Cũng bởi vì ánh sáng quá mờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Vưu Hạo Vũ không thể nhận ra hai người này là ai.
Nhưng sau khi nghe thấy tên Đỗ Hữu, lập tức nhớ đến hôm đó người này và hai người đàn ông khác giành giựt nhau sau quán bar, không khỏi liếc nhìn Đỗ Hữu một cái.
Từ nãy tới giờ hệ thống mơ màng như con gà chết, vì thế vẫn luôn không nói chuyện.
Lúc này thấy tiểu thụ xuất hiện, bắt đầu trở nên hưng phấn.
Theo cốt truyện, ký chủ hẳn là không nên xuất hiện ở bệnh viện.
Mà là vào lúc người đàn ông giàu có họ Thẩm nhận ra nơi trái tim mình thuộc về, ký chủ mới hiện lên, mở ra mối quan hệ tay ba vừa hưng phấn vừa máu chó vừa kích thích vừa hấp dẫn này.
Nhưng hệ thống chỉ chê việc nhỏ, không ngại việc to.
Đây nhất định là ý trời, nó phải nhanh nhanh xúc tiến cảm tình của ký chủ và tiểu thụ mới được.
Kết cục hợp thành một thể, tuy là sẽ dung nhập các tính cách của các tiểu công lại.
Nhưng cuối cùng ai mới chân chính là nhân cách chủ, chính là dựa vào độ hảo cảm.
Nói ngắn gọn, tiểu thụ càng thích ai, thì người đó mới trở thành nhân cách chủ.
Tuy vị trí này ký chủ nhà mình sẽ khó đoạt được, nhưng đã ở bên nhau một thời gian rồi.
Nó nhất định phải giúp ký chủ một tay!
【 ký chủ, đây chính là lúc anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Nhớ kỹ, lúc này phải mạnh mẽ một chút, phải bá đạo một chút.
Tốt nhất là phải tranh thủ ở một mình với tiểu thụ.
】
Đỗ Hữu ấn nút tạm dừng, đứng lên.
Hình ảnh dừng lại ngay lúc nam chính cưỡng hôn nữ chính.
Dù sao anh cũng tính tìm Thẩm Thần nói chuyện, chỉ là không biết lựa lời sao cho tốt.
Chọn ngày chi bằng đúng ngày, không thể để hai người này tiếp tục "cậu theo tôi, tôi bắt cậu" được.
Tiêu Điền Điền nghe người này bôi nhọ mình, hận đến cắn răng cắn lưỡi.
Ngoài Thẩm Thần, cậu không có đi tìm người đàn ông khác -- ít nhất ở thế giới này là vậy.
Nhưng người này lại vô duyên vô cớ nghi ngờ cậu.
Chẳng lẽ trong mắt hắn, mình là một người không biết liêm sỉ tới vậy sao.
Thẩm Thần thấy Tiêu Điền Điền cắn môi mắt rưng rưng nhìn mình, bộ dạng kiên cường, trong lòng có hơi không nỡ.
Nhưng phun ra khỏi miệng lại là mấy lời ác độc: "Cậu cho rằng giả khóc hữu dụng sao? Bộ dạng này của cậu đã cho bao nhiêu thằng xem rồi?"
Tiêu Điền Điền quật cường quay đầu đi, không muốn nhìn người mình đã từng yêu tha thiết, cũng là người đâm cho cậu mấy nhát dao.
Một cái quay đầu này, cậu nhìn thấy Hữu đang đi về phía mình.
Vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt đó.
Tiêu Điền Điền ngẩn ra, nội tâm đột nhiên hỗn loạn.
Tại sao Hữu cũng tới đây? Chẳng lẽ nghe được tin ba cậu bị tai nạn xe cộ?
Nhưng mà cậu không muốn Thẩm Thần và Đỗ Hữu gặp mặt.
Bởi vì cậu biết, bên dưới lớp băng tuyết ngàn năm đó của Hữu là một dòng dung nham nóng cháy.
Nhất định cả hai sẽ vì ghen ghét mà đánh nhau.
Cậu không muốn thấy hai người đàn ông ưu tú này vì cậu mà xích mích.
Thẩm Thần thấy Tiêu Điền Điền giật mình, cũng quay đầu nhìn.
Khi thấy rõ là Đỗ Hữu, Thẩm Thần nhíu mày, tay nắm càng chặt.
Nhưng hắn quên mất tay mình còn đang nắm cằm Tiêu Điền Điền, thiếu chút nữa là tháo luôn cằm của cậu ta xuống.
Tiêu Điền Điền ăn đau, chảy nước mắt càng nhiều.
Lúc này Thẩm Thần mới phát hiện mình nắm quá mạnh, mới vừa thả lỏng tay một chút đã bị đẩy ra.
"Chát" một tiếng, cảm giác nóng rát quen thuộc trên mặt ập tới.
Tiêu Điền Điền giơ tay, rưng rưng nói: "Xin anh, đi ra khỏi thế giới của tôi đi."
Nói xong, cậu lộ ra dáng vẻ bị ủy khuất rất lớn, rồi che mặt chạy về phía Đỗ Hữu.
