Đường Uông không đi tìm Điền Lam ngay mà đến thẳng văn phòng chủ nhiệm khoa để xác nhận lại với thầy, sau đó mới biết rằng Điền Lam khi ấy thật sự có dùng đến bút.
Cậu không chắc Tiết Hoằng Bác có là đồng lõa nhúng tay vào hay không, nhưng Đường Uông vẫn sẽ tính sổ chuyện này lên người gã.
Liêu Nguyên Tân vừa rửa tay xong, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh thì trông thấy Đường Uông từ tít đằng xa, thế là vội vàng chạy tới chỗ cậu, vẫy tay gọi í ới: “Đường Uông ới, mình đi học chung đi!”
Còn chưa nói dứt câu, Đường Uông đã đi lướt ngang qua người cậu chàng, đến khi Liêu Nguyên Tân ngoảnh lại nhìn thì chỉ còn thấy vạt áo bị tốc lên theo từng nhịp.
Trong phòng ký túc xá, Hạ Miểu Miểu đang ngồi xếp bằng trên giường Tiêu Kỳ Vọng, hai người ngồi đối mặt với nhau, Hạ Miểu Miểu cầm dao cạo tỉa lại lông mày cho bạn mình.
Cửa phòng thình lình mở toang, tiếp đó, có ai đó mạnh tay dập cửa gây ra tiếng “Đùng” thật to.
Hạ Miểu Miểu bị giật mình, run tay xén hư luôn chân mày của Tiêu Kỳ Vọng.
“Aaa, Đường Uông!! Cậu trả chân mày lại cho mình!”
Đường Uông chân thành nói xin lỗi, nhưng bất cứ ai cũng nghe ra được sự giận dữ bị kìm nén qua ngữ khí của cậu vào giờ phút này.
Tiêu Kỳ Vọng kéo ống tay áo Hạ Miểu Miểu, nói:
“Không sao đâu, mình tin là cậu sửa được.”
“Không biết tên nào chọc Đường Đường giận đến vậy nữa.” Hạ Miểu Miểu thầm lầu bầu, vừa sầu não trong lòng vì không biết phải “chữa cháy” cho chân mày của Tiêu Kỳ Vọng ra sao.
“Trời đất ơi!!! Các cậu mau lên forum mà xem! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Theo sau tiếng mở cửa là chất giọng oang oang của Chung Thân, cậu ta chạy xồng xộc vào trong phòng, tay giơ cao điện thoại, lại một tiếng “Đùng” nữa vang lên.
Hạ Miểu Miểu tiếp tục sẩy tay, chân mày của Tiêu Kỳ Vọng cũng xem như xong.
“Không sửa nữa, mỗi ngày mình sẽ dậy vẽ chân mày cho cậu vậy.”
Chung Thân không mảy may hay biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ lo hớt hải giơ điện thoại ra cho các bạn cùng xem.
“Forum bị hack rồi, không ai đăng bài được luôn, trường mình đang tìm đại thần công nghệ thông tin khôi phục dữ liệu đó.”
Đường Uông đang ngồi ở bàn của mình, Chung Thân bèn kéo ghế lại ngồi với cậu.
Từ khi thành lập trường tới nay, Nam Hoa chưa từng xảy ra chuyện forum bị hack, Đường Uông vừa nghe tin thì lập tức lấy điện thoại vào forum kiểm chứng, quả nhiên tất cả bài viết đều đã bị xóa sạch.
“Có mấy người suốt ngày cứ lên forum bịa chuyện đặt điều, biết đâu chừng vị nào máu mặt nổi cơn thịnh nộ rồi tìm người hack đấy.” Hạ Miểu Miểu loay hoay chọn bút kẻ để vớt vát lại cặp chân mày của Tiêu Kỳ Vọng.
Nhà trường vốn cũng chẳng buồn quản lý forum Nam Hoa, vì lẽ đó mà bài viết hóng chuyện nhan nhản khắp nơi.
Có lần, một nam sinh viên ngành Kiến trúc công trình vì bất mãn rớt môn nên đã bịa chuyện giảng viên của họ dan díu với nam sinh viên trên forum.
Phải mãi sau đó một tuần, bên phía nhà trường mới phát hiện và làm sáng tỏ cũng như xử lý người tung tin đồn sai sự thật.
