chương 53 - HỒ YÊU MỘT ĐẦU TÓC BẠC
editor: idecidedtobegay
---0---
Mặc tổng nấu mì trường thọ rất ngon, Cố tiểu yêu cảm thấy cả bàn tiệc này đều không hấp dẫn bằng tô mì này.
Rồi nhìn lại cái trứng chiên hình thù kì lạ này, Cố Giai Mính cũng rất vừa lòng, đến lần thứ ba Mặc tổng mới chiên nó thành hình, bên trong bao gồm tấm lòng của Mặc tổng, chỉ điểm này đã phải cho 100 điểm.
Mặc Trạch Dương cầm nĩa chọt chọt lòng đỏ cái trứng cút nhỏ, cười ha hả nói: "Daddy, cái này nhỏ quá à!"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu, "Sau này sẽ lớn lên."
"Để nó trong tủ lạnh, ngày mai nó sẽ lớn lên sao? Sẽ ấp ra gà con sao?" Mặc Trạch Dương tò mò trừng to mắt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, đáng yêu như búp bê Tây Dương.
Cố Giai Mính cũng bị nó chọc cười, vuốt đầu nó cười nói: "Sẽ lớn thôi, con ăn luôn nó còn lớn nhanh hơn đó."
"Nó sẽ lớn lên trong bụng con sao? Sẽ ấp ra gà con trong bụng con sao? Gà con sẽ sinh trứng sao? Em bé trứng sẽ ấp ra gà con trong bụng con sao? Con sẽ biến thành gà mẹ sao? Con......"
Không đợi Mặc Trạch Dương hỏi xong, Cố Giai Mính đã không kiên nhẫn nhét miếng trứng chiên đó vào miệng nó, bất lực hỏi Mặc Uẩn Tề: "Anh nói xem sao bây giờ con nít có nhiều câu hỏi quá vậy, có phải trẻ con tuổi này đều nói nhiều vậy không?"
Mặc tổng mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Mặc Trạch Dương nuốt xuống miếng trứng trong miệng, hỏi tiếp: "Ai sẽ lớn lên?"
Hai ba ba đồng thời chỉ nó, con con con, con lớn lên!
Phản ứng đầu tiên của Mặc Trạch Dương chính là sờ cái bụng nhỏ thịt mum múp của mình, lông mày nhỏ nhăn nhó, nó cũng đâu ăn nhiều lắm, bụng lại lớn nữa sao?
Cố Giai Mính lại nhét cho nó một miệng tôm thịt, ăn nhiều một chút, ăn nhiều lớn hơn!
Mặc Trạch Dương càng ăn càng không yên tâm, chợt sáng lên biến thành một con hồ ly nhỏ như quả cầu nhung, không yên tâm dùng móng vuốt sờ sờ bụng mình, lúc hình người thì lớn, không biết về nguyên hình có nhỏ lại chút nào không?
Sự thật chứng minh, cũng không có!
Bởi vì nguyên hình có lông lông, có vẻ còn xù hơn.
Bé hồ ly đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhảy vào lòng Mặc Uẩn Tề, thoáng cái nhảy lên vai cha nó, rồi bò ra sau ót cha nó, móng vuốt ôm đầu cha nó, cằm gác trên đỉnh đầu cha nó.
Ăn hay là không ăn, là một câu hỏi rất nghiêm túc, độ cao này thích hợp để trầm tư.
Nhưng mà ăn no lại nằm bò bằng tư thế này, bụng nhỏ hơi căng, Mặc Trạch Dương lại bò xuống dưới, ngồi hắn trong lòng cha nó, chờ sờ đầu vuốt lông.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề vẻ mặt mờ mịt nhìn tiểu nhãi con nhà mình bận rộn nãy giờ, đồng thời hiểu ý cười: Con non/con nít luôn luôn làm ra một vài hành động làm người lớn không hiểu gì hết, chậc chậc ~ chơi đi!
Buổi tối, Cố Giai Mính vẫn biến thành một con hồ ly lớn, nằm sấp trong lòng Mặc tổng ngủ, ngủ ngon lạ thường.
Mặc tổng cũng bất lực, thấy được, sờ được, nhưng không không hề có khúc mắc ôm nhau ngủ, đã là sự phát triển không tệ rồi.
Cố Giai Mính dính vào người, lông lông đều dán hết vào Mặc tổng, cả đêm làm Mặc tổng nóng thức ba lần!
————
Ngày 1 tháng 10, cuối cùng《 Đại Dực Vương triều 》cũng online trong sự mong chờ của các fan, Mặc tổng bán bộ phim này cho trang web ăn khách nhất trong nước, ngày đầu tiên chiếu ba tập.
Trang web dán thông báo, sau này mỗi ngày hai tập, update vào 10 giờ tối mỗi ngày.