Đây là lần thứ hai người đàn ông nhà giàu họ Thẩm tên Thần bị ăn tát, trong khoảnh khắc ngơ ra một cục.
Hắn hẳn là phải tức giận, từ nhỏ đến lớn người ưu tú như hắn ngay cả ba mẹ còn không nỡ đánh.
Nhưng cậu trai này năm lần bảy lượt chạm vào điểm mấu chốt của mình.
Hắn....!
Thẩm Thần lắc đầu, có chút mê mang xoa xoa giữa chân mày.
Khi buông tay, đã khôi phục dáng vẻ thành thục, cười tà mị: "Người này thật thú vị."
Tiêu Điền Điền chạy ra ngoài, trong lòng tính khoảng cách của mình với Đỗ Hữu.
Còn ba mét, hai mét, lúc này té ngã thì có thể nhào vào lồng ngực đối phương!
Giả vờ ngã chỉ là kiến thức căn bản đối với Tiêu Điền Điền.
Chân trái dẫm chân phải, thân mình không tự chủ được ngã về phía trước.
Đôi mắt nhìn trúng cặp mắt lạnh giá của đối phương.
Hệ thống: 【 éc éc! 】
Màn ngã vào lồng ngực cực lãng mạn sắp trình diễn.
Đỗ Hữu dịch sang hướng bên cạnh một chút, tránh thoát tấn công, tiếp tục đi đến mục tiêu của mình.
Tiêu Điền Điền: éc?
Hệ thống: 【 ký chủ anh làm gì vậy, mau đỡ tiểu thụ đi! 】
Tiêu Điền Điền không thể ở giữa không trung xoay mình được nữa, trơ mắt nhìn sàn nhà cách mặt mình ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trước khi rơi xuống một giây, cậu lại ngã vào một cái ôm ấm áp khác.
Hương chanh nhàn nhạt, là mùi sữa tắm.
Hình như có chút quen thuộc, là mùi người kia thường hay dùng.
Mùi vị này làm Tiêu Điền Điền cảm thấy an lòng, không biết vì sao lại cảm thấy say mê.
Sau đó, nghe một giọng nói không hề có ý kiên nhẫn vọng xuống tử đỉnh đầu: "Còn muốn ôm bao lâu, tránh ra!"
Tiêu Điền Điền như ở trong mơ vừa tỉnh, ngây thơ ngẩng đầu.
Người đón được cậu còn cao hơn cậu một cái đầu, đội mũ lưỡi trai.
Khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, lộ ra một khuôn mặt đẹp ngây người.
Thời điểm đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu, cậu cảm thấy như mình chính là cả thế giới của người đó.
Vưu Hạo Vũ thấy cậu ta nhìn mình không chớp mắt, mới phát hiện khẩu trang của mình còn kéo xuống.
Bởi vì vừa nãy cảm thấy hơi ngạt nên mới kéo ra thở một chút.
Vốn nghĩ buổi tối ở bệnh viện sẽ không có ai, vậy mà giờ lại bị lộ mặt.
Cậu đẩy người nọ ra, đang muốn kéo khẩu trang lên, lại nghe người nọ lẩm bẩm: "Hạo Vũ?"
Bởi vì chuyện của đám fan cuồng tối nay, Vưu Hạo Vũ khi nghe người khác gọi tên mình thì nổi da gà, trực tiếp trừng mắt nhìn người trước mặt.
Tiêu Điền Điền bị ánh mắt kia doạ sợ.
Bởi vì trong ấn tượng của cậu, Hạo Vũ tuy tính tình hay giận, không tốt lắm, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn mình.
"Anh, anh quên tôi rồi sao?" Tiêu Điền Điền đau lòng như Tây Thi ôm tim, "Nhưng mà tại sai anh và Hữu lại cùng đi đến thế giới này? Không phải nói sẽ quên sao, rằng anh và tôi từ nay không liên quan, mạnh khỏe sống tiếp?"
Vưu Hạo Vũ hoàn toàn không hiểu người này đang nói gì.
Tiêu Điền Điền thấy vẻ mặt không hiểu, không biết của đối phương, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, rằng những người mà cậu đã từng theo đuổi, có lẽ luôn nhớ mãi không quên cậu, mới xuyên qua thời không tới tìm.
Còn Hạo Vũ thì trong lúc xuyên qua vô tình mất đi ký ức, cho nên mới hung dữ với mình như vậy.
Cậu đau lòng mà nắm lấy tay Vưu Hạo Vũ, "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, nhất định sẽ giúp anh khôi phục ký ức."
Tay thiếu niên vừa lau nước mắt xong nên có hơi dính nhớp.
Vưu Hạo Vũ ném tay cậu ra, "Mẹ nó cậu là ai?"
Hai người phía sau nghe thấy tiếng, quay qua nhìn.
Mặt Thẩm Thần dần đen lại.
Hắn không nghĩ tới ngoại trừ Đỗ Hữu, Tiêu Điền Điền còn dan díu với người khác.
Hắn vẫn luôn cho rằng đối phương là người băng thanh ngọc khiết, không lẽ hắn nhìn sai người rồi?
Mà Đỗ Hữu cũng trăm triệu lần không nghĩ tới Vưu Hạo Vũ cũng là một trong các tiểu công..