chương 52 - SAU NÀY MỖI NĂM SINH NHẬT, ANH ĐỀU PHẢI NẤU MÌ CHO TUI ĐÓ
editor: idecidedtobegay
---0---
Cố Giai Mính sờ sờ cằm, hỏi quan hệ của y và Mặc Uẩn Tề là gì, quan hệ cùng nuôi con gì đó chắc chắn không nói được, nói ra sẽ làm lộ Mặc Trạch Dương ngay.
Hơn nữa Mặc Uẩn Tề đã nghĩ đến sẽ có người hỏi nên đã dặn y trước là khoan công bố đã, hắn đã có sắp xếp sau đó, còn sắp xếp cái gì thì bởi vì y đi gấp quá nên chưa kịp nói.
Cố Giai Mính nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Tạm thời giữ bí mật."
Y là một yêu tinh không biết nói dối thật mà, tốt hơn đám thú hai chân hư hỏng nào đó nhiều!
Hiện trường là một trận hít sâu mập mờ, câu này còn dễ làm người ta mơ màng hơn nói trắng ra nữa, MC cười cười mập mờ, dừng vấn đề này ở đây.
Bùi Bằng nhịn cười nhìn Cố Giai Mính, vì sao không chiếm trước tiên cơ, tự công khai còn chiếm được đầu đề.
Cố Giai Mính mím miệng cười, không cần lo lắng, dù sao bây giờ cũng đang che giấu.
Không có sừng, hai người không nhận được tín hiệu của nhau, râu ông nọ cắm cằm bà kia tám chuyện.
Bạch Vũ sùng bái nhìn Cố Giai Mính, dù sao thì thần tượng cũng siêu tuyệt zời! Thần tượng chính là thần tượng, cái khác không quan trọng!
Đặng Hưng nhìn ba người tương tác ánh mắt với nhau, quay đầu qua chỗ khác, giận dỗi không nhìn!
Kế tiếp mọi người chơi trò chơi một lát, ngày thường Đặng Hưng không chơi cùng đám Cố Giai Mính, hơi theo không kịp tiết tấu, sai lầm liên tục, dẫn tới người xem cười ầm lên liên tục, chương trình tập này, Đặng Hưng hút thêm rất nhiều fan, lý do chính là thì ra thầy Đặng có cảm giác show thực tế đến vậy, có thể phát triển theo con đường hài kịch.
Đặng Hưng tức nha, hắn không theo kịp tiết tấu thiệt đó!
Không nhìn thấy ba tên kia nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ sao?
Lúc tập này phát sống, Cố Giai Mính cũng xem chiếu đầu ở nhà, y không tham gia được bao nhiêu gameshow, đây là một trong những số ít ỏi chương trình y muốn xem, bởi vì cuối chương trình tổ chương trình tặng y một cái bánh kem lớn.
Trên CMND, sinh nhật Cố Giai Mính là ngày 30 tháng 9, ngày phát sóng cũng là 30 tháng 9, nên tổ chương trình mừng sinh nhật sớm cho y, bánh kem rất lớn, được đẩy ra bằng xe nhỏ, trên đỉnh bánh là một người nhỏ đội vương miệng, giống Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính muốn cho Mặc tổng nhìn xem cái người nhỏ đó có giống y không, nên kéo cả nhà xem chiếu đầu.
Nhìn thấy xấu mặt Đặng Hưng, Cố Giai Mính vui sướng khi người gặp họa cười xấu xa, "Anh ta thật sự thật sự quá ngu ngốc!"
"Ba ba, nói người khác như vậy là không đúng đâu." Mặc Trạch Dương biến thành bé hồ ly nằm sấp trên đỉnh đầu Cố Giai Mính, nhìn từ xa giống như Cố Giai Mính đang đội một cái nón lông hồ ly, nó lấy móng vuốt nhỏ che miệng Cố Giai Mính lại, rất nghiêm túc nói với y: "Chú ấy đã ngốc vậy rồi mà ba còn nói người ta, đây không phải là bắt nạt đồ ngốc sao?"
Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, gật gật đầu đồng ý, đúng vậy, đây không phải là bắt nạt đồ ngốc sao? Không ngờ y lại bắt nạt đồ ngốc lâu như vậy, quá là không nên, chúng ta nên đồng tình kẻ yếu mới đúng!
Mặc Uẩn Tề ôm bé hồ ly từ đỉnh đầu Cố Giai Mính xuống, cẩn thận ôm vào lòng sờ sờ lông, đặt nó trong ngực Cố Giai Mính, sợ nó leo cao quá té ngã.