Tốc độ update này được người xem like mạnh: Update tốc độ mẹ guột nè!
Cố Giai Mính là diễn viên chính cũng phối hợp tuyên truyền theo official Weibo, tương tác với người xem lúc livestream.
Sau 24 giờ có người thống kê thành tích của bộ phim, mới thả số liệu ra làm giang cư mận chấn kinh rồi: Một ngày phá trăm triệu!
Sáng tạo kỷ lục một ngày của phim mạng!
Rốt cuộc Mặc tổng mua bộ phim này lời bao nhiêu tiền, không ai biết, trên mạng cũng có người giỏi tính toán tính giúp, số tiền đầu tư ban đầu là bao nhiêu, giai đoạn sau bỏ ra bao nhiêu, ước tính lưu lượng của bộ phim, lấy độ hot lúc bắt đầu thì đến giai đoạn sau tỉ kệ click chuột cao đến cỡ nào, cứ phát triển như thế thì một bộ phim truyền hình bình thường bán được bao nhiêu tiên. Liệu bộ phim này có bán lại cho các trang web khác ở giai đoạn sau không, cũng không ai biết.
Giang cư mận không tính ra được con số chính xác, rảnh rỗi lên mạng kiếm dưa ăn · Cố Giai Mính cũng thấy đề tài này, quan tâm hỏi ông chủ nhà mình, "Tui không có làm anh lỗ vốn chứ?"
Mặc Uẩn Tề cười giơ ba ngón tay thon dài, "Báo cáo dự toán đã nộp lên rồi, nếu không gì có ngoài ý muốn thì bộ phim này không chỉ kiếm về vốn đầu tư, còn lời gấp ba. Trước đó bàn bạc với trang web, hình như một tập ít nhất cũng bán được bảy triệu, em chính là người bảo đảm phòng vé, sao lỗ vốn được?"
Bị khen một hồi · Cố Giai Mính nhếch mép, "Nếu lỗ vốn chắc chắn là Đặng Hưng sai, anh ta diễn không tốt!"
Đặng thiếu gia nồi từ trên trời bay xuống, ở nhà nằm cũng trúng đạn!
"Vậy ông chủ cũ của Hồng Sâm chẳng phải khóc chết? Lúc bán công ty cho anh đã trù bị bộ phim này rồi." Cố Giai Mính hơi lo lắng, "Lỡ bọn họ hối hận gây sự thì làm sao bây giờ?"
Mặc Uẩn Tề bật cười, chỉ chỉ đầu mình, cười hỏi: "Em nghĩ anh ngốc sao? Mấy chuyện này sao không chuẩn bị trước được? Làm ăn giống như chơi cờ vậy, nhất định phải nghĩ đến nước đi tiếp theo của đối thủ, ít nhất phải nghĩ trước ba bước, mới có thể đẩy mình vào thế bất bại."
Cố Giai Mính ấn Mặc Trạch Dương xuống vuốt lông, lập tức lau mắt mà nhìn Mặc tổng, cha con y ghê gớm quá!
"Nói đến đây, anh có chuyện muốn thương lượng với em, anh cho người tra xét thông cáo giai đoạn tiếp theo của em, chắc là không có bộ phim nào hay để nhận, muốn tham gia chương trình thực tế không?" Mặc tổng bưng ly cà phê của mình, đi đến sô pha chỗ Cố Giai Mính ngồi, đặt cái ly xuống bàn trà, vươn tay ôm vai Cố Giai Mính, một tay khác ôm bé hồ ly trên đùi Cố Giai Mính đến đùi mình, vuốt lông cho con trai đang mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên bị giành nhãi con lông xù xù, Cố Giai Mính bất mãn liếc ngang liếc dọc Mặc Uẩn Tề, giơ tay nhéo lỗ tai nhỏ của nó, vừa chọt vừa hỏi: "Chương trình thực tế gì? Ba Trịnh đã nói không cho tui tham gia mấy chương trình vậy đâu, nói sẽ tổn hại hình tượng nam thần của tui."
Mặc Trạch Dương khẽ mở một con mắt, nhìn ba ba làm ảnh hưởng giấc ngủ của nó một cái, nam thần là thứ gì? Có ăn được không?
Mặc tổng rất nể tình khen y: "Mặc kệ hình tượng của em thế nào, bọn họ đều thích."
Cố Giai Mính vô thức ưỡn ưỡn ngực, đó là tất nhiên! Đặc biệt kiêu ngạo!
"Show gì? Có đồ ăn ngon trò chơi vui không? Tui không muốn đi mấy chương trình đày đoạ người khác đâu." Nếu người khác nói câu này, chắc chắn Cố Giai Mính còn không thèm trả lời. Nếu Mặc tổng nói ra, thì bản năng nói với y đây là một chương trình hay, hơi hứng thú hỏi thêm một câu, xem như cho Mặc tổng chút xíu xìu xiu mặt mũi, nhiều thêm chắc chắn không được.
