Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 66





Nghe thấy lời này, Đỗ Hữu hơi bất ngờ.

"Gì cơ?"
Nhưng Tần Qua không trả lời nghi hoặc của Đỗ Hữu, trước khi anh có phản ứng lớn hơn thì bỏ tay xuống, đứng dậy.

Sau đó cầm lấy cái lược trên bàn, để trong tay xoa một chút rồi vén tóc Đỗ Hữu lên.

Chốc lát sau đã tạo hình xong.

"Được rồi."
Khuôn mặt Tần Qua trở lại vẻ bình tĩnh như trước nay, hoàn toàn chẳng còn nhìn thấy sự sơ suất khi nãy.

Như thể người ôm chặt Đỗ Hữu vừa rồi là một người khác.

Cậu đi đến trước mặt Đỗ Hữu, giúp anh thắt cà vạt chặt hơn, "Tài xế hẳn là tới rồi, đi thôi anh."
Nói rồi lui về phía sau một bước, chừa ra một khoảng cho Đỗ Hữu.

Đỗ Hữu ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Qua.

Thấy nụ cười của đối phương không có gì khác thường.

"……"
Anh đứng lên đi ra cửa.

Lúc mới gặp, Đỗ Hữu cảm thấy Tần Qua là một người rất kỳ quái.

Nhưng dần dần, sau khi khôi phục ký ức rồi anh cũng hiểu được một ít chuyện.

Trước đó anh cho rằng mình rất hiểu Tần Qua.

Nhưng đến bây giờ mới phát hiện anh hoàn toàn không hiểu cậu.

"Tik tik."
Tiếng chuông điện thoài vang lên lần thứ hai.

Là tin nhắn của trợ lý Tiêu, nói đã tới dưới lầu rồi.

Tần Qua đi phía trước anh, cậu đưa tay mở cửa.

Mới vừa đi ra liền thấy một bóng người ngồi xổm trước cửa.

Thấy cửa mở, lập tức nhảy lên.

"Vợ ơi!"
Ryan như thể không nhìn thấy người trước mặt.

Tầm mắt nóng cháy lướt qua Tần Qua, rồi dừng lại trên người Đỗ Hữu.

Vẫn là cách gọi như thường ngày.

Đỗ Hữu còn tưởng rằng người này đã từ bỏ, "Cậu ngồi đây làm gì?"
Ryan: "Chờ em ra."
Sau khi vợ cùng cái thằng đáng ghét kia lên lầu, y cũng lập tức theo lên, muốn cùng vào phòng.

Nhưng cửa phòng chợt đóng lại, mở không ra.

Đây chắc là hành động "Khóa cửa", tuy bằng sức của mình có thể dễ dàng phá, nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ làm vợ giận.

Cho nên sau khi cố mở cửa mà không có kết quả, y liền ngoan ngoãn mà ngồi xuống.

"Em muốn ra ngoài phải không?" Ryan nhiệt tình nói: "Ta đưa em đi."
Y vừa định tới gần Đỗ Hữu, thì bị một cánh tay ngăn lại.

"Không cần, tao đưa anh ấy đi." Tần Qua cười, "Tiêu Điền Điền biến mất, mày nên cút về chỗ cũ nhanh đi.

Chó ngu."
Nghe thấy cách xưng hô đầy miệt thị này, lửa giận của Ryan lập tức bị khơi lên, nhe răng trợn mắt mà trừng Tần Qua.

Đỗ Hữu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu.

Anh đang trả lời tin nhắn của trợ lý Tiêu, vừa đánh chữ vừa đi xuống lầu.

Ryan thấy vợ đi mất liền lập tức ép tính khí xuống, muốn theo sau.

Đi chưa được mấy bước bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn người phía sau.

"Ta sẽ không trở về." Ngữ điệu của Ryan khó có lúc nghiêm túc.

"Trừ phi em ấy bằng lòng theo ta, nếu không ta sẽ không trở về."
Nghe vậy Tần Qua híp mắt, không nói một lời.

Sau khi nói xong lời này, Ryan liền hóa thành hình thú rồi chạy xuống lầu.

Tần Qua đứng tại chỗ, bóng tối trong ánh mắt càng lúc càng dày.

Xuống lầu, dì giúp việc còn đang rửa chén, tiếng nước len khỏi phòng bếp đến tận phòng khách.