Cố Giai Mính nắm đuôi con trai quơ quơ, chậc chậc, mẹ hiền chiều hư con! Cha con coi con như đậu hủ khắc hoa kìa, yếu ớt không đành lòng nhìn thẳng.
Mặc Trạch Dương nâng nâng cằm, hừ! ╭(╯^╰)╮ kiêu ngạo đó!
Như mẹ hiền · Mặc tổng xắn tay áp, đi vào bếp.
Hôm nay là sinh nhật trên giấy tờ của Cố Giai Mính, hắn phải đích thân làm một tô mì cho vợ mình, người Hoa Quốc dường như có tình cảm đặc biệt với món mì trường thọ, ngày sinh nhật đều phải ăn mì trường thọ người nhà nấu.
"Đây là cái gì?"
"Dầu thực vật."
"Cái này thì sao?"
"Nước tương, đây là dầu hào."
Ông Buck cung kính đứng bên cạnh Mặc Uẩn Tề, kiên nhẫn giải thích gia vị trong tay hắn là món gì, nhìn Mặc Uẩn Tề cầm muỗng nhỏ múc một muỗng muối, nhanh chóng nói: "Đây là muối."
Mặc tổng gật gật đầu, không lạnh không nhạt hỏi: "Sơn dương các ông ăn nhiều muối quá sẽ rụng lông sao?"
Sắc mặt ông Buck cứng lại, hơi xấu hổ cười cười, "Thiếu gia nói đùa, ăn mặn sẽ rụng lông là mèo, sơn dương cần phải bổ sung muối mỗi ngày." Ông cẩn thận nhìn sắc mặt Mặc Uẩn Tề, gọi Mặc Uẩn Tề bằng xưng hô khi nhỏ, là muốn xin người kia nhìn lại tình cảm mấy chục năm qua, đừng hỏi lại vấn đề này nữa.
Thật ra trả lời câu này như tương đương với thừa nhận mình không phải con người, nếu Mặc Uẩn Tề không thể chấp nhận một lão yêu tinh như ông làm quản gia, ông chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi.
Sắc mặt Mặc Uẩn Tề bình tĩnh bỏ muối xuống, "Dạy tôi nấu mì đi, đơn giản nhất là được."
Vấn đề này coi như hắn chưa từng hỏi, vẫn ở chung như trước kia là được.
Buck thấy hắn như vậy thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, bắt đầu chỉ đạo Mặc Uẩn Tề nấu mì.
Làm người phải biết mình là ai, Mặc tổng biết mình không có thiên phú nấu cơm gì, hắn lại quen làm việc gì cũng phải tới hoàn mỹ, nên lựa chọn làm một tô mì đơn giản nhất, có thể làm Cố Giai Mính vừa lòng là được.
Mặc tổng tự mình ra tay, cắt nửa con gà thành từng cục nhỏ, cục nào cục nấy đều lớn nhỏ bằng nhau, quy quy củ củ nằm như game xếp hình tetris, cục nào nhiều ra một chút đều bị Mặc tổng nghiêm khắc cắt bỏ.
Dưới sự chỉ dẫn của Buck, Mặc tổng đổ nước vào nồi áp suất, bỏ gà Cố Giai Mính thích nhất vào, tiếp theo bỏ rượu nấu ăn, đảng sâm, hạt sen, cẩu kỷ và hành gừng vào theo thứ tự, lựa chọn hình thức nấu canh.
"Như vậy đúng không?" Mặc tổng không quá yên tâm hỏi ông Buck, không cảm thấy mình thỉnh giáo quản gia của mình là chuyện gì mất mặt.
Vẻ mặt ông Buck bội phục dựng thẳng ngón cái lên, "Phải! Ngài rất có khiếu nấu cơm."
Lúc chờ nấu canh gà, Mặc tổng xắt nhỏ cải thìa mà hắn đã gọt sẵn, kích cỡ không khác nhau lắm, cứng rắn làm chúng nó bằng nhau. Sau đó trụng chín mì, vớt ra tô, xếp cải ngồng thành hình trái tim, rồi chan canh gà lên, xong rồi nhìn Buck, "Làm vậy không sai chứ?"
Buck rất nể tình gật gật đầu, nhắc nhở hắn: "Còn cần thêm một quả trứng gà, mì trường thọ cần phải thêm trứng, tiên sinh có thể chiên một quả đặt ở trên."