“Bị xóa hết cũng đỡ, như vậy thì những bài viết bịa chuyện về Đường Đường của chúng ta cũng sẽ không còn nữa.” Chung Thân cười bả lả, thỉnh thoảng lại refresh forum một lần.
Đường Uông thấy cậu ta nói có lý, tâm trạng đang không mấy vui vẻ bỗng chốc khoan khoái đi ít nhiều.
“Được lắm, các cậu xem mình lướt thấy gì nè!” Chung Thân lại cất cao giọng, tai Đường Uông còn run lên nhè nhẹ, tiếng nói sang sảng ấy vang vọng khắp căn phòng.
Hạ Miểu Miểu bất lực nhìn cặp chân mày mình lỡ quẹt tới tận khóe mắt Tiêu Kỳ Vọng, cậu ta gạt hết mọi thứ sang một bên, nhảy xuống giường toan tẩn Chung Thân một trận.
“Đừng đừng đừng, các cậu mau xem forum đi, drama siêu to khổng lồ luôn kìa!”
Điện thoại Đường Uông vẫn đang ở giao diện forum, nghe Chung Thân nói vậy, cậu refresh một cái, diễn đàn trắng trơn lúc này bỗng xuất hiện một bài viết chữ đỏ in đậm.
[Bàn về chuyện Hoa khôi Điền Lam trường Nam Hoa trở thành kẻ chen chân của tám người đàn ông như thế nào!]
Click vào nội dung, mở đầu bài viết là từng bức ảnh chụp thân mật của Điền Lam với tám người đàn ông khác nhau, tuổi tác những người này dao động từ 20 đến 50 tuổi.
Dưới mỗi bức hình đều tóm tắt cụ thể về thông tin và tình trạng hôn nhân của những người đó, có người đã có vợ con, người thì đang hẹn hò, thông tin của những người không liên quan đến họ đều bị làm mờ, các mục còn lại là “chuyện tình” giữa Điền Lam và đối phương.
“Đây là Tiết cặn bã á???” Hạ Miểu Miểu tìm thấy Tiết Hoằng Bác từ trong tám bức ảnh kia.
“Bên trên đó viết Điền Lam chen chân trong lúc Tiết Hoằng Bác đang hẹn hò, hai người cấu kết với nhau hack tương tác nhằm hãm hại bạn trai cũ.”
“Không biết vị nào hảo tâm thanh minh giúp Đường Đường thế nhỉ, đã vậy còn không để lộ thông tin của cậu ấy nữa chứ!”
Đường Uông lướt một lèo tiêu hóa cho xong lượng thông tin khổng lồ của bài viết, cục tức vì bị người khác gài trong lúc khám sức khỏe hoàn toàn trôi đi, quả nhiên con người không nên gây nghiệp, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.
Dù rằng bài viết kia đã có mặt lên forum nhưng vẫn không ai đăng được bài viết mới, nó cứ nằm ở đó suốt một tuần liền thì nhân viên nhà trường mới sửa chữa xong forum.
Sau một tuần lễ, toàn thể trường học bao gồm cả thầy cô, ai ai cũng nắm tường tận chuyện của Điền Lam, hầu như mọi người đều đang bàn tán về vấn đề này.
Sau cái ngày bài viết đó được đăng, một quản lý cấp cao hơn bốn mươi tuổi có liên can đến Điền Lam bỗng nổi tiếng khắp Internet.
Nghe đâu vợ trước của đối phương đã tung bằng chứng công ty ông ta mắc nợ công quỹ, ngay sau đó, cả tập đoàn tức khắc bị đưa đi điều tra.
Nguyên do vị quản lý cấp cao này ly hôn với vợ trước cũng là vì Điền Lam chen chân làm kẻ thứ ba, có khi chuyện mọi người bàn tán sự việc trên forum cũng do một tay người vợ trước này làm ra.
Cũng vì một trong tám đương sự gần gũi với mọi người nhất là Tiết Hoằng Bác, chuyện “hẹn chịch” vốn đã làm xôn xao dư luận, gã lúc này đã không còn mặt mũi gặp ai, chỉ đành xin bảo lưu kết quả học trong lúc đang còn chịu hình phạt.