Đỗ Hữu mở cửa, thấy trợ lý Tiêu đang đứng chờ ở cách đó không xa, phía sau là cửa xe đang mở.

Thấy anh ra, cô hơi khom người chào: "Đỗ tổng, chào buổi sáng."
Cô chào xong thì bất giác nhìn bên dưới chân Đỗ Hữu.

Nhìn lướt qua thì thấy một cái bóng trắng, giờ nhìn lại thì ra là một con chó lớn, cao tới đầu gối của người.

Trông bề ngoài thì không rõ chủng loại, nó rất nhiệt tình chạy vòng quanh Đỗ tổng.

Trước kia Đỗ tổng có nuôi chó sao?
Trợ lý Tiêu hơi nghi hoặc nhưng không hỏi gì cả.

Chờ Đỗ Hữu lên xe thì chó trắng cũng chạy lại đây.

Nhưng nó không nhảy lên theo, mà ngồi xổm bên ngoài cửa xe, đang lắc đuôi không ngừng.


Đỗ Hữu: "Cậu về đi."
Ryan không nhúc nhích.

Đỗ Hữu: "Chốc nữa là dì giúp việc đi rồi, cậu có thể xem TV."
Trợ lý Tiêu ngồi ở hàng phía trước sắp thắt đai an toàn, bỗng nghe thấy những lời này thì đẩy đẩy mắt kính.

Chắc là nói nó có thể chơi, tuy chó xem không hiểu nội dung, nhưng sẽ cảm thấy hứng thú với âm thanh.

Đỗ Hữu: "Dùng máy chơi game trong ngăn tủ cũng được."
Đai an toàn của trợ lý Tiêu bỗng rụt về, phát ra tiếng "Lạch cạch".

Cô tưởng tượng về hình ảnh một con chó trắng ngồi trên sô pha chơi game, có cảm giác như tam quan mình sắp nứt ra.

Sau đó rốt cuộc con chó cũng không ngồi chờ nữa, Đỗ Hữu liền đóng cửa xe.

Vài phút sau ô tô chạy ra khu biệt thự, lăn bánh trên đại lộ.

Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, trợ lý Tiêu đeo đai an toàn lên lần nữa, bắt đầu nói về công việc.

Cuối cùng cô nói: "Hôm qua anh muốn tôi tìm nhà ăn, tôi đã hẹn trước.

Địa chỉ đã gửi anh rồi." Đêm qua cô nhận được tin nhắn Đỗ tổng kêu mình tìm một nhà hàng gà nướng.

Xuất phát từ tính chất công việc, trợ lý Tiêu vẫn luôn ghi lại lịch trình của Đỗ tổng, nếu là xã giao vì công việc thì không có chuyện cô không biết.

Hơn nữa anh còn bắt hẹn trước hai ghế, chẳng lẽ là hẹn hò?
Căn cứ vào suy đoán này, trợ lý Tiêu phí sức chín trâu hai hổ mới tìm được một nhà hàng phù hợp với yêu cầu của Đỗ tổng, và cũng phù hợp làm nơi cho đôi lứa dùng bữa.

Cách điệu cao nhã, trang hoàng đẹp đẽ, thức ăn thơm ngon.

Cô tin tưởng nhất định Đỗ tổng sẽ vừa lòng.

Rất nhanh sau đó đã tới công ty.

Lúc đi vào, Đỗ Hữu cảm giác bầu không khí không giống bình thường, cảm xúc nhóm nhân viên hình như tăng cao.

Lần trước do Tần Qua tới công ty nên mới thế, nhưng lần này không chỉ nhân viên nữ, nhân viên nam cũng đang nhiệt liệt bàn chuyện gì đó.

Đỗ Hữu đi đến trước thang máy tư nhân, đang lúc chờ đợi thì hỏi: "Có người mới sao?"
Trợ lý Tiêu lắc đầu, "Tôi không nghe thông báo gì cả."
Nhân viên mới tới làm thì cũng là chuyện của tháng trước rồi.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng mọi người tranh luận.

"Nhất định là giả, bình thường làm gì có chuyện nhảy cao như vậy." Một người nam trẻ tuổi mặc tây trang tỏ vẻ nghi ngờ.

Một đồng nghiệp khác trả lời: "Nhưng đâu chỉ một người chụp, có rất nhiều người chứng kiến đấy thôi.

