói, đối phương không bao lâu liền tỉnh lại, thậm chí còn có sức lực nhảy cửa sổ.

Nhưng lần này thương quá nặng, lại dùng hết sức, phỏng chừng không cách nào tỉnh lại ngay.

Đỗ Hữu ôm ngực, "Đi thú y……"
"Tuyệt đối không thể!" Hệ thống phủ định, "Y chỉ là lớn lên giống sói thôi, không phải sói thật.

Nhất định sẽ bị nhìn ra."
"Hơn nữa năng lực tự lành của người thú rất mạnh.

Cho dù gần chết, chỉ cần yên lặng không động đậy thì vết thương có thể chậm rãi khép lại, chỉ là vấn đề thời gian.

Ký chủ anh cứ yên tâm đi."
Nghe vậy Đỗ Hữu đứng lên, không đụng Ryan nữa.

Ngoài cửa sổ sát đất truyền tới tiếng động cơ ô tô, lại đột nhiên im bặt.

Vừa rồi tài xế thấy anh vào nhà liền rời đi, hiện tại hẳn là hàng xóm trở về.

Đỗ Hữu nhớ tới cái gì, đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài, gió nhẹ phất quá, cành lá nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng sàn sạt.

Trước biệt thự đối diện đứng một bóng người, có lẽ là nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn lại đây.

Khi thấy Đỗ Hữu, người nọ xoay người mỉm cười: "Anh, chào buổi tối."
Giữa hai người là con đường rộng lớn.

Đêm khuya tĩnh lặng, cho dù lời vừa nãy không lớn, thì cũng có thể nghe thấy thanh âm lẫn nhau.

Đỗ Hữu đi xuống bậc thang.

Càng tới gần, mùi máu gay mũi càng rõ ràng.

Thẳng cho đến khi còn một bước chân, anh ngừng lại.

Áo khoác Tần Qua sạch sẽ ngăn nắp, không nhìn ra khác lạ.

Đỗ Hữu chậm rãi giơ tay, kéo lấy vạt áo đối phương, tiện đà xốc lên.

Tần Qua nhìn hành động của Đỗ Hữu, không phản kháng.

Dưới áo khoác là áo sơ mi dính đầy máu, cái mùi đó tràn từ đây ra.

Đỗ Hữu buông tay, vạt áo lại rơi xuống, nhẹ nhàng giấu đi vệt tối màu đó.

Đỗ Hữu hỏi: "Là cậu giết?"
Tần Qua: "……" Cậu cười cười, "Ừ."
Xuất phát từ việc muốn trút giận.

Xuất phát từ việc hành động của Tiêu Điền Điền cướp đi sự chú ý của anh.

Ngay từ đầu, anh không nên đến thế giới này, không nên gặp những người này.

Chỉ cần còn ở tận thế, cậu sớm hay muộn là có thể tìm được anh.

Nếu không vì mục đích ngu xuẩn kia của Tiêu Điền Điền, anh sẽ không chủ động tiếp xúc mấy thằng đó.

Mấy thằng đó cũng sẽ không hiểu lầm mình có cơ hội, mặt dày dán lại anh, chướng mắt đến cực điểm.

Nhưng lúc trước Đỗ Hữu nói không cho phép cậu ra tay với mấy tên đó.

Nhưng dù cậu có trả lời hay không, máu trên người cũng đủ để đoán được chân tướng.

Đỗ Hữu suy nghĩ, hỏi: "Tôi có thể vào không?"
Tần Qua mở cửa, nghiêng người, "Mời."
Hai tháng cuối này tuy nhiệt độ có cao hơn, nhưng buổi tối vẫn khá lạnh.

Mà căn nhà này, dù là tường hay sàn nhà, đều thuần một màu trắng.

Trừ các gia cụ cần thiết, còn lại không có trang trí gì khác.

Thậm chí đèn trong phòng cũng là màu lạnh.

Đi vào trong, chỉ cảm thấy như vào hầm băng.

Đỗ Hữu đứng ở giữa phòng khách, đánh giá cách trang hoàng, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.

"Cậu rất nhớ chuyện cũ?" Anh hỏi, "Nơi này giống như Sở thực nghiệm."
"Đúng, em rất nhớ chuyện cũ."
Nghe thấy đáp lời, Đỗ Hữu quay đầu nhìn.

Tần Qua đứng ở cửa, đôi mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm lại đây.

Cũng không biết là đang nói căn nhà này, hay là nói cái gì khác.

Tiếp theo, Tần Qua đóng cửa lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.