Chỉ trong vòng một tuần mà hai kẻ có thù với Đường Uông lần lượt bảo lưu và nghỉ học, chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác dường như có ai đó đang trút giận thay mình.
Cuối tuần, Đường Uông về nhà ăn cơm, ba lớn và ba nhỏ của cậu đang sắp xếp hành lý chuẩn bị cho chuyến bay đến bãi biển vào thứ Hai.
“Bạn cùng phòng của con thích ăn gì, ba với ba lớn sẽ mua một ít về để con chia cho các bạn.” Dụ Doãn ngồi trên giường nhìn Đường Bình Chiêm chuẩn bị đồ đạc, mỗi một món được bỏ gọn vào vali, chú sẽ vẽ dấu tick vào trong vở.
“Để con hỏi ạ.” Đường Uông nhắn tin trong group chat ký túc xá, mấy người nào đó lại bắt đầu tấu Đọc thực đơn, Đường Uông chẳng buồn để ý họ, lúc nhấn thoát ra ngoài mới chợt nhìn thấy tên ai đó, sau khi suy ngẫm một hồi, cuối cùng Đường Uông vẫn quyết định gửi tin nhắn hỏi đối phương.
[Tiệm chè: Anh ăn được hải sản không?]
Châu Giang Hành không mang theo điện thoại bên người, lúc anh đọc được tin nhắn của cậu thì đã là chuyện của một tiếng sau rồi.
Trời đêm, gió thổi đìu hiu qua căn biệt thự tọa lạc kế bên sông, mở cửa sổ ra cảm giác còn mát mẻ hơn cả khi bật điều hòa.
Cả căn biệt thự rộng thênh thang chỉ có mỗi một căn phòng vẫn sáng đèn, Châu Giang Hành mặc chiếc áo sơ mi phong phanh, vẻ mỏi mệt còn vương trên nét mặt.
“Thưa sếp, chuyện sếp sai bảo tôi đã làm xong, lão A là hacker khét tiếng thế giới, chỉ dựa vào mấy nhóc sinh viên thì không tra ra được là ai đâu.”
“Xử lý hết đống ảnh chụp của cô gái kia rồi chứ?” Châu Giang Hành kéo cà vạt vứt lên ghế sofa, đường may chìm tinh xảo trên chiếc cà vạt xám dần hiện ra dưới ánh đèn màu.
“Sếp yên tâm, ảnh chụp liên quan đến kết quả khám sức khỏe của Đường Uông trong tay Điền Lam đã bị tiêu hủy toàn bộ, cô ta sẽ không có cơ hội phát tán ra ngoài.”
“Đã có kết quả khám sức khỏe mới nhất của Đường Đường chưa?”
“Mười phút nữa tôi sẽ gửi vào hòm thư của anh.”
Màn hình máy tính của Châu Giang Hành vẫn đang hiển thị giao diện WeChat, sau khi gác máy và ngồi về bàn, Châu Giang Hành mới nhìn thấy tin nhắn của Đường Uông.
[Châu Giang Hành: Tôi không thích ăn hải sản cho lắm.]
[Nước đường: Tôi cũng không thích!]
[Châu Giang Hành: Nhưng cậu thích ăn cay.]
[Nước đường: Anh nói đúng!]
Châu Giang Hành cảm nhận được số lần Đường Uông trò chuyện với mình một lúc một nhiều, thỉnh thoảng cậu còn hay nhắc đến những chuyện vụn vặt trong cuộc sống nữa, đây rõ ràng là dấu hiệu tốt.
Hai người thấm thoát đã nói chuyện với nhau được mười phút, đến khi Châu Giang Hành trông thấy thông báo từ e-mail thì mới click vào xem.
Điện thoại đặt bên cạnh vang chuông, là trợ lý của anh gọi tới.
“Sếp Châu, anh xem kết quả khám sức khỏe rồi chứ ạ?”
“Đang xem.” Châu Giang Hành đặt ngón tay mình lên con chuột màu đen, anh cẩn thận rê chuột, đọc không sót một chữ nào trên màn hình vi tính, đến khi tầm mắt đọc tới một hàng chữ trong số đó, ngón tay rê chuột mới chợt khựng lại.
“Nghi là mang thai?”