Mức độ đáng tin vẫn rất cao."
"Ông suốt ngày xem phim khoa học viễn tưởng, chờ xem đi, chắc là không được bao lâu mọi người sẽ quên sạch thôi."
"Ai chắc, nếu tối nay còn xuất hiện thì sao? Hôm nay tan ca xong, đây sẽ đi chỗ quay video này chờ.

"
Người bên cạnh khinh thường vẫy tay: "Ừ ừ, vậy đi đi."
Trợ lý Tiêu ngẩng đầu, thấy tầm mắt của Đỗ tổng hướng về phía những người đó, cô chủ động giải thích: "Chắc là đang nói video trên Weibo ấy mà."
Trong video đó quay được một bóng trắng, bóng trắng đó trực tiếp nhảy từ mặt đất lên lầu cao.

Hơn nữa video này quay ở thành phố S, sau đó có không ít người chứng kiến cũng nhả video ra.

Cái gọi là ba người thành hổ quả không sai, lần này bốc lên nhiệt rất lớn, dẫn đến chuyện mọi người đều đang thảo luận.

Thậm chí có một "Chuyên gia" còn nhảy ra, người này giải thích hiện tượng kỳ lạ trong video cho mọi người, nói nghe rất có lý còn rất rõ ràng, hù sợ không ít người.

Đương nhiên trong mắt nhiều người thì đây chỉ là giả.

Nhưng thích xem náo nhiệt cũng không phải chuyện lớn gì, bọn họ kêu nhau mua vé đến thành phố S nằm vùng.

Tối qua Đỗ Hữu bận nhiều thứ nên chưa kịp xem điện thoại.

Nghe trợ lý Tiêu trợ lý nói mới mở Weibo ra xem.

Lúc này thang máy cũng đến nên anh đi vào.

Tín hiệu lập tức yếu đi, giao diện cứ ngừng ở trang có video ngắn kia, không thể phát được.

Mà lướt xuống dưới là một bình luận nằm trên top.

【 ôi vãi! Tôi nhớ ra rồi.

Đêm Bình An năm trước có xuất hiện mưa sao băng.

Nhà tôi ở phụ cận công viên trung ương, lúc tối ngồi trước cửa sổ xem mưa sao băng thì thấy có một cái bóng trắng rớt xuống, nó dừng ở công viên trên núi.

Lúc ấy tôi còn tưởng mình nhìn lầm, chẳng lẽ đó là người ngoài hành tinh sao!? 】
Mưa sao băng.

Đỗ Hữu nhớ tới lễ Giáng Sinh ngày đó.

Sau cơn mưa đó anh và Thẩm Thần trước sau đều gặp tai nạn xe.

Có lẽ ngày đó là ngày Ryan xuyên tới.

Nhưng "Xuyên qua" sẽ có hiện tượng lớn như vậy sao? Anh nhớ lúc mình xuyên đến, mắt trợn lên một cái sau đó liền từ tận thế tới hiện đại luôn, hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hệ thống ho nhẹ một tiếng: 【 cái kia là hệ thống chủ phụ trách, cho nên có tác dụng đặc biệt.

Nhưng mà ký chủ nè, sau này anh muốn màn xuất hiện của mình đa dạng hơn thì dù là mưa sao băng hay sao chổi đâm trái đất, tui đều có thể cho anh trải nghiệm một phen.】
Tuy rằng Tiêu Điền Điền biến mất nhưng hệ thống chủ hình như còn tồn tại, chỉ là không biết chui đâu mất.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó vẫn còn ngậm kha khá số liệu.

Một tiếng "Ting" phát ra, thang máy đã tới tầng cao nhất.


Đỗ Hữu đi ra ngoài, chuẩn bị liên hệ thám tử.

Xem bình luận bên dưới thì số người nghi ngờ và xem náo nhiệt chiếm đại đa số, nhưng cũng không để nhược điểm nằm đấy được.

Trong đội có người am hiểu máy tính, trước cứ xóa video sau đó triệt hot search.

Trở lại văn phòng, anh nói sơ qua tình huống cho thám tử nghe, bên kia đồng ý.

Còn chưa ngắt máy, bên kia hỏi lại mấy câu.

"Thưa anh, ý anh là Weibo nào, bên này tôi không thấy."
"Cái đầu tiên."
Người nọ chần chờ trong chốc lát, trả lời: "Tuy cũng màu trắng, nhưng đây là một người mẫu.

Anh xác định là cái này sao?"
Người mẫu?
Đỗ Hữu nghe vậy mở Weibo lần nữa.