Dăm ba cái tính tình của Cố Giai Mính, Mặc Uẩn Tề đã nắm trong lòng bàn tay, phải dỗ y, chiều y, nâng y, đôi khi y còn tuỳ hứng hơn Mặc Trạch Dương nữa, một ngày không vuốt lông vài lần thì không được.
Mặc tổng mỉm cười nói: "Đây là chương trình dành cho gia đình, cả nhà ba người cùng tham gia. Chủ đề là vun đắp tình cảm của cha mẹ và con cái, xây dựng tam quan đúng đắn cho con, tham gia chương trình có gia đình thật, cũng có gia đình giả, thật thật giả giả để người xem tự đoán."
Giải thích như vậy, Cố Giai Mính đã hiểu, là bồi dưỡng hài tử năm nói bốn đẹp ba yêu thương*, đây là một chương trình không tệ, còn có thể để con cái bên cạnh cha mẹ lâu hơn, dù sao bây giờ cha mẹ đều đi làm rất bận rộn.
*nội dung của các hoạt động tuyên truyền giáo dục tư tưởng được thúc đẩy bởi TQ đầu những năm 1980
Nhưng mà, liên quan gì y?
Mặc Uẩn Tề vuốt đầu y, chầm chậm giải thích: "Vì để kéo lưu lượng nên người tham gia chương trình này đều là minh tinh, em có muốn đi không?"
"Tui?" Cố Giai Mính chỉ vào mũi mình, "Anh chắc chắn muốn để tui đi chứ? Đây là muốn cho tiểu tể tử vào tầm mắt công chúng đó, lỡ có người công kích con thì làm sao bây giờ? Anh cũng biết đám anh hùng bàn phím trên mạng thích cái gì là nói cái đó, hơn nữa hình tượng của tui bên ngoài luôn là độc thân."
Chuyện Iiên quan đến con, Cố Giai Mính không thể không lo lắng nhiều thêm một bước, bình thường mơ mơ màng màng, một khi có liên quan đến Mặc Trạch Dương, y lập tức khôn khéo ngay.
"Không sao," Mặc Uẩn Tề chọt cột sống con trai, ung dung nói: "Bây giờ mới chỉ ở bước đầu của kế hoạch thôi, ngay cả khách mời con chưa mời đủ, em có thể suy nghĩ thật kĩ, dù sao trong khoảng thời gian này em chỉ nghỉ ngơi ở nhà thôi mà, chúng ta thương lượng lại sau."
Cố Giai Mính gật gật đầu, đúng là nên nghĩ cho tương lai của Mặc Trạch Dương, đứa nhỏ này muốn tu hành, không biết phải đi con đường nào nữa.
Bận rộn, làm ba đúng là rầu thúi ruột!
Cố tiểu yêu mới kích động, tay vuốt lông con trai dùng quá sức một chút, vuốt tỉnh Mặc Trạch Dương đang ngủ mơ mơ màng màng.
Mặc Trạch Dương mở to mắt, không nhìn thấy Cố Giai Mính, nhào lên ôm lấy đầu Mặc Uẩn Tề, lấy bụng chắn ngang mặt cha nó, định dùng cái bụng nhỏ lông xù xù mềm mụp đánh bại cha nó, "Ai biểu cha chọc con! Ai biểu cha chọc con! Ai biểu cha chọc con! Lông đen đen vĩnh viễn không thắng được lông trắng trắng!"
Cố Giai Mính ngồi một bên vui vẻ khi thấy người gặp họa, lúc nghe thấy lông đen đen, nghi ngờ nhướng mày, gì?
Mặc tổng ôm tiểu nhãi con trên đầu xuống, móc một viên chocolate từ trong túi ra, thành công lấp kín miệng Mặc Trạch Dương.
Một viên chocolate vào miệng là có thể khống chế được toàn bộ thế giới của Mặc Trạch Dương.
Mặc Trạch Dương mơ mơ màng màng chép chép miệng, nằm sấp trên đùi cha nó ngủ tiếp.
Cố Giai Mính →_→
Có chút mờ ám nha!
Cho dù Cố Giai Mính không đồng ý, nhưng Mặc tổng vẫn thúc giục thư ký Vương giám sát chương trình này trình kế hoạch nhanh chút.
Thư ký Vương quen thói "Được, Mặc tổng", nhanh chóng phái người đi thúc giục, đây là tiết tấu ông chủ quyết tâm muốn chiêu cáo khắp thiên hạ, lúc này ai dám kéo chân sau chắc chắn phải bị lôi ra quất.