Ông Buck nói, lấy một quả trứng gà từ tủ lạnh ra, "Tại hạ cố ý mua trứng hai lòng đỏ, bảo đảm có đôi có cặp." Tô mì Mặc tổng làm là cách làm sách giáo khoa, không chút sơ sài, không sai li nào, nhưng quá tỉ mỉ, tốc độ quá chậm, nếu làm một bàn đồ ăn chắc phải mất cả một ngày.
Mặc tổng nheo mắt, lần đầu tiên cảm thấy tìm một yêu tinh làm quản gia cũng không tệ, nhìn bề ngoài là biết bên trong có gì, hình như hắn phát hiện cơ hội làm ăn mới rồi, có hướng tích góp tín ngưỡng chi lực cho Cố Giai Mính rồi, có thể mở một công ty yêu tinh.
Không còn cách nào, thiên chức của thương nhân, chính là kiếm tiền!
Mặc tổng cầm cái chảo ông Buck đưa qua, giơ lên nhìn nhìn, rồi giơ tay gõ gõ, ước tính nếu mở lửa cao nhất thì với loại chất dẫn nhiệt này, cần bao lâu để chiên chín trứng gà.
Sau khi Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương ngửi được mùi canh gà đều chạy tới nhìn lén, mắt thấy Uẩn Tề gõ nồi, hai cha con liếc nhìn nhau, đều không hiểu hắn đang làm, dù sao thú hai chân cấp học bá khác người thường rất nhiều.
Mặc tổng vẻ mặt trầm ổn đặt chảo xuống bếp, mở lửa, đổ dầu, thêm khuôn trái tim, rồi đập trứng gà bỏ vào —— quả nhiên là hai lòng đỏ!
Mặc tổng quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa, nghĩ nghĩ, rồi cầm thêm quả trứng cút, đặt giữa hai lòng đỏ, lúc này trứng gà đã sắp chín.
Cố Giai Mính nhanh chóng nhắc nhở, "Khét khét!"
Khét thì không có ngon! Hộ ăn gà chuyên nghiệp tỏ vẻ y thích nhất là chín tám phần!
Mặc tổng vội vàng nhấc nồi lên, hơi sốt ruột thì đã thấy đầu ngón tay có một tia chớp màu xanh tím bay ra, bắn thẳng vào trứng gà, trứng gà lập tức biến thành than đen, đáy chảo cũng bị thủng một lỗ.
Ngay cả bản thân Mặc tổng còn sợ ngây người, nhìn ngón tay của mình, ngốc.
Cố Giai Mính nhanh chân chạy vào, ôm tay Mặc Uẩn Tề nhìn nhìn, lo lắng hỏi: "Sao lại thế này?"
Mặc Uẩn Tề lắc lắc đầu, vẻ mặt sững sờ.
Cố Giai Mính bóp đầu ngón tay bắn lôi của Mặc Uẩn Tề, bội phục nói: "Ghê thật, chỉ cần bắn một đường nhỏ là trứng gà đen thùi luôn, nếu bắn hết lực luôn rồi sao? Aiz, nhưng mà uổng cái trứng quá hà."
Mặc Uẩn Tề nhíu mày bóp bóp ngón tay, ánh mắt nhìn Cố Giai Mính cũng bất đắc dĩ, trọng điểm chú ý của đứa ngốc này chạy đi đâu rồi? Cái hắn đang làm bây giờ rõ ràng không phải người bình thường làm được.
Nhìn lại Buck, biểu tình cũng ngưng trọng, không có cách nào giải thích việc đầu ngón tay Mặc Uẩn Tề đột nhiên nhảy ra một ngọn lửa. Mặc Uẩn Tề là con người, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng linh khí trên người Mặc Uẩn Tề, đã làm tất cả phi nhân loại phải thèm nhỏ dãi, giờ đột nhiên lại có khả năng này thì đã có cách tự bảo vệ mình, Buck nói: "Ngài có thể khống chế lực lượng này không? Bắn ra lại lần nữa xem?"
Mặc Uẩn Tề lắc lắc đầu, hắn mới thử rồi, không khống chế được.
Cố Giai Mính cũng hơi thất vọng, nhưng mà không sao, "Tui có thể bảo vệ anh mà, có mấy thứ đó không đều không quan trọng!" Mặc Uẩn Tề có thể một chân đá Hỏa Hồ Ly xuống xe, thì y đã chấp nhận Mặc Uẩn Tề không giống người bình thường, y tin tưởng, hắn nhất định sẽ khống chế được lực lượng này, không biết vì sao y lại chắc chắn như vậy, y chỉ tin tưởng hắn, vô điều kiện, tin tưởng hắn có thể làm được tất cả.