Đề tài nóng nhất vài phút trước bây giờ không thấy bóng dáng, thay thế nó là # Người mẫu tóc bạc #.

Bấm vào xem thì ra khá nhiều ảnh, vai chính trên ảnh chụp trông rất quen thuộc.

Tóc bạc, nửa thân trần, quần dài, đường cong cơ bắp rõ ràng.

Chẳng qua trong đống ảnh không có cái nào nhìn ống kính, đây là chụp lén.

Người này chính là người trong video, nhưng một cái là hình người, một cái là hình thú.

Mà dưới Weibo là bình luận của một cô gái, từ nick name và ảnh đại diện là có thể nhìn ra.

【 trời ơi, hôm đó tui gặp anh trai này nè, còn chụp chung với nhau một bức nữa.

Không nghĩ tới chủ bài viết tui thích cũng chú ý ảnh, hu hu hu.


Trả lời: 【 tui cũng thấy Weibo của cô rồi! Trời đất ơi, cô đúng là hạnh phúc mà.

Anh trai này tên gì, mau mau mau, giao địa chỉ ra! 】
【 tui cũng muốn biết đây này! Vốn tưởng người mẫu không nổi tiếng thôi, kết quả tìm trên mạng một hồi thì không thấy gì hết.

Làm ơn, công ty nhà ai mau nhặt bảo bối này đi, tui không nhịn được việc muốn vung tiền vì anh ta! 】
Đỗ Hữu im lặng.

Cái Weibo kia đột nhiên biến mất, đại khái là có người ra tay còn nhanh hơn anh.

Hơn nữa nhìn cái này thì có lẽ chuyện mà Ryan tạo thành còn to hơn so với anh tưởng.

Người phụ trách của EVE cũng thấy cái Weibo này.

Hiện tại đã tiến vào giai đoạn tuyển chọn cuối cùng, đó là xác định vài người được đề cử.

Chỉ là mọi người còn đang do dự.

Thứ nhất, từ trước đến nay bên họ không dùng người mẫu nước ngoài nên không biết cuối cùng hiệu quả như thế nào; thứ hai, người nọ từ đầu tới chân rõ là người mới.

Tuy rằng bọn họ tin tưởng người đại diện Ngô và ánh mắt có thâm niên trong giới truyền thông của anh ta, nhưng "Giải trí Hân Văn" là công ty nhỏ không miếng lẫn tiếng.

Bọn họ không muốn mạo hiểm.

Nhưng sau khi nhìn thấy hot search này, bọn họ lập tức liền cho ra quyết định cuối cùng.

Rốt cuộc trong thời đại này, người có nhiệt độ chính là có đường thắng.

Thời gian trôi cực nhanh, đảo mắt một cái đã tới thứ bảy, hôm nay là ngày đi ăn gà nướng.

Thời gian hẹn là giữa trưa, bởi vì ra ngoài ăn cơm nên hôm nay dì giúp việc không đến.

Đỗ Hữu ngồi ở phòng khách chờ Tần Qua, còn Ryan nằm ở một bên, y cùng anh xem TV.

Mấy ngày trôi qua, vết thương của Ryan gần như đã khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không có.

Nhưng không biết vì sao, hôm nay luôn có cảm giác đứng ngồi không yên.

Xem TV trong chốc lát liền đứng lên đi đi lại lại.

Sau đó lại ngồi xuống.

Năng lực tự động che chắn của Đỗ Hữu rất mạnh, huống chi hình ảnh trên TV còn đặc sắc thế này.

Anh không bị ảnh hưởng, nhưng hệ thống là đứa đầu tiên bị ảnh hưởng, nó không chịu nỗi.

Hệ thống: 【 anh mau kêu y ngừng xoay coi! Hoa mắt tui rồi đây này.


Lúc này Đỗ Hữu mới nhìn về phía Ryan, "Cậu sao vậy?"
Ryan: "Không, không có gì!"
Ryan có chút kỳ quái, nhưng Đỗ Hữu thấy y không muốn nói nên không hỏi nữa, sự chú ý lại va vào TV.

Hệ thống: 【 ế? Ký chủ, chuyện của tui anh còn chưa giải quyết xong mà.


Thời lượng dành cho một tập rất nhanh đã xong.

Một lát sau, chuông cửa vang lên.

Người đến rất đúng giờ.