Buổi tối, hoàn toàn không biết gì về quy hoạch tương lai của Mặc tổng · Cố Giai Mính nằm sấp trên sô pha, mặc cho Mặc Trạch Dương nhảy nhót giẫm giẫm lưng cho y, giẫm giẫm giẫm, lười đến hoàn toàn không muốn động đậy.
Cuộc sống mà, vẫn cực dễ chịu _(:з" ∠)_
Thoải mái ~
————
Mặc Uẩn Tề lại bắt đầu nằm mơ, vẫn không nhìn rõ mặt của bé hồ ly, cảm giác dung nhập vào đó ngày càng mạnh, làm hắn không rõ mình đang mơ hay là ký ức đã từng xảy ra.
"Ở vùng biển này, nghe nói có một tấm gương có thể phản chiếu ra kiếp trước và kiếp sau." Bé hồ yêu đã lớn lên rồi, biến thành một thanh niên hoa phục trắng, y đứng giữa mặt biển mênh mông không thấy bờ, mỉm cười mời gọi với không khí, "Muốn cùng tìm đến xem không?"
Mặc Uẩn Tề khẽ cười, giọng điệu nhu hòa nói: "Ta chỉ tin hiện tại, có xem được hay không cũng không có tác dụng gì."
Người đứng trên mặt biển nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Con người ngươi cũng thực tế quá đi, hiện tại ngươi có gì?"
Đột nhiên hắn rơi xuống trước mặt y, chọt chọt trán y, cưng chiều nói: "Ngươi trước mặt ta, đây còn chưa phải thực tế nhất sao?"
Tiểu hồ yêu bụm mặt, lập tức bay ra xa thật xa, xù lông thở phì phì nói: "Hoàn toàn không biết ngươi đang nói gì! Không nghe không nghe!"
Động tác quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, tính tình nghịch ngợm có hứng thú với tất cả sự vật trên đời của tiểu hồ yêu, làm Mặc Uẩn Tề chắc chắn, đây là Cố Giai Mính, Cố Giai Mính trước khi mất trí nhớ.
Hình ảnh thay đổi, trước một tấm gương lớn, thanh niên bạch y kinh hoảng một chân đá bay tấm gương, y trong gương, một đầu tóc bạc xinh đẹp, thể hiện ra đặc trưng của Yêu tộc.
Đây hoàn toàn không phải là cái gương phản chiếu được kiếp trước kiếp này, đây là một cái kính chiếu yêu!
Mặc Uẩn Tề thu nhỏ gương lại, phất tay nhặt lên, bước chầm chậm đến trước mặt y, nhét gương vào trong tay y, ôn hoà hỏi: "Không phải ngươi muốn tìm tấm gương này sao? Sao tìm được rồi lại bỏ?"
"Nhưng mà......"
"Nào có nhiều nhưng nhị như vậy, ta đã sớm biết lai lịch của ngươi rồi. Ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, ngươi chính là ngươi, không liên quan đến thân phận hay lai lịch của ngươi." Người nọ sờ sờ đỉnh đầu của y, cười nói: "Ngốc!"
Tiểu hồ yêu cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ta muốn tim của ngươi, ngươi có cho không?"
"Cho!"
"Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự biết lai lịch của ta sao?"
"Cho ngươi, ngươi lại không dám lấy? Cho ngươi hết cả người của ta, ngươi có dám lấy không?"
"...... Không, không cần, ngươi ăn quá nhiều!"
......
Mặc Uẩn Tề tỉnh lại trong đoạn nói chuyện này, nhìn lại Cố Giai Mính đang bám vào lòng mình ngủ, một thân lông bạc nằm xuôi trong ngực hắn, đang ngủ say. Nhìn một hồi, Mặc Uẩn Tề cầm miếng ngọc trên cổ mình, hình như màu sắc không đẹp bằng lúc ở trên người Cố Giai Mính.
Trước sau không thấy rõ mặt của người tóc bạc, nhưng dưới đáy lòng hắn, có một ý nghĩ mãnh liệt nói với hắn, chính là Cố Giai Mính!
Mà cảm giác của một người khác, đã không biết có phải mơ không.
Nếu không phải tinh thần đủ mạnh, Mặc tổng đã phải hoài nghi mình bị tâm thần phân liệt.
Mặc Uẩn Tề ôm chặt Cố Giai Mính trong lòng, nhéo nhéo cằm y, đánh thức bé hồ ly trong lòng.
Mặc tổng lạnh mặt, không ngờ bởi vì ăn quá nhiều mà bị từ chối, hắn hơi khó chịu! Cảm xúc trong mơ còn chưa phát tiết được, hắn không ngủ được. Hơn nữa, hắn thật sự rất muốn nhìn xem, bé hồ ly một đầu tóc bạc trông thế nào.
Cố Giai Mính mở to mắt, mê mang chớp chớp, nửa đêm nửa hôm gọi y dậy, làm gì?
.
.
..................
cầu vótttttt