Mặc Uẩn Tề cười sờ sờ đầu Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Được rồi, anh phải nhờ em bảo vệ rồi."
Cố Giai Mính ưỡn ngực, cảm thấy mình siêu lợi hại!
Tay Mặc Uẩn Tề sờ đầu y vuốt lông đổi thành nhéo mặt, cưng chiều bóp một hồi rồi đi chiên trứng mới, hai lớn một nhỏ chiên thành hình, bày trên tô mỳ.
Buck đã nhanh nhẹn bưng các món khác lên bàn, dẫn Mặc Trạch Dương đi rửa tay.
Cố Giai Mính thèm thuồng nhìn tô mì đó, "Sao đột nhiên anh lại học nấu ăn?"
Dầu muối tương dấm còn không phân biệt được · tổng giám đốc đại nhân tự mình xuống bếp làm một tô mì, nghĩ sao cũng thấy không bình thường.
Mặc tổng bất đắc dĩ giơ tay chọt trán y, "Hôm nay không phải sinh nhật em sao? Mì trường thọ."
Cố Giai Mính khiếp sợ chỉ chỉ mũi mình, "Sinh nhật tui? Làm cho tui?"
"Không phải hồ sơ của em viết là hôm nay sao? Dù sao cũng quên mất ngày sinh thật rồi, bánh kem đặt cho em cũng sắp đến rồi." Mặc Uẩn Tề mỉm cười ôm mặt Cố Giai Mính, sáp lại gần hôn chóp mũi y, rồi hôn miệng y, "Sau này mỗi năm sinh nhật em, anh đều sẽ làm một tô mì trường thọ cho em."
Cố Giai Mính mím môi, nhìn ánh mắt thâm tình của Mặc Uẩn Tề, mũi hơi xót, tim như bị người ta bóp nghẹn lại, vừa chua vừa đau, thình thịch thình thịch đập nhanh, "Anh có nghĩ tới, nếu sau này không còn anh nữa, thì ai làm mì cho tui không?"
Vừa nói xong câu này, nước mắt đã không kiềm được, cảm giác uất ức quét ngang lòng y, tim Cố Giai Mính run lên vì đâu, không đợi Mặc Uẩn Tề nói gì y đã chủ động ôm cổ hắn, chôn mặt trên vai Mặc Uẩn Tề, nhỏ giọng nói: "Tui sẽ không để anh chết đâu, anh phải nhớ kỹ lời anh nói hôm nay nha, sau này mỗi năm vào hôm nay, anh đều phải nấu một tô mì cho tui."
Cho dù có trái ý trời, sẽ gặp báo ứng, y cũng phải giữ con người này lại bên cạnh, cùng lắm thì, đổi mạng của y cho hắn, một trăm năm của mình đổi một năm của hắn, khi nào đổi không được nữa thì thôi.
Vì để sống lâu thêm một chút, y phải cố gắng mới được, tích góp nhiều tín ngưỡng chi lực hơn nữa, để mình trở thành yêu tinh sống lâu nhất.
Đến lúc đó Mặc Trạch Dương cũng lớn rồi, còn có hồ ly nhỏ trong gia tộc hồ ly, y không còn vướng bận gì nữa, nhất định nó có thể sống thật tốt.
Giống như con người vậy, chọn một người sống cả quãng đời còn lại, có lẽ là số mệnh tốt nhất cả đời này.
————
Ở chỗ Cố Giai Mính không nhìn thấy, Mặc Uẩn Tề tháo đồng hồ xuống, nhìn ấn ký màu xám dưới mặt đồng hồ, mày từ từ nhíu lại.
Kể từ khi có miếng ngọc đó, chỗ này lại nổi lên thứ này, nhìn giống như hoa văn, còn chưa hoàn thiện, cụ thể là cái gì còn chưa nhìn ra được, nhưng lúc nãy đầu ngón tay bắn ra dòng điện, chỗ này hơi ngứa.
Việc này có nghĩa dòng điện vừa rồi có liên quan đến ấn ký này, hắn có thể khống chế được lực lường này? Mặc tổng cảm thấy khống chế thứ này vẫn cực cần thiết, ví dụ như có thể dùng sét này đánh mấy đứa theo đuổi bé yêu tinh nhà hắn chẳng hạn.
Cần thiết phải nghiên cứu kĩ càng mới được.
.
.
..................
cầu vót vótttttt