Đỗ Hữu tưởng Tần Qua tới rồi, đi qua mở cửa.


Nhưng vừa mở ra thì người bên ngoài lại là người đại diện Ngô.

"Đỗ tổng, xin lỗi vì quấy rầy." Đối phương rất nhiệt tình, đưa qua một cái túi giấy, "Chút lòng này xin hãy nhận lấy."
Túi giấy được trang trí theo kiểu đựng điểm tâm.

Trước đó người đại diện còn bỏ công tìm tòi mới biết Đỗ tổng thích ăn cái gì.

Bởi vậy anh Ngô đã đứng xếp hàng để mua về sản phẩm nổi tiếng này cho Đỗ Hữu.

"Cảm ơn."
Đỗ Hữu nhận lấy.

Anh không biết người này lại đây làm gì, nhưng bây giờ còn thời gian, liền nghiêng mình qua, "Vào không?"
Người đại diện Ngô xua tay, "Không không, không quấy rầy." Đại diện nói, "Hôm nay lại đây chủ yếu là nói Đỗ tổng biết một chuyện, buổi chụp mẫu thử của EVE qua rồi."
Lúc trước có gọi điện thoại nói với Đỗ tổng chuyện này rồi, nhưng lúc ấy rất đột nhiên, người đại diện chỉ nói sơ qua một chút.

Hôm nay tới tận cửa cảm ơn là vì muốn giải thích chuyện xảy ra cùng ngày đó.

Người đại diện Ngô, "Lại nói tiếp, ngày đó thế nào.

Cậu ta không bị gì chứ?".

Tìm truyện hay tại { TRUMTRUY EN.

ORG }
Đỗ Hữu: "Vết thương tốt lên rồi."
Người đại diện:!?
Từ từ, còn bị thương sao? Lúc ấy anh Ngô chỉ cảm thấy phản ứng của Ryan kỳ quái, nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

Đại diện nôn nóng hỏi: "Có để lại sẹo không?"
Đỗ Hữu lắc đầu, nhìn qua một bên.

Nơi đó không có một bóng người.

Lúc trước chỉ cần bên ngoài có người tới, Ryan cũng sẽ chạy lại đây, mặc kệ có quen biết hay không.

Nếu dì giúp việc ở thì hình thú, không thì hình người.

Nhưng thái độ hôm nay rất khác thường.

Anh xoay người đi qua phòng khách, thì thấy Ryan dính lên tường, thật cẩn thận mà rình coi bên ngoài.

Đỗ Hữu nhìn không hiểu gì, "Cậu đang làm gì? Có người tìm kìa."
"Ta không muốn qua đó." Ryan lắc đầu, "Người kia, thấy đáng ghét."
Giọng nói không đè xuống, bởi vậy đại diện Ngô đứng ở cửa nghe rất rõ ràng, tức khắc bị đả kích rất lớn.

Đầu tiên là Vưu Hạo Vũ, giờ là nghệ sĩ dự bị thứ hai.

Bộ ông đây làm người ta phát ghét đến vậy sao?
Tuy nói nước mắt của đàn ông rất quý, không thể khóc, nhưng người đại diện vẫn rất muốn khóc.

Ryan không ghét người đại diện, mà vào ngày đó y bị người kia mang đi, cũng vào ngày đó ở trên xe người kia bị Tiêu Điền Điền khống chế.

Bởi vậy cứ liên quan đến đại diện Ngô Ryan đều thấy phản cảm.

Đỗ Hữu truyền lời: "Anh ta nói cậu làm mẫu thử qua rồi, cậu muốn không?"
Ryan: "Muốn gì?"
Đỗ Hữu hỏi: "Thì là cái cậu nghĩ."
Ryan: "Ra mắt?"
Đỗ Hữu nghĩ, nói: "Là người ta sẽ chụp hình cậu, để kiếm tiền."
Ryan tuy không rõ lắm ý của câu nói kia, nhưng y biết "Kiếm tiền" là gì.

Lúc còn ở bộ lạc, các giống đực phụ trách ra ngoài săn thú, kiếm tiền xây nhà.

Y kêu lên một tiếng: "Ta muốn kiếm tiền." Y cứ ở nhà mãi, ăn mặc ngủ đều là của vợ, đây không phải phong thái một giống đực nên có.

Ryan: "Ta muốn kiếm tiền nuôi em!"
Người đại diện đứng ở cửa, nghe thấy màn đối thoại này không khỏi gạt nước mắt.

Người bị bao nuôi có thể có giác ngộ như vậy, thật là làm người cảm động.

Tuy rằng tiền lương của cậu cũng do Đỗ tổng phát.

Tuy nói ra lời thề son sắt kia nhưng Ryan lại không chịu ra ngoài gặp người đại diện.

Đỗ Hữu đành phải thay người chuyển lời.

"Cảm ơn Đỗ tổng rất nhiều!" Người đại diện khom người chào.

Đại diện Ngô cảm thấy sở dĩ Đỗ tổng chịu đồng ý là do lúc trước mình cũng có một phần công lao trong việc gửi tin đi.

Bưu kiện viết về kế hoạch tương lai của giải trí Hân Văn, chắc là phần chân thành tha thiết đó đã chạm đến cõi lòng của Đỗ tổng.

Không có ý định xem xét bưu kiện gửi đến - Đỗ Hữu, nhìn nước mắt bao lấy hốc mắt người đại diện Ngô, cảm thấy có chút nghi hoặc.

Người đại diện: "Vậy không quấy rầy nữa.

Quay chụp bắt đầu từ buổi sáng, ngày mai tôi sẽ tới một chuyến, mang Ryan đi ký hợp đồng với công ty."
Người đại diện Ngô vừa mới xoay người đi ra ngoài, lại thấy một người thanh niên đi tới.

Lần trước cũng gặp qua rồi, trên danh nghĩa cậu ta là cấp dưới Đỗ tổng.

Đại diện lễ phép gật đầu thăm hỏi, tính chào hỏi một phen.

Tần Qua liếc mắt nhìn, cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếp theo liền không có hứng thú mà dời tầm mắt.

Người đại diện gãi gãi đầu, đi ra ngoài.

Tần Qua nhìn Đỗ Hữu đứng ở cửa, mặt mày cong cong: "Đi thôi anh."
Trợ lý Tiêu chọn một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Vì là giữa trưa nên người đi ăn cũng không nhiều.

Nhưng mấy bàn ít ỏi trong quán toàn là một nam một nữ, dường như là cặp đôi cả.

Nhà hàng còn dựng một cái sân khấu riêng.

Trên sân khấu là một nhóm nhạc Jazz đang biểu diễn, trông rất cao nhã và nhu hòa.

Lúc đi vào thì có một người hầu bàn mặc vét đen lại đón, trên tay anh ta là một cái khăn lông trắng.

"Xin hỏi là anh Đỗ phải không?"
Đỗ Hữu gật đầu.

"Mời anh đi bên này."
Phục vụ dẫn hai người tới một bàn gần cửa sổ.


Nắng hôm nay không quá nóng, lại khá ấm áp hợp lòng người.

Một tấm màng mỏng che trước cửa sổ sát đất, dẫn ánh mặt trời soi vào.

Trên bàn đã bày đồ ăn từ sớm, còn có hai cái ly chân dài.

Dưới ly là tấm lót màu đen.

Ở hai bên mâm đồ ăn có để nĩa và dao.

Đỗ Hữu thấy con gà nướng này so với trong tưởng tượng của mình thì không giống lắm.

Nhưng đã đến thì nào có chuyện rời đi.

Anh bắt đầu nhìn thực đơn.

Mỗi một tờ thực đơn đều rất tinh xảo, trông rất đẹp*
Lật xem trang đầu tiên, ánh vào mi mắt đó là hình một đĩa bò bít tết, phía dưới là một đoạn miêu tả món ăn.

Cái gì mà thịt bò Kobe được chọn lọc kỹ càng, cắn một miếng là mọng nước.

Trang sau là hải sản.

Lại lật thêm vài trang, rốt cuộc cũng thấy mặt sau ghi chữ "Gà nướng".

Chỉ là hình ảnh không giống với tưởng tượng gì cả.

Đỗ Hữu cho rằng món gà này phải nguyên con, và tỏa ra ánh sáng màu vàng mới đúng.

Nhưng trong hình là món gà đã được cắt ra, được rưới thêm nước chấm và trái cây, nhìn rất cao cấp.

"Cái này." Đỗ Hữu hỏi người phục vụ, "Đã cắt rồi sao?"
Thái độ người phục vụ cung kính, "Anh yên tâm, đã cắt rồi, ăn rất tiện."
Đỗ Hữu: "Có thể không cắt không?"
Người phục vụ sửng sốt.

Tuy không phải là không thể, nhưng bày lên bàn như vậy sẽ không đẹp.

Huống chi đối với khách thì ăn thế rất không hợp.

Cầm không tốt thì tay toàn là dầu.

Đỗ Hữu: "Có thể không cắt không?"
Người phục vụ: "Kia, cái kia……"
Nhưng khách hàng là thượng đế.

Phục vụ lau mồ hôi, "Vậy, để tôi giúp anh nói sau bếp một tiếng."
Khúc nhạc Jazz du dương uyển chuyển bay lượn trong nhà hàng.

Trừ cái này ra thì còn màn nói chuyện giữa các cặp đôi.

Tuy chỉ là ngồi nói, nhưng nhìn thì toàn là liếc mắt đưa tình.

Đỗ Hữu gọi đồ ăn xong thì nhìn về phía Tần Qua.

Đối phương đang không chớp mắt mà nhìn anh.

Tần Qua cười khẽ: "Không nghĩ tới lại là loại này nhà hàng này."
Buổi tối đi đến đây thì càng hợp hơn.

Đỗ Hữu cũng không nghĩ tới, nhưng dù gì cũng không sao cả.

"Nơi này cũng có gà nướng." Anh nói.

Tần Qua: "……" Cậu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Nhưng em không chỉ muốn ăn cái này."
Đỗ Hữu: "Vậy thì gọi hết lên."
Ý của Tần Qua cũng không phải thế nốt.

Cậu nhìn Đỗ Hữu lần nữa, vươn tay, trùm lên tay đối phương, mỉm cười: "Thời gian cả ngày hôm nay của anh có thể cho em không?"
Lúc sau đúng Đỗ Hữu không có chuyện gì để làm: "Cậu muốn làm gì?"
Đầu ngón tay Tần Qua rụt vào trong, khẽ chạm đến lòng bàn tay Đỗ Hữu: "Làm gì cũng được."
Tầm mắt Đỗ Hữu nhìn xuống, dừng ở bao tay bằng da đen của đối phương.

Tần Qua đúng là thích tiếp xúc chân tay mà.

Đỗ Hữu không thích, nhưng cũng không ghét.

Anh rút tay ra, nói: "Vậy thì đi trường cậu đi."
Đây là chuyện lúc trước từng nói.

Tần Qua không có ý kiến, nhưng xét đến chuyện anh từng hỏi qua lúc trước, vẫn nhắc nhở: "Trường học là nơi rất nhàm chán.

Nơi đó có thể không có thứ anh muốn xem đâu."
Đỗ Hữu hỏi: "Không có vũ hội?"
Tần Qua: "Không."
Đỗ Hữu: "Không có các cuộc thi tuyển chọn sinh viên nam, nữ xuất sắc nhất."
Tần Qua: "Nào có."
Đỗ Hữu: "Vậy Hội học sinh ác quỷ...!"
Tần Qua cười: "Nếu anh muốn nhìn thì em sẽ đi ghi danh vào Hội học sinh."
Hiện thực và anime khác biệt rất lớn.

Nhưng đối với Đỗ Hữu mà nói, nếu không có vài thứ kia, anh cũng muốn nhìn một nơi học sinh của thế giới này học tập.

Bởi vì ở tận thế không có nơi gọi là trường học.

Rất nhanh sau đó, đồ ăn đã được mang lên.

Như Đỗ Hữu yêu cầu, gà nướng không cắt miếng, toàn bộ được bày lên bàn.

Bởi vì có quá nhiều, mặt bàn không còn chỗ để đặt xuống, nên tạm thời phải có xe đẩy kế bên.

Đỗ Hữu đẩy gà nướng đến trước mặt Tần Qua: "Dù không phải anh bắt, nhưng mời."
Da gà ánh sắc vàng kim ướt át, nó tỏa khí nóng xung quanh.

Tần Qua cầm dao lên, xẻo một miếng rồi bỏ vào miệng.

Đỗ Hữu: "Sao?"
"……"
Nhạt như nước ốc.

Đối với Tần Qua mà nói, ăn ngon và khó ăn không có cái gì khác nhau.

Cho nên dù là hương vị như thế nào, cậu đều có thể bỏ vào miệng được.

Quan trọng là anh, cũng chỉ anh thôi đó.

Tần Qua giương mắt lên: "Ăn ngon lắm.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.